Chương 73-3: Lúc cử hành hôn lễ (3)
Editor: Xám
"Thiên Thiên. Cậu không sao chứ?" Nhóm Từ Tư Nhiễm hiểu rõ nội tình của cuộc hôn nhân này nhất.
Vừa rồi Cố Thừa Diệu lại có thái độ như vậy, lúc này mấy người bạn thân đều lo lắng nhìn cô.
Diêu Hữu Thiên tương đối bình tĩnh lắc đầu, đối với việc làm của Cố Thừa Diệu, cô không hề để ở trong lòng.
Khách mời ngày hôm nay, ngoài người thân bạn bè của nhà họ Cố ra, còn có người của nhà họ Diêu.
Tổng cộng 150 bàn khách, tiếp tục mời rượu, phải tốn không biết bao nhiêu thời gian.
,
Suy nghĩ một chút, trừ mấy người chú bác trong nhà, thân thích nhà ngoại của nhà mẹ đẻ Tuyên Tĩnh Ngôn ra.
Cô đặt trong điểm lên những người sau này có thể sẽ hợp tác với nhà họ Diêu và cả nhà họ Cố.
Cô có thái độ tốt, lại lễ phép, lời nói cử chỉ thân thiết nhưng không siểm nịnh. Đi hết một vòng đã chiếm được không ít cảm tình của các phu nhân nổi tiếng.
Bữa tiệc vừa mới tiến hành được phân nửa, đã có không ít người đến trước mặt Kiều Tâm Uyển khen ngợi Diêu Hữu Thiên.
Liên tục khen bà đã lấy được một nàng dâu tốt.
,
Kiều Tâm Uyển càng hài lòng hơn, nhận định ánh mắt của mình khá tốt. Còn cho rằng thủ đoạn của mình cũng tương đối hiểm.
Nếu như không phải bà đã sớm mời Uông Tú Nga tới, chỉ sợ bây giờ đứa trẻ bướng bỉnh kia vẫn ôm ý nghĩ với Bạch Yên Nhiên, không chịu buông tay.
Có người của công ty tổ chức hôn lễ hỗ trợ, người giúp đỡ nhà họ Cố lại nhiều. Tiệc cưới tiến hành rất thuận lợi.
Cố Thừa Diệu không chịu đưa Diêu Hữu Thiên cùng đi mời rượu, Diêu Hữu Thiên cũng không giận.
Người thường xuyên lăn lộn trên chốn thương trường, có ai không phải người sành sỏi lõi đời? Vừa rồi Cố Thừa Diệu nói rằng chỉ đùa, thật ra tám phần là có mâu thuẫn với cô dâu người ta đúng không?
Cho dù trong lòng mọi người nghĩ vậy, nhưng không một ai nói ra.
Dẫu sao, ai lại muốn đắc tội với nhà họ Cố và nhà họ Diêu chứ?
,
Dưới tình hình đó, Cố Thừa Diệu muốn uống thế nào, muốn say ra sao, dĩ nhiên là không có ai quản.
Vì vậy chờ đến khi tiệc cưới kết thúc, mọi người mới phát hiện ra, Cố Thừa Diệu đã uống say.
Nhà họ Cố đã đặt phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn làm phòng tân hôn của hai người.
Tiễn khách xong, Cố Thừa Diệu gần như là bị người ta khiêng vào cửa.
Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân, hai người một trái một phải cùng đưa Cố Thừa Diệu về phòng.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mặc bộ váy đỏ đứng ở cửa phòng, trên mặt hai anh em đều có chút lúng túng.
"Em dâu. Thừa Diệu uống say rồi, nó ——"
,
"Không sao." Diêu Hữu Thiên thản nhiên mở miệng: "Các anh đi đi, em có thể chăm sóc anh ấy."
"Vậy thì tốt rồi." Cố Thừa Kỳ gật đầu một cái, anh vẫn khá thích Diêu Hữu Thiên: "Vậy bọn anh đi trước."
"Vâng. Cảm ơn." Diêu Hữu Thiên thành tâm nói xin lỗi.
Cố Thừa Kỳ lại nhìn cô một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Bên kia, nhóm Từ Tư Nhiễm lo lắng cho Diêu Hữu Thiên đều đuổi theo, thấy Cố Thừa Diệu đã uống say như ch.ết, vẻ mặt đều không được dễ nhìn cho lắm.
"Thiên Thiên, tên họ Cố này thật quá đáng."
"Đúng vậy. Có cần dùng nước lạnh giội cho anh ta tỉnh lại không?"
"Thiên Thiên, cậu dieendaan.leequuydonn không phải sợ anh ta, nếu anh ta ngu ngốc dám mượn rượu làm càn bắt nạt cậu, tụi mình nhất định không bỏ qua cho anh ta."
,
Trong những người có mặt ở đây, người tức giận nhất chính là Lý Khả Nghi, dù thế nào cô cũng không ngờ được, anh trai mình còn chưa ra tay, Diêu Hữu Thiên đã phải lấy người khác.
