Chương 38
“Thẩm Mi, bà có thể ra tù rồi.”
Người đàn bà được gọi tên lẳng lặng đứng lên. Gương mặt bà ta tuy rất xinh đẹp, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn không thể che giấu được tuổi tác của bà ta. Bà kéo vali màu đen bên cạnh, cười cười với nữ cảnh quan:“ Cảm ơn.”
Cuộc sống tăm tối trong tù hai mươi hai năm dường như khiến cho Thẩm Mi quên đi hầu hết những màu sắc ở thế giới bên ngoài. Bà vẫn nhớ như in khi mình bước chân vào tù, bà vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc hơn người, tình nhân không kể xiết, tiền bạc phũ phê. Duy nhất chỉ có một điều khiến bà canh cánh trong lòng chính là đứa con đó.
Thẩm Mi không ngờ, Thẩm Nham sau khi vào trại trẻ mồ côi đã thay tên đổi họ, còn trở thành một luật sư nổi tiếng. Điều này thực sự quá nực cười.
Thẩm Nham mày cho rằng mày đổi tên thì có thể rũ bỏ quá khứ dơ bẩn của mày sao? Có thể đổi được dòng máu chảy trong người của mày là của tao sao? Là có thể nhận được hạnh phúc sao?
Ngụy Thất, chỉ cần tao còn sống ngày nào, mày vẫn cứ phải sống dưới cái Thẩm Nham này.
‘Xoảng…’
Tần Tiêu đang đi xuống lầu thì nghe được trong bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ. Hắn nhanh chóng chạy vào bếp. Tay Ngụy Thất còn chưa kịp đụng vào mảnh thủy tinh sắc nhọn Tần Tiêu từ phía sau đã lớn tiếng ngăn lại:“ Đừng đụng vào!”
Ngụy Thất thu tay lại, Tần Tiêu lấy một ít báo từ dưới bàn trà đến, cẩn thận quét mảnh vỡ gói gọn lại cho vào thùng rác.
“Em không bị thương chứ?” Tần Tiêu nắm tay Ngụy Thất tỉ mỉ kiểm tra, xác định người kia không bị thương mới thở phào một hơi.
Ngụy Thất lắc lắc đầu:“ Không sao.”
Tần Tiêu hôn hôn lên má Ngụy Thất nói:“ Ừ, em đánh răng rửa mặt trước đi, anh nấu đồ ăn sáng.”
Hai người ăn sáng xong, Tần Tiêu đưa Ngụy Thất đi làm. Theo thói quen hôn sâu đối phương một cái, lúc hai người tách ra đều khẽ thở gấp:“ Tan ca anh tới đón em.”
Ngụy Thất đẩy Tần Tiêu ra, chỉnh lại áo sơ mi cho phẳng phiu nói:“ Tối nay Nghiêm thị mời khách, người của công ty đều đến tham gia.”
“Nghiêm Dật lại giở trò quỷ gì?” Tần Tiêu mím môi.
Ngụy Thất lạnh lùng nói:“ Liên quan gì đến anh?”
“Thằng ranh đó sẽ không dễ buông tha em.”
“Cho tới bây giờ tôi và cậu ta còn chẳng hề nói chuyện.” Nghiêm Duệ rất giữ lời. Từ sau khi Ngụy Thất tiếp nhận vị trí cố vấn pháp luật ở Nghiêm thị, cậu chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nghiêm dật trong bất kì tình huống nào.
Tần Tiêu biết, Nghiêm Dật sẽ không dễ dàng buông tha Ngụy Thất, e là lần này vẫn còn tính toán gì đó. Hắn chỉ có thể từng bước từng bước theo sát Nguỵ Thất.
“Vậy tối anh qua đón em. Đừng uống nhiều rượu.”
Sau khi tạm biệt Tần Tiêu, Ngụy Thất vào công ty. Vừa định lên văn phòng đã bị trợ lý Ngô kéo lại:“ Luật sư Ngụy, chờ một chút!”
“Sao thế?”
“Hôm nay có một người phụ nữ tìm anh. Tôi bảo bà ấy đợi ở phòng chờ, nhưng bà ấy không chịu, cứ muốn vào văn phòng của anh.”
Ngụy Thất nhíu mày:“ Bà ấy tên gì?”
“Bà ấy tên Thẩm Mi, nói là bà con xa của anh.”
Trợ lý Ngô cảm thấy người phụ nữ kia thật kỳ lạ. Ngụy Thất vốn xuất thân từ cô nhi viện, chuyện này ai ai cũng biết, làm sao có bà con xa được?
