Chương 9
Sau nhiều lần bị tôi thúc giục, Đổng Thừa Nghiệp cuối cùng cũng chịu về nhà.
Anh ta không lên trên nhà mà chỉ dừng xe trước cửa khu chung cư, đợi tôi xuống lầu, ngồi lên xe rồi mới đến cục dân chính.
Trong xe, chúng tôi không nói một lời nào, tựa như những người xa lạ.
Gần một tháng tôi chưa gặp Đổng Thừa Nghiệp, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía anh ta quan sát, phát hiện cách ăn mặc của anh ta ngày càng teen hơn, trên tai còn bắn ba lỗ, còn xăm cả hình trên tay.
Một người đàn ông đã đi làm, thường xuyên phải ra ngoài bàn chuyện công việc, một người đàn ông đã có con, vậy mà lại ăn mặc không khác gì mấy đứa thanh niên học đòi.
Tâm tình tôi nặng nề như đang treo 56 xuất KFC combo gia đình trên cổ.
Đoạn đường từ nhà đến cục dân chính rất quen thuộc, lần trước đến là để làm thủ tục kết hôn. Vẫn nhớ hôm ấy, tôi mặc áo khoác ngoài màu cánh sen, anh ta mặc màu xanh xám. Do dậy quá sớm nên mắt hai người có chút sưng, ảnh chụp trong giấy chứng nhận kết hôn nhìn không được đẹp cho lắm.
Lúc vẫn còn trong cục dân chính, anh ta không thể đợi được mà đăng bức ảnh đó lên dòng thời gian, được rất nhiều bạn bè chúc phúc.
Khi ấy, đi ra từ cục dân chính, tình cờ gặp phải một vị lãnh đạo cũ ở công ty Đổng Thừa Nghiệp, đồng thời cũng là một người chứng kiến anh ta lớn lên.
Anh ta rất phấn khởi cất tiếng: “ Chú, chúng con vừa mới đăng ký rồi.”
Chú ấy cũng rất vui mừng, nói: “ Sau này cháu nhất định phải đối xử tốt với Ninh Chân đó!”
Anh ta lập tức trả lời: “ Nhất định ạ!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, mà cảnh còn người mất.
Mắt có chút cay cay, tôi không dám nghĩ tiếp.
Đến cục dân chính, trước tiên chúng tôi đưa hộ khẩu cùng giấy chứng nhận kết hôn đến bàn tiếp nhận giấy tờ. Bởi vì hộ khẩu của tôi vẫn chưa đi làm lại nên thông tin điền trên đó vẫn là khi tôi học cấp một, nhân viên ở cục dân chính yêu cầu tôi phải về thành phố C làm lại hộ khẩu sau đó mới có thể làm thủ tục li hôn.
Thật ra khi chúng tôi đi đăng kí kết hôn cũng gặp phải vấn đề này, bèn tìm một người quen biết trong cục dân chính giúp.
Kết hôn là việc vui nên có thể nhờ người ta giúp nhưng còn việc li hôn thì lấy mặt mũi đâu mà nhờ người ta chứ.
Nhân viên làm việc xem giấy kết hôn của chúng tôi, cất giọng khuyên nhủ: “ Mới kết hôn được bao lâu, đừng quá xúc động, không thể giải quyết thủ tục li hôn chứng tỏ duyên phận giữa hai người vẫn chưa hết, trở về bình tĩnh suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định.”
Tôi và Đổng Thừa Nghiệp chỉ có thể quay về.
Có lẽ là do câu “ Duyên phận giữa hai người vẫn chưa hết” của nhân viên kia đã chạm đến lòng Đổng Thừa Nghiệp, lúc đi ra cùng tôi, cả đoạn đường anh ta không ngừng lảm nhảm: “ Kỳ thật anh không hề nghĩ đến li hôn, từ trước đến nay đều không nghĩ đến sẽ li hôn với em. Đích thực anh đã làm ra những việc không phải người nhưng anh không hề muốn li hôn. Lúc đó anh chất vấn cô ấy sao lại nói cho em biết những chuyện ấy, cô ấy nói “ Em muốn hai người li hôn, anh nói thẳng với cô ấy “không thể nào.”
