Chương 109
Nếu như không phải là như vậy, Đường Diệc Nghiêu tại sao có thể tin tưởng hắn là tội phạm cưỡng gian? Làm sao sẽ chủ động nói những lời kia.
Mặc dù lần đầu tiên không phải cho Thần, nhưng vì cái mà ả hướng tới, thất thân cho ai cũng không quan trọng.
. . . . . .
Bốn năm sau.
Nước Đức, tòa thành cổ xưa của thế kỷ mười chín, xuất hiện cảnh tượng như cương thi hút máu giống như trong phim ảnh, tòa thành cổ tản ra từng cỗ u ám, nhất là ở nơi chìm trong bóng tối này. Cửa sổ thủy tinh trong suốt xuất hiện bóng dáng gầy gò mỏng manh như tờ giấy, trắng noãn, tiều tụy. Cả người bệnh tật tái nhợt.
Cô bé ấy chỉ chừng 5, 6 tuổi, thành thục âm trầm có vẻ như không phù hợp với khuôn mặt trái xoan non nớt. Ngón tay út nhẹ nhàng tắt đi những websites khác, chỉ còn lại một websites lẳng lặng nằm ở nơi đó, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, cái bóng bong tuyết màu trắng bạc ở trong đôi mắt cô, thê lương, mỏng manh.
Đứng ở trên ghế băng, mở cửa sổ ra, khiến gió bắc ào ạt thổi tới, khiến gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng lên, đưa đôi tay nhỏ bé ra, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay nho nhỏ chốc lát hóa thành nước, dọc theo khe hở tinh tế chậm rãi rơi xuống. . . . . .
Bông tuyết rõ ràng lạnh lẽo như vậy, tại sao còn có người thích?
Cô bé rũ ánh mắt ảm đạm xuống, nghĩ không ra. Chợt, có người đem cánh tay cô kéo lại bọc như củ sen rồi kéo vào ngực, đóng kín cửa sổ, ngay sau đó áo khoác thật dài thật ấm khoác lên người cô, nhiệt độ ấm áp trong nháy mắt bao phủ lấy thân thể mềm mại.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy tức giận, bị giật mình, chỉ là ở trong mắt cậu ta nhìn thấy gò má của mình xuất hiện màu trắng bệch. Móng tay đâmvào lòng bàn tay, cố gắng để cho mình biểu hiện bình thường một chút.
Thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, bàn tay nắm thật chặt ngón tay lạnh lẽo không nhiệt độ của cô, Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đôi con ngươi xanh lục so với đá quý còn chói mắt hơn, thần bí, âm trầm, thẳng sống mũi cao xuống là đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy, giọng nói nhàn nhạt mang theo một tia đau lòng trách cứ: "Mùa này là mùa em dễ dàng phát bệnh nhất, tại sao không thương tiếc bản thân mình? Mở cửa sổ, muốn lạnh tới ch.ết mới vui vẻ sao?"
"Em chỉ là muốn chứng mình một lần. . . . . . Em ghét tuyết, vô cùng ghét, thậm chí là chán ghét."
Trên gương mặt trái xoan nho nhỏ hờ hững, ánh mắt trống rỗng, giống như không thấy toàn bộ thế giớitồn tại. Rút tay của mình về đặt trong túi áo, xoay người ngồi trên ghế. Con ngươi lạnh tanh nhìn chằm chằm màn ảnh sáng phát quang, là hình ảnh trên một tạp chí, ở giữa là hình của một người đàn ông, phong thái hiên ngang, tuấn mỹ, lạnh lùng, xương quai hàm sắc nhọncó thể thấy được phong cách ngạo mạn của người đàn ông đó.
Ngón tay chỉ vào hình ảnh, giọng nói non nớt bình thản: "Nhìn, người đàn ông này chính là cha em, dáng dấp ông ta rất đẹp mắt phải không, phải hay không? . . . . . . Nhưng em không muốn giống ông ta một chút nào."
Đôi lông mày đen mực của thiếu niên chau lại, bàn tay đặt trên vai của cô, đáy mắt thoáng qua chút đau lòng, còn chưa mở miệng chỉ nghe thấy tiếng nói của cô vang lên lần nữa: "May mà em không giống ông ta, nếu không em sẽ phá nát gương mặt này."
"Tịch Nhược." Giọng trầm thấp cảnh cáo nghiêm trọng, cậu ta hiểu được sự điên cuồng vô cùng lớn mật của cô bé.
