Chương 49: Người người thương hắn (1)

"Tự Thủy, cô không sao chứ? Đứa bé có khỏe không?"
Ninh Tự Thủy ánh mắt cảm kích nhìn cô, gật đầu: "Lần trước còn phải cám ơn cô. Không phải vậy. . . . . ." ( chị Thủy đoạn này vẫn ngu quá!!! Aiz)


"Cô với tôi còn khách khí gì chứ! Cô là vợ của Thần, vậy chính là người nhà của tôi! Cứu cô là việc nên làm, đừng nói những lời khách sáo như thế!" Dương Lưu Vân ngắt lời cô, ngồi ở trên ghế gọt táo.


Ninh Tự Thủy chần chờ thật lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Thật ra thì —— cô yêu Kỷ Trà Thần, có phải hay không!" Thật ra điều này không cần mở miệng hỏi, chỉ cần có mặt đều nhìn ra được.


Dương Lưu Vân tay cứng đờ, trên mặt rất nhanh khôi phục nụ cười: "Sao vô duyên vô cớ lại hỏi cái này. . . . . . Quả táo rất nhanh sẽ gọt xong. . . . . ."


"Vậy tại sao cô không trở lại sớm một chút?" Ninh Tự Thủy giọng nói mất mát ngắt giọng cô ta, nếu như Dương Lưu Vân trở về sớm chút, có lẽ Kỷ Trà Thần cũng sẽ không chọn cô, có lẽ mọi chuyện hiện tại sẽ không xảy ra. Nhưng —— như vậy cô sẽ biến thành cái dạng gì?


Dương Lưu Vân buông con dao cùng quả táo xuống, chăm chú nhìn cô, mở miệng nói: "Tôi nhận được tin tức thì hai người đã kết hôn. Tất cả đều chậm. . . . . ."


available on google playdownload on app store


Ninh Tự Thủy ngẩn ra, cho dù đã sớm đoán được, nhưng nghe được chính miệng Dương Lưu Vân thừa nhận, vẫn cảm thấy đau khổ. Cô ta yêu hắn, họ yêu cùng một người đàn ông.


Hốc mắt Dương Lưu Vân hơi đỏ, ngửa đầu nhìn trần nhà mấy phút đồng hồ, sau thu lại tầm mắt giống như thu lại toàn bộ đau khổ."Mặc dù không hiểu vì sao Thần lại chọn cô, nhưng mấy ngày nay tôi hiểu biết rõ, Thần cùng cô không vui vẻ. Đây cũng là nguyên nhân tôi ở lại. Tôi chỉ muốn Thần thật vui vẻ, vì anh ấy chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm."


"Cô hận tôi sao?" Nếu như không có mình, có lẽ Dương Lưu Vân cùng Kỷ Trà Thần sẽ là một đôi người người hâm mộ~.


Dương Lưu Vân nhún vai, bĩu môi nói: "Không thể nói là hận, chỉ là ghen tỵ. Rất ghen tỵ, người đàn ông ưu tú như Thần, người gặp người thíchngười đàn ông, đột nhiên giữa đường chạy ra một người phụ nữ chiếm lấy Thần, là ai cũng sẽ bất bình.(Con này nó đang nói nó~ *bực)


Nhất định. Nhưng khi tôi thấy cô thì lại không ghen tỵ. Bởi vì cuộc sống của các người không hạnh phúc, chuyện vì sao hai người kết hôn tôi rất rõ ràng. Ba năm nay, Thần cũng không giới thiệu cô với bạn bè, chưa bao giờ công nhận thân phận của cô, thời gian hai người ở chung không nhiều.


Từ trước tới giờ cũng không hiểu rõ lẫn nhau, vội vội vàng vàng kết hôn; cũng chỉ vui đùa nhất thời của Thần, hai người sớm muộn gì cũng sẽ tách ra. . . . . ."


Một lời sắc bén đem toàn bộ vấn đề giữa cô và Kỷ Trà Thần nói ra. Đúng a! Sống chung ba năm, thời gian bọn họ có thể cùng nhau rất ít, hắn đối với cô dịu dàng săn sóc, nhưng cô chưa từng hiểu rõ về Kỷ Trà Thần.
Thậm chí ngay cả hắn thích ăn cái gì cô cũng không biết.


Dương Lưu Vân lại tiếp tục gọt táo, giọng buông lỏng: "Tôi sẽ không làm gì cô, cứu cô chỉ vì nghi ngờ đứa bé đó là của Thần; chỉ cần Thần vui vẻ, tôi sẽ vui vẻ. Cho nên, cô cũng đừng đề phòng tôi sẽ khích bác cô và Thần ly hôn." (sẽ không ư? Chém vừa thôi!!)


Ninh Tự Thủy sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý này. Tôi chỉ là . . . . . Chỉ là. . . . . ."


"Tôi hiểu biết rõ trong lòng cô đang suy nghĩ gì." Dương Lưu Vân thiện giải nhân ý thay cô nói: "Cô dù sao cũng là vợ của Thần, quan hệ của hai người có luật pháp thừa nhận và bảo vệ. Nhưng người vợ nào có thể chịu được bên cạnh chồng mình có người phụ nữ khác thân mật như vậy. Trong lòng không thoải mái là bình thường , điều này cho thấy cô rất thích Thần."






Truyện liên quan