Chương 1
Nơi khúc ngoặt có một cửa tiệm nhỏ bị tửu lâu sát vách ngăn trở, giống như hòn đá nhỏ trong góc, cả ngày không thấy ánh sáng. Cửa tiệm tên gọi Minh Phong cư, danh tự tao nhã, rồi lại có chút không cân xứng với bề ngoài không mới không cũ kia. Cửa tiệm này vừa mới khai trương không lâu, muốn nói tiếng tăm chắc là không có, đáng thương cho dòng người xếp hàng dài mấy chục trượng trên đường kia, nam có nữ có, rộn rộn ràng ràng, người nào không biết còn tưởng là đi tửu lâu bên cạnh uống rượu.
Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh; thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.
(Núi không cứ ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Nước không cứ gì sâu, có rồng ở tất thiêng. Nghĩa: nhà không nhất thiết phải đẹp, nước không nhất thiết phải lớn, có người chủ tốt là ắt có tiếng.)
Cứ như vậy trong lúc cưỡi ngựa đi qua cũng sẽ có không ít người đưa mắt liếc nhìn cửa tiệm nhỏ, nhưng cũng bởi vì vị thần toán ở bên trong kia, mọi người ở vùng xung quanh truyền rằng, trong thành xuất hiện thần tiên rồi!
Quẻ tính của người này quả thật có chút thần kỳ, trên dưới tám phần đều rất chính xác, nhiều lần như vậy tiếng tăm truyền ra, hấp dẫn không ít người đến. Thế nhưng đến gặp y trái lại cũng không phải chỉ vì muốn xem bói, rất nhiều người đến chính là muốn diện kiến dung mạo vị thần toán này. Nghe nói, lần đầu tiên nhìn thấy người này sẽ làm cho người ta toàn thân dựng tóc gáy, không dám nhìn thẳng, nếu có gan liếc mắt nhìn, tức thì không biết vì sao lại cảm thấy thuận mắt không ít, con mắt thứ ba có năng lực nhìn thấu điều ẩn ý, đợi đến lúc thẫn thờ tỉnh hồn lại mới phát giác ra, quẻ đã tính, trà đã lạnh, tiểu đồng bên cạnh vị thần toán kia đang khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Thần toán tên Tuyên Minh, dung mạo quả thật là thiên cổ tuyệt sắc, chỉ tiếc còn trẻ nhưng không biết gặp phải bất hạnh gì, mù một bên mắt, hỏng một chân.
Đầu xuân trời tối nhanh, bên ngoài lại nổi lên một trận gió Bắc nhỏ, không bao lâu tuyết cũng rơi xuống, người trên đường chờ coi bói không chịu nổi lạnh, lục tục quay về.
“Tiên sinh, đóng cửa chưa ạ?” Thanh âm Noãn Yên trẻ con ngây thơ, rồi lại giống như một đại nhân nhỏ, nỗ lực ở trước mặt y thể hiện.
Tuyên Minh gật nhẹ để cho Noãn Yên đi ra ngoài quét dọn đóng cửa, bản thân chậm rãi đứng lên, không nhanh không chậm khoác thêm áo choàng treo bên cạnh. Minh Phong cư cách chỗ y ở một khoảng, sư phụ thích thật yên tĩnh, dù thế nào cũng không muốn ở trong nội thành này, vì vậy đã xây một tòa tiểu viện ở ngoại thành. Bây giờ trở về, vừa vặn có thể kịp cùng sư phụ ăn cơm.
Đúng lúc này, ngoài cửa Noãn Yên đang luôn miệng nói “Tiên sinh không thoải mái, hôm nay không toán mệnh nữa”, cửa tiệm rồi lại ‘Cách’ một tiếng mở ra, một nam nhân cao ngất đi tới, trên vai phủ một lớp tuyết nhỏ, mang vào một trận gió lạnh. Trong phòng có chút tối, Tuyên Minh cũng không nhìn rõ dung mạo của hắn, thuận miệng nói: “Vị công tử này, hôm nay ta không toán mệnh nữa, không bằng ngày mai lại đến?”
