Chương 34
Kết thúc bữa tối, Ngụy Thất chào một tiếng rồi lên lầu. Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Trạm và Tần Tiêu.
Tô Trạm nhấp một ngụm rượu nói:“ Cảm ơn bữa cơm của cậu.”
“Khách khí vậy.” Tần Tiêu cười nhẹ đáp.
Tô Trạm và Tần Tiêu hai người ngồi dưới lầu nói chuyện rất lâu, Ngụy Thất tắm xong đi nghỉ ngơi, vẫn còn nghe tiếng cười sảng khoái của Tần Tiêu. Tô Trạm thấy không còn sớm nữa, chuẩn bị về, Tần Tiêu không an tâm hỏi:“ Lái xe không sao chứ?”
“Được. Tửu lượng của tôi đâu phải cậu không biết.” Tối nay chai rượu vang Tô Trạm đem đến độ cồn không cao, lại thêm vừa uống vừa nói chuyện, uống cũng không bao nhiêu, cho nên không say bao nhiêu.
Tần Tiêu cười vỗ vai Tô Trạm:“ Về nhà cẩn thận.”
“Nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp ở công ty.”
“Ừ.”
Ngụy Thất phát hiện quan hệ giữa Tần Tiêu và Tô Trạm có một loại đồng cảm khó nói. Loại đồng cảm này khó có người thứ ba có thể chen vào. Dường như qua ánh mắt của Tần Tiêu, Tô Trạm nhìn liền có thể hiểu ngay ý hắn.
Lúc Tần Tiêu về phòng, Ngụy Thất đã nằm trên giường, vẫn như cũ bày ra tư thế nằm đối lưng với hắn. Uống một chút nước ấm họng, Tần Tiêu cũng chui vào ổ chăn. Tự nhiên mà vươn tay kéo Ngụy Thất ôm vào lòng, Ngụy Thất giãy dụa nói:“ Không thể ngủ cho đàng hoàng à?”
“Ôm sẽ ấm hơn. Hơn nữa em thể hàn, anh có thể giúp em sưởi ấm.” Tần Tiêu xoa xoa bàn chân lạnh tanh của Ngụy Thất, lại hôn hôn sau cổ cậu:“ Như thế này không phải ấm áp hơn sao?”
Ngụy Thất nhỏ tiếng phun ra một câu:“ Đồ nhiều chuyện!”
Tần Tiêu cũng không để ý đến lời Ngụy Thất, cứ như cũ từ trên xuống dưới ăn đậu hủ cho đã mới chịu ngừng lại:“ Thất Thất, cuối tuần chúng ta đi hẹn hò đi?”
Với Ngụy Thất hẹn hò là loại chuyện của bọn trẻ ranh. Cậu với Tần Tiêu cộng tuổi lại đã hơn nửa trăm rồi, còn đi hẹn hò cái gì. Ngụy Thất không nghĩ nhiều từ chối ngay:“ Không, phiền phức.”
“Không phiền đâu, chỉ làm mấy chuyện mà người yêu nhau bình thường vẫn làm thôi.” Tần Tiêu không ngừng dỗ dành:“ Ví dụ như xem phim hay gì đó.”
“Anh mấy tuổi rồi?” Ngụy Thất lạnh lùng nói:“ Xem phim truyền hình chưa đủ hả.”
“Hay là đi thủy cung cũng được, em thích không?”
Ngụy Thất phát hiện Tần Tiêu vốn không để ý đến lời cậu nói. Thật là ông nói gà bà nói vịt mà.
Tần Tiêu lật người Ngụy Thất lại. Đôi tay mạnh mẽ giữ chặt cậu, thân thể nhỏ gầy của đối phương liền khảm sâu vào ngực hắn không thể thoát ra.
“Anh làm cái quái gì thế?” Ngụy Thất có hơi tức giận:“ Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
“Trước khi đi ngủ anh muốn hôn một chút.”
Nói xong, Tần Tiêu còn không để cho Ngụy Thất có cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Nụ hôn không ngừng lại ngay mà càng lúc càng nhiệt tình. Tần Tiêu không ngừng vừa ɭϊếʍƈ vừa cắn lên môi Ngụy Thất, đôi tay không an phận sờ khắp da thịt bóng loàng của cậu.
