Chương 3

Chuyện Mạc Thanh nhờ em gái Phương Diệp tìm hiểu giúp, đến ngày thứ ba thì có chút manh mối.
“À đúng rồi, hai cái chữ gà bới cậu khua tay múa chân vẽ ra kia sai rồi, con bé nghiên cứu mãi mới sửa đúng lại được đấy, là hai chữ “Thanh Ninh” thể triện.”


“Thanh Ninh? Hai chữ đó nghĩa là gì? Khắc vào ngọc bội để làm gì?”
Phương Diệp nhíu mày: “Không biết, chắc là có liên quan với hình thân cây trên ngọc bội kia. Nhưng con bé căn bản nhìn không ra rốt cuộc là cậu vẽ cái gì, cũng không đoán ra được.”


(Thể triện: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ)
Mạc Thanh từ nhỏ học lệch nghiêm trọng, lấy điểm tất cả những môn khác cộng lại so ra cũng kém một môn thể dục, tranh vẽ bạn nữ cùng bàn không khác dùng đầu ngón chân vẽ ra lắm, chính hắn nhìn cũng không hiểu, càng không phải nói đến người khác.


Hắn cười cười: “Em gái cậu vất vả rồi, hôm nào tớ mời con bé ăn cơm.”
Phương Diệp nói: “Cậu ít đến đi, nó có bạn trai rồi.”
Mạc Thanh nghe vậy nhíu mày, ba phen mấy bận cùng nam nhân cổ đại kia làm loại chuyện đó, hiện tại hắn cũng không biết mình thẳng hay là không thẳng.


Từ trước tới nay hắn không hề có cảm giác tính hướng của mình có vấn đề, thời thiếu niên thấy nữ sinh xinh đẹp chân dài cũng sẽ nhìn nhiều thêm vài lần, mấy cái ý nghĩ kém văn hóa cũng có. Đối với nam sinh, hắn luôn có cảm tình giống như anh em, thỉnh thoảng gặp vài người ngoại hình đặc biệt tốt cũng sẽ cảm thấy đẹp mắt, nhưng khi đó chuyện hắn chú tâm là thi đấu thể dục các loại, không chỉ học Taekwondo với nhu đạo mà còn là chủ lực của đội bóng rổ trong trường, hầu như mỗi ngày đều chìm đắm trong tập luyện, căn bản không nghĩ tới chuyện kết giao bạn gái hay bạn trai.


Tập võ, vui chơi, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ, đây chính là mỗi ngày của hắn.


available on google playdownload on app store


Ngắn ngủi trong hai tuần lễ, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên trần trụi tương thiếp, chuyện xảy ra dưới tình huống hỗn loạn, lại còn là bị người ấn đầu ép buộc. Theo tốc độ phát triển này, chỉ sợ lần đầu tiên quan hệ cách không còn xa.


Là một thanh niên sống ở thế kỷ hai mốt, lại còn có tư tưởng pháp chế, Mạc Thanh nghĩ đến đây liền có điểm đứng ngồi không yên.


Nam nhân kia đến tột cùng là ai? Vì sao lại phát sinh chuyện xuyên qua ngắt quãng? Vì sao mỗi lần xuyên qua nhất định phải là đến bên người y? Hay có khi nào, tất cả chỉ là hắn đang nằm mơ?


Mạc Thanh cảm thấy khả năng mình đang nằm mơ nhỏ cực kì nhỏ. Giấc mơ là dục vọng kéo dài, có thể mơ thành bị một tên nam nhân ép buộc, chỉ rõ rằng tinh thần Mạc Thanh quá không bình thường. Hơn nữa, cảm giác hỗn loạn lại thống khổ quá chân thực, giống như tạc khắc ở trong tâm trí thân thể Mạc Thanh, kéo dài không thôi, không chút dấu hiệu phai nhạt.


Mạc Thanh lại hỏi: “Thế còn ký hiệu trên tay tớ thì sao? Em cậu nói gì?”
Phương Diệp nói: “Con bé không nhận ra nên mang ký hiệu đưa cho lão sư của nó. Lão sư kia thì thào tự nói, không biết lẩm bẩm mấy câu gì đó, đem ký hiệu về nhà nghiên cứu rồi, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.”


