Chương 107
Nghe được tiếng khép của nhẹ nhàng, Dương Lưu Vân lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đau lòng vừa rồi hoàn toàn không thấy. Đôi tay nắm thật chặt, đáy mắt vô cùng không hiểu cùng tức giận, tức giận không phải là hành động xúc phạm của Đường Diệc Nghiêu, mà là ——
Đường Diệc Nghiêu nhìn thấy ả bản thân hắn cũng mất khống chế, tại sao Thần không có phản ứng gì?
Chẳng lẽ là bởi vì Thần không thương ả sao?
Cái ý niệm này mới thoáng qua trong đầu thì ả bỗng chốc giật mình. Trong lòng càng thêm khủng hoảng, sẽ không. . . . . . Thần chắc chắn yêu ả. . . . . . Đã một năm rồi, coi như Thần có yêu Ninh Tự Thủy đến mấy cũng quên rồi. hầu hạ bên người hắn là ả cơ mà, Thần có yêu cũng là ả, nếu không sao còn muốn kết hôn?
Thần là người yêu của ả, Thần là của ả. Ôm tin tưởng này, chậm rãi hạ tầm mắt xuống, trước mắt lâm vào một vùng tăm tối cùng tĩnh mật.
Có người ngủ, cũng có người mất ngủ.
Ví dụ như Đường Diệc Nghiêu giờ phút này ngồi ở quầy rượu hết một ly lại rót một ly tự mình uống, khiến chất lỏng lạnh lẽo tưới tắm tà niệm của hắn. Đáy mắt khổ sở chợt lóe lên, trong lòng giãy giụa mâu thuẫn.
Tối nay hắn suýt chút nữa thì muốnLưu Vân. . . . . . Suýt chút nữa thìmuốn phụ nữ củaKỷ thiếu gia. . . . . .
Một năm này nhìn Dương Lưu Vân cùng Kỷ thiếu gia ra vào một đôi, nhìn ánh mắtLưu Vân dõi theoKỷ thiếu gia, chưa bao giờ dừng qua trên người hắn. Nhưng Kỷ thiếu gia thì sao? Trong ánh mắt của hắn không nhìn thấy bất luận kẻ nào. . . . . .
Kể từ khi người phụ nữ kia ch.ết đi, trong đôi mắt Kỷ thiếu gia chỉ còn toàn lạnh lẽo.
Biết rõ hắn là vì trách nhiệm mới cùng Lưu Vân kết hôn, lại không biện pháp nói rõ chân tướng cho Lưu Vân, bởi vì không nỡ nhìn ả đau lòng, không nỡ để ả phải chịu khổ sở.
Lưu Vân, em biết không biết, ở trên thế giới này người duy nhất yêu em, đau lòng cho em, chỉ có anh.
Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, rượu cồn lạnh lẽo khiến hắn càng thêm khổ sở. . . . . .
Tình cảm này, cuối cùng thành ba vòng xoáy, mà chính hắn một người đứng xem lại bị vùi lấp ngày càng sâu. . . . . .
——— —————— ———
Kỷ Trà Thần không biết lần thứ bao nhiêu từ trong cơn ác ộng tỉnh lại, người đầy mồ hôi, không thể tiếp tục ngủ. Áo ngủ tơ tằm màu xám tro trên người, mềm nhẵn sáng bóng. Trong đêm tối, chậm rãi bước từng bước, từ từ đẩy cửa phòng ra, không bật đèn, ngồi ở trước bàn trang điểm.
Ninh Tự Thủy đã ch.ết một năm rồi, mà hắn thì đêm đêm đều giật mình trong cơn ác mộng. Trong mộng, Ninh Tự Thủy cả người đầy máu ôm đứa trẻ đòi hắn nợ máu trả bằng máu. . . . . .
