Chương 47: Không thoải mái

Lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu, Cố Thừa Diệu mặc một bộ lễ phục màu đen chỉnh tề, cực kỳ dịu dàng mang theo Bạch Yên Nhiên mặc lễ phục màu trắng bước vào cửa
Bạch Yên Nhiên ôm chặt cánh tay của Cố Thừa Diệu. Đây là lần đầu tiên cô tới những nơi như vậy


Trong phòng tiệc rất to lớn, nhiều bóng dáng ăn mặc sang trọng, phóng tầm mắt nhìn tới, mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện rất vui vẻ. Làn váy nhẹ nhàng chuyển động, trong không khí thoang thoảng mùi thơm. Dàn nhạc trực tiếp diễn tấu tiếng đàn ưu nhã mềm mại
Nơi này quá mức xa hoa, quá mức hoa lệ.


Ánh sáng của dàn đèn thủy tinh phía trên chiếu vào mặt Bạch Yên Nhiên, làm cho sắc mặt của cô có chút vàng
Trong lòng hơi bàng hoàng, hơi mờ mịt, còn hơi luống cuống, rối rắm
Bước chân cũng tự nhiên chậm lại vài nhịp. Cố Thừa Diệu nhận ra cô có gì đó không đúng. Cầm lòng bàn tay của cô


“Không thoải mái?”
Bạch Yên Nhiên nhìn anh một cái, rất nhanh lại cúi đầu, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi: “Em không sao”
Cố Thừa Diệu biết cô đang hồi hộp, sự lo lắng của cô, mấy ngày nay, anh luôn chờ đợi, chờ đợi cô nói thật với anh


Anh không muốn ép buộc cô, không muốn cô bị áp lực. Nhưng mà anh nghĩ, qua hôm nay, có lẽ cô có thể an tâm rồi
“Đi thôi.” Mang theo cô đi về hướng bàn dài bày đầy thức ăn, dọc đường gặp người quen, liền hàn huyên vài câu


Cũng không kiêng dè Bạch Yên Nhiên ở bên cạnh, giới thiệu cô cho người khác biết. Nhưng mà Bạch Yên Nhiên chỉ cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ


available on google playdownload on app store


Trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại biết bản tính của cô vốn là như vậy, nên không đành lòng trách móc nặng nề. Quyết định không để ý tới những người đó, chỉ mang cô đi tới trước bàn dài
“Muốn ăn cái gì? Anh lấy cho em?”


“Thừa Diệu.” Bạch Yên Nhiên nhìn Cố Thừa Diệu, hơn một tháng nay anh vô cùng dịu dàng với cô. Trong lòng cô lại tràn đầy lo lắng
Mấy lần cô muốn nói với anh chuyện mình không mang thai. Nhưng nói không ra miệng được.


Sâu trong lòng cô luôn lo lắng bất an, Cố Thừa Diệu càng tốt với cô, thì sự bất an này lại càng sâu nặng: “Em…”
Bạch Yên Nhiên chưa từng biết mình và Cố Thừa Diệu lại chênh lệch như vậy


Những người đó, trước kia cô đều đã gặp qua. Ở nơi phồn hoa này, còn rất nhiều, rất nhiều người có tiền
Thậm chí chỉ dậm chân một cái, là có thể khiến người trong giới thương mại Bắc Đô run rẩy
Trong lòng lại càng lo lắng hơn, liền siết chặt cánh tay của Cố Thừa Diệu


Cố Thừa Diệu thấy cô lo lắng, càng thêm đau lòng
Không tiếng động nắm chặt tay của cô: “Yên Nhiên, không cần hồi hộp. Hôm nay anh nhất định sẽ làm cho ba mẹ chính thức đồng ý hôn lễ của chúng ta.”


Lần trước tại phòng làm việc bất hòa với cha mẹ, cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm của Cố Thừa Diệu
Anh vốn là người có ý chí kiên định. Một khi quyết định chuyện gì, chín trâu cũng không thể kéo trở về
Kiều Tâm Uyển biết, Cố Học Võ cũng biết


Ngoài miệng vẫn phản đối, nhưng cũng không có hành động gì thực tế
Mà hôm nay, chính là thời điểm thích hợp anh tuyên bố hôn lễ của mình và Bạch Yên Nhiên
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố thị họp hẳng năm, vào lúc này bắt đầu tuyên bố


Âm nhạc du dương lập tức trở nên hào hứng, Cố Học Võ không nhúng tay vào chuyện công ty nữa, dĩ nhiên là để Cố Thừa Kỳ lên đài
Anh mặc một bộ lễ phục màu đen bước lên, nhẹ nhàng khoác tay áo, trong hội trường lập tức yên lặng


Anh đứng nơi đó, dáng người như người mẫu, gương mặt như minh tinh
Dưới đài có một số khách nữ đã lên tiếng hoan hô
Cố Thừa kỳ nhích tới gần Microphone, anh cũng không quá khách sáo, trước tiên nói lời cám ơn mọi người đã đến dự, sau đó tuyên bố một tin


. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .






Truyện liên quan