Nam nhân cởi áo choàng trên người ra, một thân y phục ba lớp màu đen viền trắng, trên đầu mang *tử kim quan, cũng không nói gì thêm, ngồi xuống ghế trước bàn Tuyên Minh. Tuyên Minh mượn tia sáng ngoài cửa sổ miễn cưỡng có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn, *mi dài tú mục, sắc mặt trắng trẻo, khóe miệng hơi câu lên, cười như không cười. Hắn đương nhiên cũng nhìn rõ khuôn mặt bị thương của Tuyên Minh, mắt sắc khẽ động, thoáng qua rồi lại ung dung thản nhiên cười nói: “Nếu như đã đến, tiên sinh hà tất đuổi ta ra ngoài?”
(Tử kim quan: còn gọi là Thái tử khôi, là cái đội trên đỉnh đầu mấy vị thái tử, vương tôn với tướng soái trẻ tuổi ấy.
Mi dài tú mục: lông mi dài, mắt đẹp)
Tuyên Minh đưa mắt nhìn bên ngoài một cái, không nói thêm nữa, một lần nữa cởi áo choàng ra để ở một bên. Lúc này Noãn Yên còn chưa đi vào, chắc hẳn đã bị người khống chế, người này hiển nhiên là mang theo tùy tùng đến. Bây giờ kháng cự không có ý nghĩa gì, khóe miệng y câu lên một nụ cười nhạt, ngồi xuống nói: “Công tử hôm nay muốn xem việc gì? Quan lộ, nhân duyên, gia đình bình an?”
Nam tử cũng không nóng không vội, lẳng lặng nhìn y, nói: “Tiên sinh toán mệnh cho ta, không hỏi ta là ai sao?”
“Gặp nhau chính là duyên phận, ta chỉ quản giúp công tử toán mệnh, những chuyện khác tiểu nhân vật như ta cũng không cần biết rõ.” Tuyên Minh cười, cầm lấy khay ngọc và tiền đồng trên bàn, “Công tử, thỉnh.”
Nam nhân cười cười: “Cùng tiên sinh trò chuyện chính là chuyện tư mật của ta, tiên sinh hình như tính không ra ta là ai, ta làm sao yên tâm để tiên sinh toán mệnh?”
Tuyên Minh nghe vậy, trong lòng chợt có chút không thoải mái, thầm nghĩ ta cầu ngươi để ta toán mệnh cho khi nào hả?
Y từ nhỏ ẩn nhẫn đã quen, giờ phút này cũng có thể cười ứng đối, nhàn nhạt ngẩng đầu liếc nhìn hắn: “Công tử xuất thân danh môn, chính là một thân đại phú đại quý, tại hạ không dám vọng ngôn.” Nói xong lại hơi cười nhạo nói: “Từ tướng mạo xem ra công tử không giống người có chuyện phiền lòng, chẳng qua là gần đây hình như phạm vào điểm đào hoa, ban đêm không thể quá tham vui, tránh cho tổn hại sức khỏe.”
Nam nhân không nói gì, hồi lâu mới khẽ mỉm cười nói: “Ta đến cầu tiên sinh xem bói, tiên sinh ngược lại bói đến trên giường của ta rồi.”
Tuyên Minh nghe vậy giận dữ, thầm nghĩ ta bói đến trên giường của ngươi khi nào? Sắc mặt đỏ trắng luân chuyển, thực sự không thể phát tác, Tuyên Minh ho khan vài tiếng: “Thân thể ta không khỏe, sư phụ đang ở nhà chờ ta trở về chăm nom, không bằng hôm khác công tử quay lại.” Nói xong nhặt áo choàng bên người lên, cương quyết nói: “Công tử, mời.”
Nam tử thấy y hạ lệnh trục khách, cười cười không nói gì nữa, rất sảng khoái mà thẳng bước đi.
Tuyên Minh phối hợp phủ thêm áo choàng, Noãn Yên vội vã từ ngoài cửa chạy vào: “Tiên sinh không có sao chứ? Công tử kia dẫn theo bốn tùy tùng, túm cổ tay ta không cho ta tiến vào, hắn không làm gì công tử chứ?”