Bắt đầu là hắn khinh thường, là tức giận, một người phụ nữ phản bội hắn làm sao còn nhớ lại. Nhưng thời gian càng lâu dài, tim hắn liền đau đớn, co rút như muốn ch.ết đi. Không nhìn thấy cô cười, cô khóc, ngửi không thấy hơi thở của cô, cảm giác sinh hoạt hàng ngày của hắn thiếu đi cái gì đó, rồi lại không rõ ràng.
Chỉ cảm thấy sinh mạng, càng ngày càng yếu ớt đi, không còn hơi sức, cái thế giới này đối với hắn hình như không có chút ý nghĩa nào.
Chút tâm tư của Dương Lưu Vân kia, hắn làm sao lại không biết? Nhưng mỗi lần chỉ là ôm ả, thân thể của hắn đã cảm thấy chán ghét, thậm chí ngay cả hôn ả dục vọng của hắn cũng không có. Hy vọng trong ánh mắt của ả, miễn cưỡng qua loa hôn lên trán ả, đã là cực hạn của hắn.
Hắn không thích trên người ả có mùi nước hoa, mà Dương Lưu Vân lại thích nhất nước hoa, thích thử các loại nước hoa khác nhau; hắn vô cùng chán ghét cái loại mùi vị xa xỉ đó, lại càng ngày càng nhớ mùi vị của Ninh Tự Thủy, trên người của cô luôn có một mùi thơm nhàn nhạt, không gay mũi, không hoa lệ, lại làm cho người ta rất thoải mái, rất an tâm. Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ biết, là cô dùng loại nước hoa nào.
Hắn cũng biết Dương Lưu Vân mong đợi hôn lễ có thể sớm cử hành, nhưng trong lòng lại càng ngày càng bài xích cuộc hôn lễ này, không biết vì sao, hắn chán hôn nhân bị ràng buộc. Trong ngăn kéo đặt tờ thỏa thuận ly hôn mà hắn dùng đứa bé để ép buộc Ninh Tự Thủy, tờ giấy màu trắng bên trên có máu và nước mắt, hắn mâu thuẫn thật lâu, cuối cùng cũng không đưa đơn ly hôn này cho luật sư.
Trong tiềm thức, Ninh Tự Thủy vẫn thuộc về hắn.
Cho dù ch.ết, cô vẫn là của hắn!
Ánh trăng sáng trên cao, ánh sáng chiếu khắp lên người hắn, tràn ngập cô tịch cùng đau thương; trong gương vẻ mặt hắn vô cùng căng thẳng, rốt cuộc có thể hơi lơi lỏng, đôi tay khoanh trên bàn trang điểm, lần đầu tiên ngủ an ổn như thế. Dưới cánh mũi ngửi được hơi thở nhàn nhạt, rất quen thuộc, cũng rất an tâm, không có cảm giác bị áp bức, không có ồn ào.
Một đêm này, hắn cuối cùng cũng không gặp ác mông nữa, gương mặt đầy máu tươi dữ tợn của Ninh Tự Thủy cũng không xuất hiện.
——— —————— —————
Sáng sớm, Dương Lưu Vân xuống lầu, thấy Kỷ Trà Thần cùng Đường Diệc Nghiêu chuẩn bị ra cửa, tiến lên phía trước nói: "Thần, các anh phải ra ngoài sao?"
Kỷ Trà Thần gật đầu đáp một tiếng, mà Đường Diệc Nghiêu chỉ gật đầu, ánh mắt chột dạ lảng tránh ả.
"Vậy hai người phải chú ý an toàn, trở về sớm chút." Giọng nóiDương Lưu Vân khéo léo.
"Tối sẽ về trễ, đừng đợi cửa, đi ngủ sớm một chút."
Dương Lưu Vân gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, xoay ánh mắt rơi vào công cụ quét dọn của Bạch Kỳ, không hiểu hỏi: "Bạch Kỳ, cô làm gì đó?"
"Thiếu gia căn dặn tôi quét dọn phòng ngủ cũ." Bạch Kỳ cung kính đáp lời.