Anh ta giống như một đứa trẻ, sau khi mắc lỗi, không ngừng giải thích, không ngừng bịa ra muôn ngàn lí do.
“Cô ấy vì muốn chúng ta li hôn nên chắn chắn đã nói những lời khiến em tức giận. Nhưng khi ấy anh chỉ cảm thấy cô đơn mà vợ lại không ở bên cạnh, em sẽ không biết đến chuyện này nên mới qua lại với cô ấy. Hiện giờ anh thật sự chơi đủ rồi, anh muốn trở về với gia đình mình. Anh không có ý nghĩ sẽ ở bên cạnh cô ấy lâu dài, thật đó!. Anh đã tặng “ Hoa Sinh” cho người ta, chính là vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Sau này anh tuyệt đối không tham gia hoạt động “ cẩu hữu” nữa. Từ nhỏ anh đã khiếm khuyết tình yêu của bố, chỉ cần có người đối với anh tốt một chút là không kìm lòng được. Anh biết anh không đủ quan tâm đến em. Sau này anh sẽ cố gắng thay đổi.”
Tôi vẫn không nói một lời.
Đổng Thừa Nghiệp đưa tôi về nhà, tôi lên lầu ẵm con xuống cho anh ta ôm.
Một nhà ba người chúng tôi cứ như thế đi dạo men theo con đường ở khu chung cư, đây từng là cảnh trong mộng của tôi. Có giây phút, tôi bỗng ảo tưởng, phảng phất như những chuyện đau lòng kia không hề xảy ra. Có điều ảo tưởng đẹp đẽ đó chỉ tồn tại trong phút chốc, thay vào đó là những việc dơ bẩn hiện lên trước mắt.
Thời khắc ấy, thái độ của Đổng Thừa Nghiệp bỗng mềm mỏng hơn, trước đến giờ anh ta vẫn giống như đứa trẻ, mỗi lần khiến tôi tức giận đều làm những hành động giả bộ đáng yêu để chọc cho tôi vui. Còn tôi lại thuộc cung đất, tình yêu thương của người mẹ mãnh liệt, hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh ta.
Anh ta cho rằng lần này cũng thế, chỉ cần anh ta nhận lỗi rồi làm những hành động đáng yêu thì sẽ được tôi tha thứ.
Tôi biết Đổng Thừa Nghiệp không muốn con mình lặp lại bi kịch của mình.
Từ nhỏ anh ta đã oán hận bố mình, cho rằng bố anh ta không nên cưỡng ép mẹ mình li hôn, khiến anh ta không có một gia đình hoàn chỉnh. Trong thế giới quan của Đổng Thừa Nghiệp, chỉ cần anh ta không cưỡng ép tôi li hôn như bố anh ta, không khiến tôi không còn đường lùi, thì chính là một cách bảo vệ gia đình.
Chỉ có điều anh ta đã quên mất, tôi là một con người, là một người phụ nữ suy nghĩ vô cùng cảm tính.
Thứ tôi cần không chỉ là một cái danh phận, mà là sự ấm áp mà gia đình mang lại, là sự chung thủy của một người chồng.
Cuối cùng, tôi nói: “ Li hôn là việc nhất định phải làm, hai ngày nữa tôi sẽ về thành phố D làm lại hộ khẩu, lúc ấy sẽ thông báo cho anh để anh còn quay về.”
Mặt anh ta trong giây lát liền cứng lại, một lát sau trả Khỉ Con lại cho tôi, còn bản thân cũng về thành phố D.
Nói thật, sau khi Đổng Thừa Nghiệp đi, tôi bỗng có chút do dự. Hai chúng tôi yêu nhau nhiều năm như thế, tình cảm cho đi không phải trong phút chốc là có thể thu hồi.
Song, khi mở mở chiếc laptop mà anh ta trả cho tôi, mọi do dự đều biến mất không dấu vết.
Bởi vì laptop của tối cấu hình tốt nên anh ta để trong phòng làm việc ở thành phố D để chơi trò chơi, lần này thuận tiện mang về. Tôi khởi động máy, phát hiện những thứ lưu trong bộ nhớ đều bị xóa hết.
