Chương 31: Oan gia ngõ hẹp
Thang máy chạy một đường lên tầng cao nhất, đập vào mắt là một khung cảnh đầy màu sắc xanh đỏ tím vàng, các cửa hàng đều rực rỡ muôn màu, trang hoàng lộng lẫy, khí thế sang trọng, đủ các nhãn hiệu cao cấp.
Thế nhưng vừa bước đến cửa, cả hai người đều thất thần.
Một là vì cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua nơi mua sắm nào xa hoa như thế.
Một là vì cho tới bây giờ cũng chưa từng dẫn phụ nữ đi mua sắm, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thế là, Đồng thiếu gia vô cùng có khí phách kéo Phục Linh vào một cửa hàng bán trang phục nữ.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiến lên phục vụ: “Tiên sinh, mời ngồi bên này”.
Đồng thiếu gia bước theo chân của nhân viên bán hàng, ngồi lên ghế sô pha, mà Phục Linh vừa vặn vô tình liếc ngang nhìn thấy giá của chiếc váy màu vàng, đôi mắt trợn ngược.
Má ơi, chín mươi bảy vạn! Vàng lá cũng chưa có đắt như vậy? Vội vàng chạy tới bên cạnh Đồng thiếu gia: “Đồng Trác Khiêm, đi thôi, tôi không thích”.
Nhìn bộ dạng kinh hãi của cô, Đồng thiếu gia nhất thời hiểu ra, đưa ánh mắt xem xét kỹ chung quanh: “Cô mang cái váy màu tím cho cô ấy thử”.
Theo tay của anh chỉ nhìn thấy đó là style mới được tung ra thị trường, Phục Linh giật mình, đây là nhãn hiệu rất đắt rất đắt tiền, kéo kéo Đồng thiếu gia, còn chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh hù dọa, xong bị cô nhân viên bán hàng cười tít mắt mời cô vào phòng thay quần áo.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Phục Linh cũng mặc chiếc váy bước ra.
Chiếc váy lệch vai mang một màu tím quý phái mà huyền bí, phần eo kết một cái nơ hình con bướm đơn giản giúp tăng thêm phần tươi trẻ, chiếc váy này, Phục Linh mặc trên người càng tăng thêm vẻ trẻ trung trong sáng.
Vừa nhìn thấy bộ dáng kia, Đồng thiếu gia liền muốn phạm tội, trợn đôi mắt thâm sâu nói: “Lấy cái này”.
“Tôi không muốn, trông chẳng ra cái gì cả”.
Nhân viên bán hàng sửng sốt, có chút không biết phải làm sao.
“Không cần để ý cô ấy, lấy cái này”.
Được lắm, anh có tiền, vậy thì mua đi, vừa rồi trong lúc thử váy cô đã lén xem giá của nó, chỉ có vài miếng vải rách mà đòi hơn tám mươi vạn, cái giá này thật khiến người ta đau lòng mà.
Từ trong phòng thay quần áo bước ra ngoài, thấy Đồng thiếu gia đã trả tiền xong rồi, hết sức kiêu ngạo ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Trong nháy mắt, Phục Linh có chút buồn bực.
Thì ra cái người này có nhiều tiền như vậy, lại trong nháy mắt, cái nhìn kia liền thay đổi.
Ra khỏi cửa hàng này, hai người đi dạo lung tung xung quanh, không biết mua cái gì, bất chợt đi ngang qua một cửa hàng bán đồ lót, Đồng thiếu gia đột nhiên dừng lại: “Em không mua đồ lót sao?”
Gương mặt Phục Linh đỏ bừng, lắc đầu: “Tôi có rồi”.
“Hừ, mấy cái áo lót của em, có cho cũng không ai thèm, xấu xí không ra gì, sẵn tiện thay đổi phong cách cho em”. Đồng thiếu gia rất ư khinh thường hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ lôi kéo Phục Linh đi vào cửa hàng đồ lót.