Phòng ngủ trước kia? Chẳng phải là phòng của củahắn cùng với Ninh Tự Thủy đã ở qua hay sao?
Thấy ả không có đáp lại, Bạch Kỳ tiếp tục nói: "Tiểu thư không có căn dặn khác, tôi đi trước."
Dương Lưu Vân phục hồi tinh thần lại, gật đầu: "Cô đi đi." Nhìn bóng lưng Bạch Kỳ, cắn môi dưới, dùng sức muốn cắn nát da thịt. . . . . .
Chẳng lẽ hắn không chịu cử hành hôn lễnguyên nhân thật sự là bởi vì Ninh Tự Thủy.
Không thể!
Gân xanh khắp nơi hiện ra, đáy mắt tất cả đều là phẫn hận. Ninh Tự Thủy, cô đã ch.ết, cô sẽ không thể tranh giành Thần cùng tôi. Sống, cô không đấu lại tôi, ch.ết, càng không thể nào!
Dương Lưu Vân xoay người trở về phòng, từ trong ngăn kéo tìm ra một bình màu tím, là lúc ở nước ngoài người khác đưa cho ả . Chỉ cần cho cái này vào trong đồ uống, mặc kệ người nào uống, cũng không thể khắc chế nổi bản thân.
Có thể lấy được Thần, sử dụng một chút xíu thủ đoạn thì có gì đáng kể chứ.
. . . . . .
Tòa nhà nguy nga đồ sộ từng ngọn từng ngọn đèn dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại ánh đèn ở phòng làm việc lầu cao nhất, ở trong bóng tối vô cùng cô tịch.
Kỷ Trà Thần dựa vào ghế, ngón tay xoa mi tâm, ánh mắt quét đồng hồ chỉ mười hai giờ, đã khuya rồi. Thật ra thì, công ty cũng không có bận rộn như vậy, nhưng hắn thế nào cũng không muốn trở về sớm như vậy, cái nhà kia vốn mất đi ấm áp, giờ phút này chỉ là lạnh lẽo trống rỗng. Mặc dù có Dương Lưu Vân hàng đêm đợi hắn trở về, có ả dịu dàng săn sóc, nhưng những thứ này không thể lấp đầy cô đơn trống rỗng trong lòng hắn.
Theo bản năng chán ghét tòa nhà trống không ấy, cũng không biết là bởi vì Ninh Tự Thủy hay là Dương Lưu Vân, ý chí không rõ,đầu óc rối loạn.
Thùng thùng ——
Đường Diệc Nghiêu đi tới, thấy bộ dáng mất hồn của hắn, mở miệng nói: "Kỷ thiếu gia, đã muộn rồi, còn không chuẩn bị trở về sao?"
Kỷ Trà Thần ngẩng đầu, con ngươi âm lệ xẹt qua hắn, trầm mặc mười mấy giây, gật đầu. Đứng dậy, cầm quần áo lên nói: "Đi thôi."
Hai người về đến nhà, Dương Lưu Vân vẫn không ngoại lệ đang chờ bọn hắn.
Kỷ Trà Thần để quần áo xuống, dắt tay của ả nói: "Không phải anh đã nói em đừng chờ sao?"
Dương Lưu Vân dí dỏm le lưỡi một cái, không thèm để ý bộ dáng, săn sóccởi cà vạt cho hắn."Em không ngủ được nha, đúng rồi, em có làm bữa ăn khuya cho hai người. Anh Diệc Nghiêu, anh cũng có phần nha."
Đường Diệc Nghiêu có chút thụ sủng nhược kinh, khách khí nói: "Tôi cũng có sao? Cám ơn tiểu thư."
"Không khách khí." Dương Lưu Vân đi phòng bếp bưng tới hai chén nước canh, đặt ở trước mặt bọn họ, cố ý đem một chén đặt trước mặt Kỷ Trà Thần. "Các anh ngày ngày bận rộn như vậy, công việc khổ cực như vậy, phải chú ý thân thể nha." Kỷ Trà Thần gật đầu, vỗ vỗ bả vai của cô: "Vất vả cho em rồi, sớm nghỉ ngơi một chút."