Nghe nhắc đến một cái tên đã xưa cũ kia, thân hình Ngụy Thất khẽ run rẩy, mặt trắng như tờ giấy. Rất lâu sau mới nhếch môi nói:“ Đừng để bất cứ ai đến văn phòng của tôi.”
“Vâng…” trợ lý ngô nhìn sắc mặt Ngụy Thất trắng bệch, quan tâm hỏi:“ Luật sư Ngụy, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Ngụy Thất hít sâu một hơi, đẩy cửa văn phòng. Thẩm Mi từ từ ngẩng đầu, khóe môi giương lên một nụ cười trào phúng:“ Lâu rồi không gặp.”
Khoảnh khắc ấy, những chuyện xưa cứ như một dòng nước ồ ạt cuốn về. Cảm giác nghẹt thở khiến cậu phải lùi đi mấy bước.
Thẩm Mi đã quay lại.
Cậu thì liều mạng muốn thoát khỏi bóng đen của quá khứ chưa hề mất đi.
“Mày đang sợ hãi.”
Thẩm Mi ngắm nhìn gương mặt tinh xảo như tranh vẽ kia. Ngụy Thất là kế thừa toàn bộ nhan sắc xinh đẹp từ bà, nhưng sự khắc nghiệt của thời gian đã sớm tạo thành dấu vết trên gương mặt bà, trong khi Ngụy Thất vẫn còn trẻ đẹp như vậy.
Từ lúc Ngụy Thất bước vào Thẩm Mi đã chú ý, Ngụy Thất đã bị tiêu ký rồi. Cả người đều đầy mùi khí tức của một alpha xa lạ. Lúc ánh nhìn quét đến tay Ngụy Thất, phát hiện trên ngón tay vô danh có đeo một chiếc nhẫn. Đây là thứ cả đời bà ta ngóng trông vẫn không hề có được, Ngụy Thất là cái thá gì mà có thể có chứ?
“Mày kết hôn rồi?” Ánh mắt của Thẩm Mi nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn:“ Mày mà lại có thể kết hôn rồi…”
Ngụy Thất giấu tay về sau lưng, khuôn mặt không chút huyết sắc trở nên yếu ớt:“ Bà rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tao muốn làm gì à?” Thẩm Mi cười nhẹ:“ Tao đương nhiên là quay về tìm con trai tao rồi. Luật sư Ngụy tiếng tăm lẫy lừng chính tay lấy đi một mạng người, chuyện này chắc mọi người sẽ có hứng biết lắm đấy.”
“Bà nghĩ sẽ có người tin lời bà sao?” Ngụy Thất nắm chặt hai tay, ép buộc mình đối mặt với người đàn bà kia.
“Có ai tin hay không đâu quan trọng. Quan trọng là đến lúc đó mọi người đều sẽ biết, trong người mày chảy dòng máu của tao. Dòng máu của một con gái điếm.” Thẩm Mi là vò mẻ không sợ rơi nói tiếp:“ Gã đàn ông kết hôn với mày có biết quá khứ của mày chưa? Có biết sự dơ bẩn của mày không? Nếu như biết rồi, hắn sẽ lại ở bên mày chứ nhỉ?”
Ngụy Thất không lên tiếng khẽ run rẩy:“ Bà muốn cái gì? Muốn tiền đúng không?”
“Tao tới để đòi lại tất cả những gì mày nợ tao.”
Sau khi Thẩm Mi rời đi, Ngụy Thất giống như được giải thoát mà thất thần ngồi trên ghế. Cậu nghĩ đến biểu cảm dọa người của người đàn bà kia mà phát run, sợ hãi như vậy đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện.
Bí mật đã giấu kín nhiều năm rồi sẽ như lời Thẩm Mi mà công bố ra ánh sáng. Ngụy Thất biết mình sẽ không thể thoát được. Tất cả mọi người sẽ biết được luật sư nổi tiếng Ngụy Thất không phải là cô nhi, mẹ cậu còn sống, còn bị chính tay cậu tống vào tù.
Nên nói cho Tần Tiêu không? Ngụy Thất cũng không biết.
Buổi tiệc tối, Ngụy Thất có hơi thất thần không tập trung. Ánh mắt của Nghiêm Dật từ đầu đến cuối đều dõi theo bóng dáng Ngụy Thất. Từ khi nhìn thấy Ngụy Thất xuất hiện xong, y cứ luôn nhìn không rời mắt.
“Luật sư Ngụy, chờ một chút.” Nghiêm Dật đi theo Ngụy Thất:“ Anh muốn đi đâu?”
“Cậu có việc gì?” Ngụy Thất không muốn nói chuyện với Nghiêm Dật.