Tuyên Minh cảm thấy buồn cười: “Hắn dám đối với ta thế nào? Ta không ra tay chính là hạ thủ lưu tình với hắn.”
Noãn Yên một bộ dáng khát khao: “Tiên sinh thật lợi hại.”
Tuyên Minh gõ gõ đầu bé, nắm bàn tay nho nhỏ của bé: “Đi thôi, về nhà nấu cơm cho sư phụ.”
Noãn Yên năm nay mười tuổi, là tiểu khất cái Tuyên Minh nhặt về trên đường, mắt dài lại biết nhìn chuyện, cộng thêm từ nhỏ lăn lộn đủ mọi xó xỉnh ngóc ngách, có loại người thượng vàng hạ cám nào chưa từng thấy qua? Cho dù trên người không có tiên căn linh mạch, giúp y xem bói dọa người cũng là *một bộ một bộ đấy.
(một bộ một bộ: ăn nói rất có tài nghệ, tư duy nhạy bén, dựa vào tình hình phản ứng rất nhanh, có thể dễ dàng thuyết phục người khác)
Trong lòng của bé lại biết rõ, Tuyên Minh không phải thầy bà giang hồ giả danh lừa bịp, y thật sự rất có bản lĩnh.
Tuyên Minh có đôi khi tính không chính xác, lúc đầu Noãn Yên cho rằng *ngựa có lỡ móng, cũng không thể tránh được việc tính không chuẩn, sau đó khách nhân rời đi, Noãn Yên từ nụ cười mỉm trên khóe miệng Tuyên Minh mới ý thức được, người này có lẽ căn bản là cố ý.
(Ngựa có lỡ móng, xuất phát từ câu ‘Người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng’, ý nói người cũng khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm)
Về phần vì sao, ngược lại bé không rõ lắm.
Nếu như nhiều lần mà đều tính chuẩn, càng ngày càng có danh tiếng, thăng quan phát tài còn không dễ dàng sao? Nghe nói kinh thành có bậc đại quan gọi là quốc sư, nếu như tiên sinh có thể lên đến phân thượng đó, vậy thì không cần ở cửa tiệm nhỏ này mưu sinh nữa rồi.
Một chủ một bộc đóng cửa tiệm, Noãn Yên đi nhanh lên phía trước Tuyên Minh dẫn đường, tuy rằng bé không cao, ngược lại vóc người làm quải trượng nhỏ cho Tuyên Minh lại rất phù hợp. Ngón tay mảnh gầy của Tuyên Minh bị hàn khí thổi đến đỏ ửng, đặt ở trên vai Noãn Yên, chân cà nhắc chậm rãi di chuyển, trong miệng thở ra khói trắng giống như hơi ấm, trên đường đi nhàn rỗi bàn luận về nhà nên ăn gì.
Tuyên Minh cười nói: “Hay là hôm nay mua chút thịt về đi.”
Noãn Yên nghe xong trợn mắt nhìn, vội vàng làm bộ như quân tử tâm không hề động: “Do tiên sinh định đoạt.”
Tuyên Minh nhỏ giọng nói: “Ở cổng thành kia có tiệm bán thịt, sáng hôm nay lúc ta đi ngang qua đã tính qua cho hắn, khẳng định vẫn còn dư chưa bán hết. Tuy rằng bây giờ thịt không sợ bị hỏng, chỉ có điều đồ tể kia có chút sợ vợ, bán không hết về nhà sẽ bị mắng đấy. Chúng ta không ngại lấy chút tiện nghi có sẵn.”
Noãn Yên cười hắc hắc: “Tiên sinh quẻ tính nhập thần, hùng tài vĩ lược.”
Nam tử cưỡi ngựa đứng ở cuối con đường, dừng lại xa xa nhìn Tuyên Minh trước hàng thịt ở cổng thành. Tùy tùng bên cạnh nhanh chóng nói: “Hầu gia cảm thấy thế nào? Có muốn bắt y lại đây hay không?”