Cô chỉnhẹ nhàng nâng khóe miệng, hai bên má hiện lên đôi núm đồng tiền nhàn nhạt, ngẩng đầu, đôi mắt thơ ngây mở thật to, hai mắt long lanh, quật cường. Cắn chặt môi dưới, lâu sau, mới mở miệng lần nữa: "Anh nói xem ông ta sao có thể độc ác như vậy? Ông ta có thể tự tay giết ch.ết con gái mình, nếu như ông ta biết em không có ch.ết, có thể rất thất vọng hay không? Có thể nghĩ cách giết em lần nữa hay không?"
Giọng nói bình thản, cũng không giống như đau lòng, ngay sau lúc biết tất cả chân tướng, cô liền không biết cái gì gọi là "Đau lòng."
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng, gương mặt gầy gò chỉ còn dư lại một lớp da bọc, không có thịt, không hồng hào tinh nghịch như những đứa bé khác. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng mở miệng: "Tịch Nhược, em nên đi ngủ rồi."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thâm quét qua tấm hình, lại quay đầu nhìn bong tuyết phía ngoài, lại lầm bầm lầu bầu: "Tuyết lại rơi, mẹ đang khóc. Em muốn đi tìm mẹ, không có em, bà ấy sẽ khóc vô cùng đau lòng."
Lúc ánh mắt thiếu niên rơi trên màn ảnh đáy mắt xẹt qua một tia u ám, thậm chí là hận ý. Nếu như không phải là người đàn ông này, Ninh Tịch Nhược sẽ không có bộ dáng như ngày hôm nay, cô bé vốn nên vui vẻ, có tuổi thơ vô ưu vô lo, khuôn mặt rực rỡ nhỏ nhắn, thân thể khỏe mạnh, mà không phải như bây giờ tối tăm thậm chí là âm trầm. Thân thể của cô bé lúc tốt lúc xấu, dù hắn có hết sức chăm sóc đi nữa, cũng không cách nào thay đổi được gì.
Ninh Tịch Nhược bàn tay đặt trên ngực hắn, chăm chú hỏi: "Trạc Mặc, có một ngày anh cũng sẽ phản bội em, tổn thương em, thật sao? Giống cha em đối với mẹ em vậy."
Trạc Mặc bắt được tay của cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, ngồi xuống ôm cô đi tới giường. Đắp kín chăn, dùng giọng vô cùng nghiêm túc trả lời: "Không biết, Tịch Nhược."
Bốn chữ thật đơn giản "Không biết, Tịch Nhược." Hắn không cam kết gì, cũng không thích nhiều lời, nhưng lời nói ra, sẽ thực hiện đến cùng, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé liền muốn chăm sóc cho cô cả đời..
Mặc dù lúc ấy cô chỉ là đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, hắn cũng chỉ là đứa trẻ chín tuổi.
Ninh Tịch Nhược thân thể gầy nhỏ cuộn trong chăn bông thật dầy cũng không có cách nào ấm áp, lông mi rất dài, giống như búp bê, thong thả nắm mắt lại, chỉ còn lại đen tối. Mím môi, nhỏ giọng nói: "Em rất ghét mùa đông, bởi vì em ra đời ngay tại mua đông giá rét, khiến mẹ rất thảm hại, suýt chút nữa bị cha ruột mình giết đi. . . . . . Có lúc em không thể lý giải tại sao mình không có ch.ết ở trên tay ông ta, ít nhất. . . . . . Hiện tại cũng sẽkhông cảm thấy rất lạnh. . . . . ."
Tiếng càng ngày càng nhỏ, từ từ biến mất, cả căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Gian phòng không có đứa bé tràn đầy màu sắc ấm áp, không khí tươi vui, mà chỉ còn tổ hợp những tác phẩm đen trắng kinh điển, đơn giản, khiêm tốn, xa xỉ trong đè nén, không phù hợp với thẩm mỹ của một đứa trẻ.
Trạc Mặc nhìn bộ dáng an tĩnh của cô, sờ ngón tay của cô, lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như một xác ch.ết không có nhiệt độ. Chau mày lên, mơ hồ lo lắng, mấp máy môi cuối cùng cũng không nói thêm lời nào. Khép cửa, tắt đèn, rời phòng.
Đứng ở cửa bác sĩ Hoàng thấy hắn ra ngoài, mở miệng hỏi thăm: "Tịch Nhược như thế nào? Trận tuyết hôm nay sẽ làm nhiệt độ giảm xuống, cậu phải chú ý giữ ấm cho cô bé."
"Vô dụng thôi" Trạc Mặc mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo trừ lúc nhìn Ninh Tịch Nhược có một chút ấm áp ra, khi nhìn bất cứ người nào cũng không có tình cảm gì. "Thân thể của cô bé lạnh giống như xác ch.ết, tất xấu đau tim lại tái phát, mặt tái nhợt đáng sợ, cô ấy mở cửa sổ đem mìnhđông lạnh đến đỏ ửng, nghĩ muốn che giấu sự thật bị đau tim."