Đợi đến khi Ngụy Thất phản ứng lại, Tần Tiêu đã sớm tiến vào bên trong thân thể Ngụy Thất. Không chỉ cơ thể đã quen với Tần Tiêu, ngay cả khoang sinh sản cũng quen thuộc mà mở ra.
Tần Tiêu khó mà chỉ làm có một lần liền ngừng, Ngụy Thất mơ mơ hồ hồ được hắn ôm chặt trong lòng, hơi ấm quen thuộc của cơ thể Tần Tiêu truyền nhiệt sang cho da thịt lạnh tanh của Ngụy Thất.
Tuy Ngụy Thất không quen sống chung với người khác, nhưng cậu không thể không thừa nhận mỗi lần ngủ chung với Tần Tiêu cậu đều ngủ rất ngon. Không chỉ là ngủ cả đêm không giật mình mà thỉnh thoảng cậu sẽ còn có cảm giác lười biếng muốn ngủ nướng.
Lúc Ngụy Thất thức dậy Tần Tiêu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng để trên bàn. Hôm nay là ngày đầu tiên cả hai chính thức sống chung.
“Đánh răng rửa mặt đi rồi qua ăn sáng, xong rồi anh đưa em đi làm.”
“Tôi có xe, tự tôi đi được rồi.” Ngụy Thất lạnh lùng nói:“ Buổi chiều chắc sẽ phải đi gặp khách hàng, không có xe không tiện.”
Chuyện Ngụy Thất và Tần Tiêu đi đăng kí kết hôn người trong công ty đều hầu như biết hết. Cha Diệp lúc gặp cậu cũng chúc mừng, biểu cảm trên gương mặt như kiểu trút được gánh nặng.
Ngụy Thất và Tần Tiêu kết hôn chính là chứng minh cho chuyện của cậu và Diệp Dung Sâm chính thức trở thành quá khứ, chuyện này đối với Diệp Dung Sâm – Ngụy Thất mà nói đều là chuyện vui.
Buổi chiều, cha Diệp gọi Ngụy Thất đến văn phòng của ông. Nói Nghiêm thị hôm nay có ý mời cậu đến làm cố vấn pháp luật bên đó, hỏi cậu có hứng thú nhận không.
Một trong bốn công ty lớn mời chẳng khác nào cơ hội ngàn năm, Ngụy Thất do dự 1 chút, sau đó đồng ý.
Cha Diệp thấy Ngụy Thất không từ chối, cũng thở phào:“ Vậy cậu chuẩn bị một chút đi, lát nữa đến Nghiêm thị thì tìm giám đốc Nghiêm bàn công việc.”
Ngụy Thất nhìn thấy Nghiêm Duệ ít nhiều có hơi ngạc nhiên. Người trước mặt chính là một nam Beta cực kì xinh đẹp, một vẻ đẹp phi giới tính không nói nên lời. Nốt ruồi giọt lệ bên khóe mắt càng tăng thêm mấy phần gợi cảm.
“Xin chào, luật sư Ngụy.” giọng nói của Nghiêm Duệ lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhu thuận khi đối diện với Tô Trạm. Dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Xin chào, Nghiêm tổng.”
“Bác Diệp chắc đã nói với anh chuyện chúng tôi muốn mời anh làm cố vấn pháp luật cho công ty rồi nhỉ.?”
“Tại sao lại là tôi?”
Nghiêm Duệ đặt hợp đồng trước mặt Ngụy Thất, mười ngón tay đan vào nhau, khóe môi mỉm cười:“ Luật sư Ngụy đối với năng lực chuyên môn của mình mà có nghi ngờ sao?”
Ngụy Thất trả lời, “Không có.”
“Nếu không thì tốt.” Nghiêm Duệ nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế tựa:“ Hợp đồng anh có thể về nhà xem. Nếu như cảm thấy điều kiện và quyền lợi có chỗ nào không ổn, chúng ta có thể thương lượng thêm.”
Lúc Ngụy Thất sắp rời đi, Nghiêm Duệ chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cậu, sắc mặt hơi khác, ngại ngùng hỏi:“ Luật sư Ngụy đã kết hôn rồi?”
“Hôm qua mới làm thủ tục đăng ký.”
“Tôi mạn phép hỏi một câu, anh đừng để bụng, chồng anh là Tần tổng – Tần Tiêu đúng không?”