Đi vào bên trong, Mạnh tiểu thư mới thật sự mở mang kiến thức, thì ra cái thứ mặc phía trong thế mà cũng có ẩn chứa nghệ thuật, nào là Tình yêu thầm lén, rồi Liếc mắt đưa tình...Ôi chao, thật quá nhiều, đếm cũng đếm không hết.
Mạnh tiểu thư ở bên này nhìn ngắm hăng say, Đồng thiếu gia ở bên kia thì vô cùng rành rẽ chỉ tới chỉ lui mười mấy bộ: “Gói tất cả lại cho tôi, giao tới biệt thự Tân Hà”.
Thắt lưng bị ai đó ngắt một cái, Đồng thiếu gia nhăn nhó xoay người: “Em muốn ăn đòn à?”
“Không dám đâu, anh mua nhiều như vậy, cho ai mặc hả?”
“Bổn thiếu gia mua mười mấy bộ cho em, mỗi ngày thay đổi mười bộ cho bổn thiếu gia ngắm”.
Đúng là một tên háo sắc, vội vàng đứng cách Đồng Trác Khiêm xa một chút, tại sao cô lại không nhìn ra bộ mặt háo sắc này của hắn chứ.
Người kia hào phóng trả tiền, xong liền ôm lấy Phục Linh đi ra khỏi cửa hàng, lại phát hiện cô gái trong ngực đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn mình.
“Đồng thiếu gia! Thì ra anh có nhiều tiền như vậy!”.
“Ừm”.
“Ái chà, Phục Linh là cô à”.
Sau lưng chợt vang lên giọng nói lanh lảnh của phụ nữ, làm cho cả người Phục Linh run lên, xoay người quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc sườn xám bằng tơ tằm, mặt trang điểm đậm, mỹ nữ chuyên phá của đang nhìn cô cười châm biếm.
Chậc, thật là oan gia ngõ hẹp!
Minh Xuân, một tiểu thư nhà quan vung tiền hạng nhất ở quán bar, cha là bí thư thị ủy, mẹ là chủ tịch hội phụ nữ, hết lần này đến lần khác đều thấy Phục Linh không.
Bởi vì, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta, cao lớn anh tuấn, vô cùng đẹp trai nhưng lại cố tình thua kém Đồng thiếu gia cái vẻ ngạo mạn cùng phong cách lạnh lùng khiến cho phụ nữ nhìn thấy liền bị mê hoặc, trước kia như thế nào không biết Phục Linh có một bạn trai như thế chứ.
Gã đàn ông kia vừa nhìn thấy dáng vẻ trong sáng ngây thơ của Phục Linh, cùng với bộ dạng quyến rũ thành thục ở quán bar lúc trước đã biến mất không còn chút dấu vết, trong lòng nhất thời có chút xao động, cười một tiếng, liền bỏ tay của Minh Xuân ra, từng bước lại gần: “Phục Linh, đã lâu không gặp em”.
Sắc mặt Minh Xuân trắng bệch, lại đột nhiên cười nói: “Hôm trước gặp Lý tiên sinh đến quán bar muốn tìm một em gái hầu hạ, rốt cuộc cô không có ở đó, thế nhưng Lý tiên sinh cứ nhiều lần hỏi thăm cô, cô cũng biết, mỗi lần Lý tiên sinh đến quán bar đều nói tìm gái, thật ra thì cũng chỉ muốn tìm cô thôi”.
Nói như vậy, không khác là nói Phục Linh cũng giống như gái gọi sao?
Đồng thiếu gia nhíu mày, lấy mắt kính xuống, liền lộ ra một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú khiến cho người người mê mẩn, khiến cho Minh Xuân tâm tình xao xuyến, lòng càng thêm oán ghét Phục Linh.
Cuối cùng thì cô ta có cái gì tốt hơn mình chứ, nghĩ đến như thế, ánh mắt nhìn về Phục Linh càng thêm hiếm ác.