Đáng tiếc Đổng Thừa Nghiệp không phải là người cẩn thận, quên mất lịch sử các trang web đã đăng nhập cùng với một album ảnh được copy từ điện thoại.
Trong album ảnh đó có một bức ảnh, là chụp một bó hoa hồng vào ngày lễ tình nhân. Hôm ấy tôi và Đổng Thừa Nghiệp vẫn đang chiến tranh lạnh, hoàn toàn không gọi được cho anh ta, cho nên bó hoa đó nhất định là tặng cho Quyển Quyển.
Mà lịch sử trình duyệt hiển thị tháng bảy tháng tám, mỗi ngày anh ta đều vào tường nhà Quyển Quyển, trừ những điều này, anh ta còn đi khắp nơi tìm các câu nói trong thư tình.
Khi anh ta theo đuổi tôi cũng như thế này, mỗi ngày đều lên mạng copy mấy câu nói thâm tình, sau đó viết thư tình hoặc là gửi tin nhắn cho tôi.
Chiêu này dùng từ tôi dùng sang Quyển Quyển, dùng nhiều năm như thế, chả có chút gì mới mẻ cả.
Ngoài những thứ này ra, còn có cả những thứ càng không thể chấp nhận nổi hơn.
Tháng bảy, tháng tám, khi mà trong thời kỳ nồng nhiệt nhất với Quyển Quyển, Đổng Thừa Nghiệp không ngừng lên mạng tư vấn những tư thế làʍ ȶìиɦ cùng với với mấy bộ phim sex loli Nhật Bản.
Khóe miệng tôi không ngừng run rẩy, hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Vốn dĩ cho rằng cảm xúc đã bình tình trở lại, vào giây phút này mới bạo phát.
Thái Thái đứng sau lưng tôi dùng sức gập laptop lại, dáng vẻ như muốn giêt người đến nơi.
Khuôn mặt tôi đã đẫm nước mắt, không kìm được sà vào lòng Thái Thái, tôi tức giận nói: “ Tao hận! Tao hận vô cùng! Thái Thái! Tao hận! Tao hận ahhhh!”
Tôi của giây phút ấy, trong đầu chỉ có một chữ “ hận”.
Trong những ngày tháng tôi gian khổ nhất, trong những ngày tháng tôi cần bờ vai của người chồng để dựa vào nhất, thế mà thứ chứa trong đầu chồng tôi lại toàn là t*ng trùng.
Tôi rất muốn xông đến thành phố D, lột da anh ta, rút xương anh ta, uống máu anh ta!
Thái Thái ôm lấy tôi, nói một cách tàn độc: “ Yên tâm đi! Anh ta nhất định sẽ gặp báo ứng. Chưa gặp bây giờ thì nhất định sau này cũng sẽ gặp. Dù cho chúng ta không ra tay thì ông trời cũng nhìn không thuận mắt tên súc sinh Đổng Thừa Nghiệp!”
Tôi áp mặt vào cup 36D của Thái Thái, khóc đến khàn cả tiếng.
Những thứ lưu lại trong máy tính đã làm ch.ết mọi do dự của tôi trước đó.Tôi nghĩ giây phút tôi nhìn thấy nó, kết cục giữa tôi và Đổng Thừa Nghiệp đã định.
Tôi chính là điển hình của xử nữ. Có những người, có những chuyện quá bẩn, bẩn đến mức chỉ nhìn nhiều hơn một ánh mắt tôi cũng không muốn.
Ngày hôm sau tôi liền về thành phố D làm hộ khẩu mới, sau đó lại bảo Đổng Thừa Nghiệp quay về làm thủ tục li hôn, ngoài miệng thì anh ta đồng ý rồi vậy mà cứ trì hoãn mãi không làm.
Trong lúc chờ đợi, hầu như tất cả những người quen biết đều đến khuyên tôi, nói rằng Đổng Thừa Nghiệp chỉ là nhất thời hồ đồ, gặp phải thứ mới mẻ mới phạm phải sai lầm, mong tôi có thể tha thứ. Đổng thời cũng muốn tôi hiểu rõ, làm một người mẹ đơn thân không hề dễ dàng, hy vọng tái hôn rất mong manh, dù rằng có đi chăng nữa thì đối tướng tái hôn cũng không có điều kiện như người ban đầu.
