Chương 44: Hiểu lầm sâu hơn (2)

"Sao lại bị thương thành như vậy?" Thuộc Vũ Hiên nhíu mày lạu, động tác thành thục nhanh chóng xé áo lưng của Dương Lưu Vân ra, vải dính vào vết thương, khi vén lên thì Dương Lưu Vân không nhị được kêu lên: "Đau......"


Lông mày Kỷ Trà Thần nhíu chặt, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, thì thầm: "Nhịn một chút rồi sẽ qua thôi."
Dương Lưu Vân khẽ chớp mắt, nước mắt ướt nhẹp, đau gần như không nói ra lời, giọng khàn khàn nói: "Thần, thật sự rất đau."


"Anh ở bên cạnh em, chịu đựng thêm chút rồi sẽ không đau nữa." Kỷ Tràn Thần nắm tay cô ta chặt thêm, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng. Hắn chứng kiến Dương Lưu Vân từ bé đến lúc trưởng thành, mặc dù tám năm nay cô ở nước ngoài, nhưng hai người vẫn có liên lạc. Cách ứng xử của Dương Lưu Vân vô luận là từ bên ngoài hay bên trong đều rất tốt, hơn nữa cô còn đơn thuần thiện lương. Dù bản thân bị thương thành ra như vậy, vẫn còn nói tốt cho Ninh Tự Thủy.


Nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén hờ hững quét qua Ninh Tự Thủy.


Ninh Tự Thủy cắn môi đứng một bên, cảm thấy được Kỷ Trà Thần bài xích đối với mình, trong lòng không khỏi phát run. Bản thân cô cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, khi đi qua bình hoa, bình hoa bỗng dưng rơi xuống, khi nó chuẩn bị rơi xuống người cô thì Dương Lưu Vân xông đến đẩy cô ra, nhưng cô cũng không tránh khỏi bản thân bị va đụng bị thương. Nếu không phải cô nắm được lan can trong mấy bước lảo đảo cuối, bản thân cũng sẽ bị ngã xuống lầu. Đến bây giờ chân vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau.


Ngồi trên giường mình, Ninh Tự Thủy đau đớn vén váy mình lên, mắt cá chân sưng đỏ thành một khối, đau khiến cô phát run, chỉ tiếc là không ai quan tâm tới cô bị thương, cũng không có ai để ý lúc cô rời đi. Trong không gian đó, sự tồn tại của cô là dư thưa, không được hoan nghênh. Ngay cả bác sĩ Thuộc cũng chán ghét cô!


available on google playdownload on app store


Bên trong phòng điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên lặng, vô cùng chói tai.


Ninh Tự Thủy có loại dự cảm xấu, do dự mấy giây cuối cùng vẫn là nhận nghe điện thoại, nghe được giọng nói quen thuộc mà xa lạ: "Rất oan ức phải không? Đây chính là cái giá mà cô yêu hắn. Trong lòng hắn căn bản là không có cô.....cô chỉ là một vật thay thế."


"Không. . . . . . Không phải vậy!" Ninh Tự Thủy kích động nói lớn: "Tôi không phải vật thay thế, tôi không phải!"
"Có phải hay không trong lòng cô rõ nhất. Mẹ cô chỉ nghe cô nói mới đi phải không?! Hiện tại ngay cả tôi cũng không tìm được bà ấy."


Ninh Tự Thủy nghĩ đến mẹ, ổn định lại tinh thần: "Phải. Tôi căn bản không biết anh là ai, sao có thể yên tâm giao mẹ ruột cho anh?"


"Kể cả vậy tôi vẫn sẽ tìm ra mẹ cô. Mặt khác nói cho cô biết, Kỷ Trà Thần cũng đang tìm mẹ cô, có điều nếu bị hắn tìm được, kết quả của cô có thể sẽ càng thảm hơn. Suy nghĩ kỹ đi, có muốn nói tung tích mẹ cô cho tôi biết hay không!"


"Tôi không biết mẹ tôi ở đâu. Mà nếu tôi biết, cũng sẽ không nói cho anh. Bị Kỷ Trà Thần tìm được, ít nhất anh ta còn chút tôn trọng mẹ vợ." Ninh Tự Thủy quật cường nói. Ngực không khỏi thắt chặt, nếu như bị Kỷ Trà Thần tìm được, đúng là không biết sẽ có kết quả gì.


"Ha. Cô gái nhỏ này ăn to nói lớn thật không tốt chút nào. Tôi còn sẽ tìm cô nữa, đến khi cô cam tâm tình nguyện đi theo tôi mới thôi."
Không đợi cô mở miệng, một tiếng dập máy truyền tới.... ....


Toàn bộ tâm tư Ninh Tự Thủy đều rối loạn, mẹ đang ở đâu? Người thần bí đó rốt cuộc là người nào? Mục đích của hắn là gì? Cô cái gì cũng không biết, thậm chí trong bụng tại sao lại có đứa bé cũng không biết. Tại sao tất cả giấy xét nghiệm đều nói Kỷ Trà Thần không thể có con, vậy đứa bé trong bụng cô là của ai?


Con à, con có thể nói cho mẹ biết được không?






Truyện liên quan