Chương 26: Oan gia ngõ hẹp
Cô nhận ra Cố Thừa Diệu, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhận ra cô.
Nghĩ đến người phụ nữ này mấy ngày trước vẫn còn ở trước mặt anh ăn nói khép nép dồn sức lấy lòng, hôm nay thì tới làm khó dễ Bạch Yên Nhiên ——
Nếu nói không phải cố ý, anh sẽ tuyệt đối không tin.
“Cô thật đúng là âm hồn bất tán mà.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Âm hồn bất tán?
Diêu Hữu Thiên còn chưa đáp lại, trước hết Bạch Yên Nhiên đã kinh ngạc trong lòng một phen, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía Cố Thừa diệu.
“Thừa Diệu. Các người quen biết sao?”
Khi cô hỏi câu này, trong giọng nói lộ ra vài phần cẩn thận dè dặt, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, lại càng phức tạp hơn.
.
“Không biết.”
Cố Thừa Diệu mới không quen biết loại phụ nữ giống như kẻ điên còn luôn luôn muốn quyến rũ anh này.
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu trước mặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng có điều vẫn nghĩ đến, ngày hôm đó mình bị anh trói lên trên giường ở trong phòng của khách sạn.
Bởi vì túi xách và điện thoại vẫn còn ở trong phòng bao, cô vẫn bị trói ước chừng một buổi tối.
Vẫn là sáng ngày thứ hai nhân viên phục vụ thấy cửa phòng khép hờ, đã cứu cô.
Màu mắt hơi trầm, vẻ mặt lại bất động như núi.
Khi nghe thấy Cố Thừa Diệu nói mình không biết cô, vẻ mặt của cô gái giống như đóa hoa sen bên cạnh dường như thở phào một hơi.
Cô khẽ cong khóe môi lên.
Người đàn ông này trói mình lại cả một buổi tối, nếu như cô không báo đáp một chút, có phải là có lỗi với “ưu ái” đó của anh ta hay không?
.
Abbott cảm giác được rõ ràng, Diêu Hữu Thiên và người đàn ông này hình như có chút quan hệ.
Ánh mắt quét qua Cố Thừa Diệu một cái. Ừm. Ngoại hình và khí thế ngược lại tốt hơn tên khiến người khác oán hận kia nhiều.
Chỉ là ánh mắt nhìn phụ nữ, còn thiếu sót nhiều.
Chán ghét nhìn Bạch Yên Nhiên một cái, Abbott quay sang nhân viên cửa hàng, mở miệng: “Này, các cô làm ăn thế nào vậy? Bây giờ tôi bảo các cô đưa trang phục cho cô ấy thử, các cô không biết buôn bán sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn Abbott một chút, lại nhìn Cố Thừa Diệu một chút, vẻ mặt mang theo vài phần thấp thỏm.
“Thật xin lỗi, trang phục ở đây của chúng tôi, không bán cho vị tiểu thư này.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, anh chán ghét nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, vẻ mặt là mười trên mười phần khinh thường: “Các người có thể đi được rồi.”
Bạch Yên Nhiên vô cùng kinh ngạc, vậy mà Cố Thừa Diệu lại nói thế. Đổi lại là ngày thường, cô nhất định sẽ bảo Cố Thừa Diệu cứ để vậy đi, vả lại vì một bộ trang phục cũng không nên.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy cô gái có khí chất hoàn toàn trái ngược với mình. Trong lòng cô lại có một chút ý nghĩ thù địch mơ hồ không tên.
Điều này khiến cho cô im lặng ủng hộ lời nói của Cố Thừa Diệu. Thậm chí càng nhích cơ thể tới gần Cố Thừa Diệu, muốn tìm một chút an tâm.
.
Abbott nhíu mày, con mắt hẹp dài mang theo vài phần lạnh lùng quét về Cố Thừa Diệu: “Khẩu khí của vị tiên sinh này thật là lớn, không buôn bán với chúng tôi? Không bán quần áo cho chúng tôi? Anh cho rằng, anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, có tôi ở đây, các người sẽ không thể mua được bất kì trang phục gì từ cửa hàng này.”
Sau khi anh nói lời này, quay sang nhìn Bạch Yên Nhiên một cái, trong mắt có vẻ dịu dàng rõ ràng: “Lấy trang phục cô ấy thích vừa nãy, còn có kiểu dáng mới, đều gói lại. “
“Vâng. Cố tiên sinh.” Nhân viên cửa hàng trước tiên cúi người, sau đó nhanh chóng đi làm việc.
Từng nhân viên cửa hàng còn lại đều tản ra, có người dùng tầm nhìn của khóe mắt lườm Diêu Hữu Thiên một cái, ở đó có khinh thường rõ ràng, cùng với vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
.
Abbott nổi giận, gần như muốn phát cáu. Diêu Hữu Thiên lại nắm lấy tay anh, nhìn ánh mắt của anh khe khẽ lắc đầu một cái.
Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm, cuối cùng lướt qua anh nhìn về phía Bạch Yên Nhiên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, mang theo một chút cười nhạt.
Nụ cười đó, không khỏi khiến trong lòng Bạch Yên Nhiên căng thẳng, cánh tay bám chặt vào Cố Thừa Diệu, muốn bảo anh đưa mình rời đi nhanh một chút.
Diêu Hữu Thiên lại lên tiếng vào lúc này.
“Vị tiểu thư này, vẫn không tò mò tại sao anh ta không bán quần áo cho tôi sao?”
“. . . . . .” Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên có chút giật mình,Cố Thừa Diệu lại hừ lạnh một tiếng: “Tại sao cái gì? Không muốn bán chính là không muốn bán, không riêng gì cửa hàng này, bách hóa Kiều thị đều sẽ không làm việc buôn bán với cô.”
.
“Như vậy à.” Ánh mắt của Diêu Hữu Thiên xoay chuyển, lóe lên vài phần gian xảo.
Nhìn vẻ không vui trong mắt Cố Thừa Diệu, khi Bạch Yên Nhiên thấp thỏm nhìn anh, đột nhiên than thở thật dài, sau cùng có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Em biết anh đang giận em, có điều, hôm đó anh trói em ở trên giường giày vò cả một buổi tối, có tức giận gì cũng nên tiêu tan rồi chứ?”