Những đạo lí này, tôi đều hiểu.
Ở xã hội này, làm người phụ nữ đã khó nhưng làm người phụ nữ li hôn càng khó hơn và sau khi li hôn mang theo đứa còn lại càng thêm khó.
Mà điều tồi tệ hơn là sau khi li hôn, là tôi sẽ mất đi công việc giáo viên ổn định, trở về thành phố D.
Một là, bố tôi vẫn chưa về hưu, lại mắc bệnh cao huyết áp, cần phải có người chăm sóc. Hai là, ở thành phố F chỉ có hai mẹ con tôi, không có người thân, mang theo con cô quạnh ở thành phố F, đối với sự phát triển của con không hề có lợi. Ba là, tôi muốn rời khỏi thành phố F, rời xa nơi chứa đầy những kí ức đau thương với Đổng Thừa Nghiệp.
Chính vì thế, đoạn đường trước mắt gian khổ không thể nào tưởng tượng được.
Đến lúc này tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao bố Dương Dung lại thường xuyên không về nhà mà ở tình ngoài gian díu với người phụ nữ khác, còn mẹ Dương Dung vẫn không li hôn.
Hoàn toàn không phải vì không tức giận, không cam lòng, mà vì sợ hãi cùng với bất lực.
Sợ hãi gánh nặng kinh tế cùng với gánh nặng tinh thần, bất lực với sự phân biệt đối xử giữa nam và nữ trong xã hội này.
Dương Dung gọi điện thoại đến khuyên tôi, giọng nói vẫn còn chút nghẹn ngào.
Những ngày gần đây cô ấy cũng rất khó khăn, ngoài mặt Bạch Hồng Văn đồng ý không qua lại với người phụ nữ đó nhưng trong lòng thì vẫn không chịu buông tay. Đến thành phố khác họp, anh ta vẫn lái xe đến đón Phi Phi. Hai người dấu giếm Dương Dung gian díu với nhau hai ngày. Sau cùng Phi Phi còn cố ý in lại trên cổ Bạch Hồng Văn dấu hôn để ra oai với Dương Dung.
Cái cô Phi Phi kia mặc dù còn trẻ nhưng cũng không phải là kẻ dễ dây vào. 100 tập trong bộ phim truyền hình cung đấu thì cô ta cũng phải nắm rõ 98 tập. Cô ta phối hợp với Bạch Hồng Hồng diễn kịch, thể hiện mình là tình nhân biết nghe lời, biết giúp anh ta giấu vợ mình. Nhưng trong lòng lại không ngừng khích bác Dương Dung, gọi điện thoại mắng Dương Dung không biết quản chồng.
Dương Dung cũng uy hϊế͙p͙ Bạch Hồng Văn rằng muốn li hôn, anh ta đương nhiên không đồng ý.
Thực tế Dương Dung cũng không dám li hôn, căn nhà bọn họ ở là tài sản trước khi kết hôn của Bạch Hồng Văn, tài sản chung ngoài chiếc xe jeep thì không có gì. Mà đem bán xe đi Dương Dung cùng lắm cũng chi được hơn mười vạn. Huống hồ mấy năm nay mọi tinh thần và sức lực Dương Dung đều đặt trên người Bạch Vân Hồng, gần như không ra ngoài tìm công việc, bây giờ đi làm lại, lương ít, hoàn toàn không đủ nuôi sống chính mình và con.
Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể là cố gắng phòng thủ. Cho nên mấy ngày nay, Bạch Vân Hồng đi đâu Dương Dung đi đấy, không cho anh ta rời khỏi tầm mắt nửa bước.
Kể từ đó, thân thể mệt mỏi, lòng càng mệt hơn.
“Từ khi học đại học bọn mình đã yêu nhau, đến giờ sắp 10 năm rồi, mình cho rằng tình cảm của hai đứa rất sâu đậm. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới chính trong quãng thời gian này anh ta lại lên giường cùng một người phụ nũ khác.”
Dương Dung thở dài: “ Đàn ông, đây chính là đàn ông.”