Chương 5: Chuẩn bị vào doanh trại

Xe dừng lại tại một khu chung cư ở ngoại ô thành phố, trả cho tài xế 30 đồng, mặt trời lúc này đã lên cao, cả người Phục Linh mặc một bộ quần áo thể thao, mang tâm trạng thấp thỏm đi vào nhà trọ của mình.


Mạnh Thiệu Đình giờ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong nhà trọ, có lẽ do công tác trong quân đội nhiều năm, đã gần 50 tuổi nhưng trông ông vẫn khí phách mạnh mẽ như đàn ông mới hơn 30, ngồi bên trái Mạnh Thuộc Đình là người phụ nữ trong bộ váy màu trắng dài đến gối, cầm một tách trà trên tay, lẳng lặng uống trà, trông rất tao nhã quý phái.


Cửa vừa mở ra, Mẫn Văn Quân nhìn thấy con gái mình tự nhiên mặc bộ quần áo thể thao khác người, nhất thời có cảm giác mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức bước lên phía trước, sờ sờ vào bộ quần áo nói:”Phục Linh, con đang làm cái gì vậy? Thời tiết nóng nực thế này lại mặc quần áo thế này, định làm chuyện khác người à?”


Phục Linh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:”Có gì đâu, đây là style mới, con thấy rất đẹp, rất đặc biệt, liền mua”
“Hừ”, Mạnh Thiệu Đình hừ lạnh một tiếng, một tay vỗ lên bàn lạnh lùng nói:”Mau thành thật khai báo, tối hôm qua con đã đi đâu?”


“Sinh nhật bạn, mấy đứa bạn thân cùng họp mặt, uống say”
“Bốp”, lại một cái vỗ lên bàn, hoa quả trên bàn hơi nẩy lên rớt xuống, hai mắt Mạnh Thiệu Đình như phóng ra lửa nói:”Còn uống say, con tập uống rượu khi nào hả?”


Phục Linh run rẩy, nếu để cha biết con gái mình nhân lúc rảnh rỗi đi làm má mì, có phải sẽ tức giận đến trời long đất lở, quỷ khốc thần sầu (he he cái này là mình chế chứ bản gốc của nó là “nhất Phật thăng thiên, nhị Phật xuất thế” mình thật không hiểu).


available on google playdownload on app store


Mẫn Văn Quân lập tức đi đến bên cạnh chồng, nhẹ vuốt vuốt cho ông bớt giận:”Tức cái gì? Con đã lớn như vậy rồi, cũng đã biết suy nghĩ rồi”.


“Con gái em sinh ra có đầu óc hay không, cả em còn không biết sao?”. Lời này vừa nói ra, Mẫn Văn Quân nhất thời cảm thấy tức giận lên cao, nhưng trong chớp mắt ngẫm lại thấy vẫn là quên đi, dường như con gái mình đúng là có chút không có đầu óc.


“Ba đã ghi danh cho con vào đội tân binh, ngày mai tự mình đến quân khu của ta báo danh đi”.
Chuyện đáng sợ nhất rốt cuộc đã tới.
Cuộc sống vội vã, thời gian dường như qua quá nhanh, chuyện không muốn nhất vẫn bị chính miệng cha nói ra.


“Cha, con không đi, trong quân doanh có cái gì tốt chứ? Qua mấy tháng, da con sẽ đen như quỷ Châu Phi, người thì gầy còn da bọc xương”
Nghe vậy, Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, lòng lạnh xuống nói:”Con tính toán thương lượng cái gì, rốt cuộc là muốn tự mình đi báo danh hay là ta trói con đưa đi?”


Trói đưa đi? Đùa sao, nhưng trưởng phòng Mạnh là người nói được là làm được đấy.
Tính toán hồi lâu, Phục Linh không thể không đưa gương mặt cười lấy lòng, đột nhiên đứng thẳng lên, chào theo kiểu quân nhân nói:” Con tự mình đi”.


“Được”. Dứt lời, Mạnh Thiệu Đình đỡ Mẫn Văn Quân cùng đứng lên, đưa mắt quan sát khắp phòng trọ nói:” Gian phòng có bao lớn cũng không biết quét dọn, aizzz, nhưng thôi, dù sao con vào doanh trại rồi cũng không ở đây nữa”. Quay đầu lại, nhìn đứa con gái vẫn còn đứng ngu ngơ của mình, bất ngời hét lên một câu:”Con mau thu dọn một ít đồ, ngày mai đi báo danh”.


“Dạ, Trưởng ban”
*Lời tác giả: thật mong nam nữ chính ở quân khu khôi hài gặp nhau.






Truyện liên quan