Nghĩ thế nào buồn thế đấy.
"Đúng đúng, tụi mình đều ở đây trông nom cậu."
Diêu Hữu Thiên hơi phì cười, nhưng lại cảm động: "Được rồi, các cậu đi đi. Mình sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."
"Nhưng mà anh ta ——"
"Tin mình đi, mình thật sự có thể chăm sóc tốt bản thân."
Giọng của Diêu Hữu Thiên không cao, nhưng lại lộ ra sự kiên định.
,
Cuộc hôn nhân này đã là sự thật không thể xoay chuyển. Cho dù cô không tình nguyện hơn nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Mà Cố Thừa Diệu đã trở thành chồng cô. Hy vọng duy nhất của cô, chính là anh có thể tôn trọng cô.
Hai người nước giếng không phạm nước sông, đường ai người nấy đi.
Nhưng không biết Cố Thừa Diệu có đồng ý hay không.
Ngoài hai anh em nhà họ Cố, Kiều Tâm Uyển cũng cố ý đi lên dặn dò một phen.
Con trai của mình đức hạnh thế nào, bà vẫn hiểu rất rõ. Chỉ sợ Diêu Hữu Thiên sẽ chịu uất ức.
Vậy nên Kiều Tâm Uyển tương đối không khách khí nói: "Nếu như Thừa Diệu ức hϊế͙p͙ con, con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó."
,
Diêu Hữu Thiên chỉ cười, Cố Thừa Diệu đã ức hϊế͙p͙ cô từ đầu đến chân rồi.
Dạy dỗ? Dạy dỗ thế nào? Bây giờ lại đưa Cố Thừa Diệu về tù sao?
Bốn anh em nhà họ Diêu xếp thành một hàng bên trong phòng tân hôn. Chỉ có một mục đích: "Thiên Thiên, nếu như tên họ Cố này đối xử không tốt với em, em nói cho bọn anh biết, bọn anh đánh ch.ết cậu ta."
Lần trước Diêu Hữu Gia đã chịu thiệt từ Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ.
Thôi, một mình anh đánh không lại Cố Thừa Diệu, nhưng không tin bốn anh em bọn họ cùng xông lên vẫn không đánh lại.
,
"Anh hai, em đã kết hôn với anh ta rồi, sao anh ta có thể ức hϊế͙p͙ em chứ?"
Diêu Hữu Thiên rất cạn lời với mấy người anh, khuyên can mãi, cuối cùng mới tiễn hết được mọi người ra ngoài.
Lúc này trong phòng tân hôn đã yên tĩnh trở lại.
Trước đó Diêu Hữu Thiên vẫn chưa đi rửa mặt.
,
Tiến hành hôn lễ cả một ngày, từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, sau đó từng phân đoạn đều không thể xảy ra sai sót.
Càng không nói tới có nhiều người như vậy, phải đi mời rượu từng bàn một.
Đứng trên giày cao gót 10 cm, đi lại cả một ngày như thế, sẽ vô cùng mệt mỏi.
Cởi giày ra, Diêu Hữu Thiên giẫm chân trần trên thảm.
Thảm lông dày hút hết tiếng bước chân của cô.
Cô đứng ở trước giường, nhìn Cố Thừa Diệu nhắm mắt ngủ rất say.
,
Sắc trời đã tối. Nhưng ánh đèn trong phòng tân hôn rất sáng, điều này khiến cô có thể thấy rất rõ ngũ quan của Cố Thừa Diệu.
Mi tâm của anh hơi nhíu lại tại một điểm. Nhìn dáng vẻ hình như thật sự đã uống say.
Uống say rồi càng tốt, dù sao tạm thời Diêu Hữu Thiên vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt thế nào với Cố Thừa Diệu.
Hai tay buông xuống bên người, Diêu Hữu Thiên hơi nghiêng mặt, chăm chú nhìn Cố Thừa Diệu đã say nhưng vẫn mi tâm vẫn nhíu lại tại một điểm.
"Anh không bằng lòng, tôi lại bằng lòng sao?"
,
Khẽ thở dài một hơi, cho dù cô bằng lòng hay không, hai người cũng đã kết hôn rồi.
Mấy lần Diêu Hữu Thiên tìm gặp Cố Thừa Diệu trước đây, anh không từ chối gặp mặt, chỉ nói chưa được hai câu đã rời đi.
Mà cuối cùng hôm nay hai người đã kết hôn.
Diêu Hữu Thiên cảm thấy đã đến lúc bàn bạc với anh cho rõ rồi.
Cô biết Cố Thừa Diệu không muốn cưới mình, cô cũng không muốn gả.
,
Cô muốn đưa ra thoản thuận đơn giản với Cố Thừa Diệu, đối phương không can thiệp mình.
Cô cũng không can thiệp đến anh, hai người vì Cố thị, tạm thời duy trì hòa bình ở bên ngoài.
Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự chán ghét mình như vậy.
Vậy thì ít nhất chờ một năm.