“Còn ai vào đây nữa?” trong lời nói của Nguỵ Thất còn có mấy phần tự giễu.
“Chúc mừng luật sư Ngụy nhé.”
Sau khi Ngụy Thất rời đi, Nghiêm Duệ quay lại văn phòng, gọi điện cho Nghiêm Dật, nói thẳng:“ Từ bỏ Ngụy Thất đi.”
“Anh à, tại sao chứ?” Nghiêm Dật gấp gáp:“ Rõ ràng đã hứa với em, chỉ cần em ngoan ngoãn về công ty làm việc, anh sẽ giúp em cơ mà.”
“Ngụy Thất đã kết hôn với Tần tổng rồi.” Nghiêm Duệ ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp lộ ra chút lạnh lùng:“ Em vốn không còn cơ hội.”
“Cho dù họ có kết hôn thì ai đảm bảo họ sẽ sống cùng nhau đến cuối đời chứ?” Nghiêm Dật ra sức tranh cãi:“ Em không nghĩ luật sư Ngụy thích Tần Tiêu.”
“Anh ta không thích Tần Tiêu thì tại sao gả cho hắn chứ?” Nghiêm Duệ cảm thấy Nghiêm Dật hết thuốc chữa rồi.
“Em nghĩ luật sư Ngụy bị ép buộc.”
“Em nghĩ?!” Nghiêm Duệ bật cười:“ Em là người học luật, dùng từ “nghĩ” có hợp không?”
“Anh à!”
“Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện đến đây ngưng đi.” Nghiêm Duệ nói: “Tần Tiêu không phải người dễ chơi, cho dù sản nghiệp Nghiêm thị có lớn thế này, cũng không thể để em muốn làm gì thì làm.”
Nghiêm Duệ rất thương Nghiêm Dật, nhưng có một số chuyện y cũng không thể nương theo được. Ngụy Thất không kết hôn thì sao cũng được an tâm, mà dù có quan tâm được thì cha Nghiêm cũng sẽ không đồng ý cho Nghiêm Dật ở bên một omega đã bị tiêu ký.
Ngụy Thất trở lại công ty đọc kỹ hợp đồng. Tiền lương Nghiêm thị trả rất hậu hĩnh, nhưng tự dưng trên trời rơi xuống miếng bánh ngon thế này khiến cậu thấy hơi lạ. Nhất là khi cậu nói đến việc kết hôn với Tần Tiêu, rõ ràng sắc mặt của Nghiêm Duệ có hơi lạ. Chẳng lẽ Nghiêm Duệ có quan hệ gì đó với Tần Tiêu?
Nghĩ đến đây, Ngụy Thất có chút phiền muộn.
Tối nay Tần Tiêu có xã giao, không thể về nhà nấu cơm. Nhưng cũng may là đồ ăn tối qua làm nhiều, trong tủ lạnh cũng còn mấy món, cậu cho vào lò vi sóng là có thể ăn.
Ngụy Thất vẫn như trước không trả lời tin nhắn, về đến nhà tùy tiện ăn bỏ bụng rồi về thư phòng xem văn kiện. Cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa cậu mới nhận ra đã hơn 11h.
Tần Tiêu bị khách hàng ép uống không ít, Tô Trạm lôi Tần Tiêu say khướt lung lay bấm chuông cửa. Ngụy Thất nhìn thấy Tần Tiêu say bí tỉ, nhướng mày:“ Sao thế?”
Giọng điệu lạnh lùng của Ngụy Thất làm Tô Trạm có hơi khó chịu, hắn ta dìu Tần Tiêu đến sofa:“ Tần Tiêu uống say, cậu biết thuốc giải rượu để đâu không?”
“Không biết.” Ngụy Thất thầm nghĩ, cậu mới dọn đến mà, đồ đạc để đâu làm sao cậu biết được.
Tô Trạm nhìn Ngụy Thất một lúc, sau đó đi đến tủ dưới tivi, kéo ngăn kéo ra, lấy thước giải rượu, tiện tay đi rót ly nước, để Tần Tiêu uống.
Rõ ràng Tô Trạm lúc nãy biết nhưng cố ý hỏi.
“Tôi về trước, cậu chăm sóc Tần Tiêu cho tốt vào.”