“Hôm nay hình như anh không vui lắm. Có chuyện gì sao?”
Ngụy Thất liếc nhìn Nghiêm Dật, lạnh lùng nói:“ Không liên quan đến cậu.”
Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Sau khi nhắn tin sẽ đến đón cho Ngụy Thất xong, Tần Tiêu lái xe như bay đến nơi tổ chức tiệc của Nghiêm thị, lại vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Dật đang dây dưa với Ngụy Thất.
“Thất Thất.” Tần Tiêu đi về phía trước, tự nhiên nắm tay Ngụy Thất:“ Chúng ta đi thôi.”
Sự xuất hiện của Tần Tiêu giống như chiếc phao cứu sinh cho Ngụy Thất, sự xuất hiện của Thẩm Mi lại khiến cho cậu lo sợ không yên, tình cảm của Nghiêm Dật càng khiến cho cậu không biết phải làm sao.
Khoảnh khắc này, cậu chỉ muốn trốn đi thật xa.
Sau khi lên xe, Ngụy Thất hôm nay thái độ rất khác thường, đưa tay ôm lấy cổ Tần Tiêu, thậm chí còn to gan dạng chân ngồi trên người hắn, gấp gáp mở cúc áo sơ mi làm lộ ra lồng ngực trắng như tuyết.
Tần Tiêu bắt lấy tay Ngụy Thất giữ lại:“ Em đang làm gì thế?”
“Anh không muốn làm sao?” Trong đáy mắt Ngụy Thất rõ ràng không hề có chút dục vọng nào, nhưng lại muốn làm với Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn sâu vào đôi mắt của cậu:“ Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nói nữa, cuối cùng có làm không?” Ngụy Thất mím đôi môi đến trắng bệch. Ngữ khí cứng rắn xen lẫn trào phúng:“ Chẳng lẽ anh không được ư?”
Ánh mắt Tần Tiêu dịu dàng, nhẹ nhàng ngắm nhìn Ngụy Thất, cuối cùng hôn lên đôi môi cậu. Động tác rất ôn nhu, khiến cho trái tim Ngụy Thất trong lúc lơ đãng có chút nhoi nhói. Lúc mật huyệt bị cự vật tiến vào, cậu bất giác nắm chặt hai tay.
Không có Thẩm Mi, không có Diệp Dung Sâm.
Chỉ có cậu và Tần Tiêu.
Nghiêm Dật quay lại buổi tiệc, phát hiện Ngụy Thất để quên áo khoác trên ghế. Y lập tức cầm áo chạy ra ngoài. Xe của Tần Tiêu vẫn còn đậu chỗ cũ. Nghiêm Dật vui vẻ vì Ngụy Thất chưa đi, chậm rãi đi đến, thế nhưng cảnh sắc trước mắt khiến cho y dường như ngưng thở.
Áo sơ mi lộn xộn treo hững hờ trên người Ngụy Thất, Tần Tiêu nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua chiếc cổ trắng mịn. Ngụy Thất ngồi trên người hắn đôi môi đỏ hơi hé ra, nước bọt không kịp nuốt xuống thuận theo khóe môi trượt xuống. Da thịt trắng nõn vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà ửng hồng. Bộ dáng xinh đẹp không gì sánh được.
“Sâu hơn nữa…” Ngụy Thất thả lỏng thân thể trầm eo xuống, hậu huyệt bên dưới nuốt hết côn th*t dữ tợn vào trong.
Tần Tiêu liếc qua kính chiếu hậu nhìn thấy Nghiêm Dật đứng không xa, khóe môi hắn không tự chủ dc nhếch lên. Hắn vuốt ve cặp mông căng tròn của Ngụy Thất, mạnh mẽ nhưng không kém phần ôn nhu đâm vào trong nội bích ẩm ướt.
Khoái cảm kịch liệt khiến cho Ngụy Thất tạm thời ném phiền não sang một bên. Cậu chăm chú ôm cổ Tần Tiêu, hai chân treo hai bên thân hắn nhẹ nhàng lắc lư:” Động đi… a… mạnh chút…aaa…”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Dật không tài nào tưởng tượng Ngụy Thất vẫn còn một mặt như thế này. Ngụy Thất khi sa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, bộ dáng ɖâʍ loạn nhưng không mất đi sự thanh thuần, chỉ là cái tên mà người kia gọi không phải là y.
“Tần Tiêu, Tần Tiêu…”
Chỉ có kịch liệt triền miên, mới có thể khiến Ngụy Thất nhận thức được rằng: cậu còn đang sống.
Cậu không phải là Thẩm Nham.
Cậu là Ngụy Thất.