Cô đã xem qua rồi. Làng du lịch của thành phố Y, với thời gian một năm đã có thể xây dựng được tất cả, rồi cũng đi vào hoạt động.
,
Kể từ đó, hôn nhân của bọn họ sẽ không ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa xí nghiệp hai nhà nữa.
Cô đã nghĩ rất ổn thỏa, nhưng điều kiện tiên quyết là cần sự đồng ý của Cố Thừa Diệu.
Nhìn Cố Thừa Diệu ngủ rất sâu, cô khẽ thở dài một hơi. Xoay người, đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể mỏi mệt của mình.
Mặc dù Cố Thừa Diệu đã uống say, nhưng không hề say như ch.ết.
Tửu lượng của anh luôn không tồi, hôm nay anh muốn mượn rượu giải sầu, lại phát hiện ra càng uống càng sầu hơn.
,
Nhất là khi nghe thấy một vài người bạn trên thương trường nhao nhao chúc phúc anh đã cưới được một người vợ có tài có mạo.
Tâm trạng anh càng thêm tệ hại.
Có tài? Có tài chứ.
Tám mươi tám chiếc xe hoa, đây tuyệt đối không phải chủ ý của nhà họ Cố.
Phải biết rằng lúc trước Cố Tĩnh Đình kết hôn, cũng không phô trương như vậy.
,
Diêu Hữu Thiên đúng là con gái của nhà giàu mới nổi.
Tại sao anh không dứt khoát tập hợp luôn một trăm chiếc đi?
Trong lòng phiền muộn, không nhịn được đã uống nhiều một chút, lúc này bắt đầu chuếnh choáng.
Diêu Hữu Thiên nói gì đó, anh không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, người cũng không được tỉnh táo.
Chân tay mềm nhũn, giống như đang bồng bềnh trong mây.
Anh không muốn mở mắt, không muốn đối mặt với Diêu Hữu Thiên.
,
Càng không muốn đối mặt với cuộc đời bất đắc dĩ của mình.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, anh không muốn nhận.
Bây giờ, tất cả tiếng chúc mừng sẽ khiến anh cảm thấy buồn bực.
Anh không nhận, đối phương lại rất kiên nhẫn.
Sau phút ngừng ngắn ngủi, tiếng chuông lại vang lên liên tục một lần nữa.
,
Lông mày cương nghị của Cố Thừa Diệu cau lại rất chặt, lấy điện thoại di động trong túi áo ra ném sang một bên.
Điện thoại di động rơi trên tấm thảm trải sàn trong phòng, tiếng chuông vẫn tiếp tục.
Anh cảm thấy đầu càng đau hơn, vừa mới muốn ném điện thoại di động đi, lúc này cửa phòng tắm bị người ta mở ra.
,
Diêu Hữu Thiên tắm xong mới phát hiện ra, mình lại quên không mang quần áo vào.
Cô chỉ dùng khăn tắm quấn cơ thể lại. Muốn ra ngoài tìm quần áo.
Nhưng không ngờ vừa ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy một vật thể màu đen bay qua trước mặt mình, sau đó rơi xuống đất.
Cô lùi về sau một bước theo bản năng, lại nhìn thấy chiếc điện thoại vang lên liên tục kia.
Cho dù bị Cố Thừa Diệu dùng sức ném đi như vậy, nhưng lại không bị hỏng.
,
Một dãy số điện thoại liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu trên giường rõ ràng đã tỉnh lại, không hề đi nhặt chiếc di động kia.
Cố Thừa Diệu chống người dậy Die nd da nl e q uu ydo n muốn xuống giường, nhưng không ngờ trên đầu chuếnh choáng, dưới chân mềm nhũn, thân thể lảo đảo một cái. Tiếp đó ngồi trên mặt đất bên cạnh giường.
Anh gõ gõ đầu mình, hình như là muốn làm mình tỉnh táo lại.
,
Diêu Hữu Thiên thấy anh muốn đứng lên nhưng vì uống say nên không dậy được.
Suy nghĩ một chút, nhặt điện thoại di động dưới đất lên, sau đó đưa đến trước mặt Cố Thừa Diệu.
Động tác này, xem như là sự thân thiện của Diêu Hữu Thiên.
Cô đợi anh tỉnh táo lại, hai người nói chuyện thật hòa hợp.
Chỉ là cô đã đánh giá thấp mức độ say rượu của Cố Thừa Diệu.
,
Người uống say đều sẽ nói mình không hề say.
Cố Thừa Diệu chính là như thế, anh đã mời rượu nhiều bàn như vậy rồi.
Lại không phân biệt lợi hại uống nhiều rượu như thế. Phải nói rằng bây giờ anh thật sự không thể tỉnh táo nổi.
Vậy nên khi Diêu Hữu Thiên đưa điện thoại đến trước mặt anh, anh không nhận lấy.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, cuối cùng Cố Thừa Diệu cũng có động tác, anh nghiêng đầu, nhìn chiếc điện thoại có màn hình liên tục nhấp nháy.
Cuối cùng nhớ ra hình như vật này là điện thoại của mình.