Mạc Thanh gục đầu xuống nói: “Có tin gì nhớ nói cho tớ biết.”
“Biết rồi.” Phương Diệp có chút khó hiểu, “Rốt cuộc là cậu gặp phiền toái gì? Quan hệ chúng ta thế này mà cũng không cho tớ biết được à?”


Mạc Thanh không biết phải giải thích như thế nào với gã, đành qua loa nói: “Trước tiên đợi tớ tìm được chút manh mối đã rồi nói sau.”


Tần suất xuyên qua đứt quãng từ ba đến bảy ngày một lần, hôm nay cách lần trước xuyên qua đã là bốn ngày. Tối qua Mạc Thanh chơi điện tử nguyên một đêm không dám ngủ, nhưng đêm nay thì không chịu nổi nữa, chưa đến mười giờ đã dựa vào đầu giường mơ mơ màng màng.


“Đừng ngủ nữa, nếu không sẽ bị người cưỡng gian…” Không biết là làm sao, rõ ràng biết nam nhân kia làm ra chuyện rất quá phận đối với mình, đáng lẽ hắn phải cảm thấy rất ghê tởm, rất buồn nôn, thế nhưng Mạc Thanh lại không có loại cảm giác này, chẳng qua là chỉ cảm thấy thẹn không nói nên lời.


Cuối cùng chống không nổi mỏi mệt kéo đến, giọng nói Mạc Thanh càng lúc càng nhỏ, ý thức dần dần không rõ.


Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thân thể bắt đầu lơ lửng, đang lúc chìm chìm nổi nổi giống như không có chỗ nào để dựa vào, lại vừa giống như không trọng lực từ trên cao rớt xuống. Đột nhiên, hắn rơi xuống một thân thể không tính là mềm mại,  ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, còi báo động mãnh liệt rung lên.


Lại tới nữa rồi!


Nam nhân kia giống như phản xạ có điều kiện xoay người bật dậy, tựa hồ cũng đang ngủ bị hắn làm cho bừng tỉnh, thuận tay nâng trường kiếm bên giường. Mạc Thanh cho dù tính là quyền cước lợi hại, tốc độ cũng không đuổi kịp một nửa thân thủ của y, cổ họng ấm ách gào lên: “Là ta! Đừng giết!”


Nam nhân thấy là hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc không nói nên là tâm tình gì, thu trường kiếm vào vỏ: “Vô dụng.”
Mạc Thanh tức giận nghĩ: Ông đây cũng đâu có muốn quay lại, nhưng hắn nói không nổi!


Nam nhân thuận thế kéo một cái ôm hắn vào trong ngực, tay phải không khách khí kéo quần ngủ trên người hắn xuống. Cổ tay Mạc Thanh bị y kìm gắt gao, cắn răng quỳ trên giường không lên tiếng, hạ thân truyền đến một trận lạnh lẽo, tính khí bị người nắm lấy bắt đầu vuốt ve.


Chưa được bao lâu, hắn khẽ cúi đầu thở hổn hển, vật kia của hắn đã cứng như sắt. Mạc Thanh không có biện pháp phản kháng, nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn không chịu chủ động ưỡn eo, cũng không chịu phát ra thanh âm xấu hổ kia.


Kỹ xảo nam nhân kia vô cùng tốt, dọc theo gân xanh từ dưới lên trên, khí lực không lớn không nhỏ vuốt ve hai viên cầu cùng vật cứng của hắn, thấp giọng nói: “Lần này có thể kéo dài bao lâu?”
Mạc Thanh không nói gì. Bây giờ chỉ cần hắn mở miệng, tiếng rên rỉ sẽ lập tức thoát ra.


Bàn tay nam nhân sờ hướng lên phía cổ Mạc Thanh, dùng sức quay gương mặt hắn lại, đầu lưỡi thăm dò đi vào trong miệng, một bên hôn môi một bên vuốt ve làm hắn co rúm. Mạc Thanh có chút chịu không nổi, hơi thở lập tức dồn dập lên, bàn tay nam nhân siết chặt một cái, hướng lên trên quy đầu vuốt mạnh.


Trong nháy mắt toàn thân Mạc Thanh run rẩy, cắn răng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, một dòng nhiệt lưu phun ra.
Cuộc đời hắn ngoại trừ lần đầu tiên tự an ủi xuất tinh, thì chính là phát sinh trong tay nam nhân này.






Truyện liên quan