Gò má mềm mại của Dương Lưu Vân bởi vì hắn quan tâm như vậy mà có chút đỏ, dịu ngoan gật đầu: "Vậy các anh cũng mau ăn chút gì, sớm nghỉ ngơi một chút nha."
Xoay người, khóe miệng hiện lên nụ cười, hiện tại ả muốn lên đi làm một chút công tác chuẩn bị rồi.
Đầu ngón tay Kỷ Trà Thần cứng ngắc kéo cà vạt, xốc xếch đeo trên cổ, trên trán cất dấu nồng nặc mệt mỏi. Ánh mắt lạnh lùng nhẹ nhàng quét qua chén kia đồ, không có khẩu vị chút nào, quay người đi lên lầu.
"Kỷ thiếu gia . . . . ." Đường Diệc Nghiêu nhíu mày, nhìn bước chân hắn lên lầu.
Kỷ thiếu gia đây là đang chà đạp tâm ý Lưu Vân.
"Cậu thích thì ăn hết đi." Kỷ Trà Thần cũng không quay đầu lại, vẫn lên lầu, bóng lưng biến mất dưới ánh đèn lờ mờ.
Đường Diệc Nghiêu khép hờ mắt, nhìn hai chén đồ, ngồi xuống, bưng lên từng miếng từng miếng một mà ăn. Biết rõ ả vì Kỷ thiếu gia nấu đồ, nhưng hắn ăn rồi vẫn không nhịn tự gạt chính mình, ả cũng có chuẩn bị cho hắn. . . . . . Hắn đối với cô mà nói rất quan trọng.
Có phải ảo giác hay không, Kỷ thiếu gia đối Lưu Vân từ từ chỉ còn lại trách nhiệm, thậm chí ngay cả dịu dàng săn sóc cũng bị mất.
Thức ăn ngọt ngào đến miệng chỉ còn lại cay đắng khó nuốt, hắn vẫn từng muỗng từng muỗngăn xong đồ trong chén của Kỷ Trà Thần. Chỉ vì không muốn ngày mai ả sẽ thất vọng. . . . . .
Bụng nocó chút khó chịu, kỳ quái hơn chính là thân thể từ từ nóng ran, không chịu khống chế của hắn nữa, cổ họng giống như lửa thiêu, muốn thiêu ch.ết hắn. tà hỏa ở dưới bụng ngày càng nặng, trong đầu toàn bộ hình ảnh ôm hôn ả đêm qua, môi của ả dính trên môi hắn, thuận lợi tiến vào thân thể hắn, theo hô hấp lưu động; thậm chí đầu ngón tay vẫn còn dư lại xúc cảm da thịt mềm mại của ả.
Đường Diệc Nghiêu lắc đầu, đáng ch.ết, hắn rốt cuộc đang loạn tưởng cái gì?.
Vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn. Đứng lên trong nháy mắt, bước chân vẫn không chịu khống chế đi lên lầu!
Hắn chỉ là muốn nhìn ả một cái, chỉ cần liếc mắt nhìn là tốt rồi.
Đau đớn dưới thân làm con ngươi hắn đầy tơ máu, mồ hôi trên trán từng viên lớnrơi xuống. Mới vừa đi tới cửa phòng của ả, còn chưa gõ cửa, cửa đã mở ra. . . . . .
Mềm mạidưới ánh đèn, vóc người ảo diệu đập vào mắt hắn, tóc dài phiêu dật, da thịt trắng noãn bị váy lưới màu tím bao trùm, như ẩn như hiện, bộ ngực mềm mại đứng sừng sững bất khuất, nhất làviên bi nhỏ kia, vô cùng đáng yêu vô cùng mê người.
Đường Diệc Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, miệng đắng lưỡi khô, từng bước từng bước bước vào gian phòng, thuận tiện đóng cửa lại.