Nam nhân được gọi Hầu gia kia cúi đầu nhìn tên tùy tùng một cái, nụ cười giống như lưu manh trên mặt dần dần phai nhạt, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tuyên Minh, không nói tiếng nào vung roi rời đi.
Đầu xuân trời tối rất nhanh, rõ ràng còn chưa tới giờ cơm tối, thế nhưng lại cảm giác bây giờ nên nằm xuống ngủ. Lúc này tuyết vừa rơi xuống, mặt đất ngược lại không trơn, nhưng lòng bàn chân dẫm lên có chút lạnh. Hai chủ tớ ở tiệm bán thịt cắt một cân thịt heo mua bằng nửa giá tiền, rời đi ước chừng nửa canh giờ, trời tối đen như mực, rốt cuộc đã về tới tòa tiểu viện ở ngoại thành.
Trong phòng sư phụ đã đốt đèn dầu, lúc Tuyên Minh mở cửa đi vào, Giản Bình đang ngồi trước bàn ngơ ngác ngẩn người, trong tay nắm một mảnh ngọc bội màu trắng, *ngọc tuệ màu xanh lá mạ, phía trên có một vệt đỏ sậm, giống như là chu sa tẩy không đi.
(ngọc tuệ: là mấy cái dây tua rua buộc trên ngọc bội ý)
Tuyên Minh nhẹ tay nhẹ chân ngồi ở trước mặt hắn, thanh âm cũng không dám quá cao: “Hôm nay sư phụ đỡ hơn chút nào chưa?”
Giản Bình năm nay bốn mươi bốn, thế nhưng trời sinh khí chất không tệ, gầy mảnh nhã tú, tướng mạo thoạt nhìn cũng không quá ba sáu ba bảy. Hắn quay đầu nhìn Tuyên Minh, trong lúc nhất thời như bị kéo về từ nơi xa xăm, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: “Ngươi về rồi à? Ta đã nấu mì, bây giờ vẫn còn nóng lắm, các ngươi đi ăn đi.”
Ngọc bội trong tay cũng lặng yên không tiếng động thu vào.
Tuyên Minh quay mặt đi giả bộ như không phát hiện, cười nói: “Vâng, mấy ngày nay sinh ý không tệ, ta làm thịt kho tàu cho sư phụ ăn.” Nói xong phân phó Noãn Yên: “Đi nhóm lửa.”
Noãn Yên vừa nghe có thịt kho tàu, nước miếng trong miệng đều đã sắp chảy ra, việc kia còn cần chờ y phân phó? Đã sớm nhanh như chớp chạy đi rồi.
Tuyên Minh khẽ cười, giống như thuận miệng hỏi: “Hôm nay sư phụ lại nằm mơ?”
Giản Bình nghe vậy hơi cúi đầu, lại ngẩng đầu lên cười nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sao, ngươi đi nấu cơm đi, ta khoác thêm kiện quần áo rồi ra ngoài giúp ngươi.”
Ba người ấm áp hoà thuận vui vẻ ăn cơm, sau đó tự mình trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Hôm nay ngủ đến nửa đêm, trong phòng Giản Bình bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít nỉ non khó chịu, Tuyên Minh ngủ ở sát vách lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng xuống giường nhặt lên một đạo linh phù, cà nhắc chân đi vào phòng Giản Bình.
Trên người Giản Bình rõ ràng không có ai, rồi lại giống như bị người bóp cổ, tứ chi giãy giụa không phát ra được âm thanh nào, chỉ dốc sức liều mạng đánh đá.
Tuyên Minh cắn nát ngón tay vẽ chú lên linh phù, dùng ngọn đèn dầu trên bàn đốt, hô: “Phá!”
Đạo linh phù kia giống như có sinh mệnh, bay tới như dán lên mặt trước thứ gì đó, oán khí sát khí lập tức ngập phòng, thứ không nhìn thấy kia giống như có thâm cừu đại hận, đầy bụng ác ý lao về phía Tuyên Minh.
Toàn thân Tuyên Minh cứng ngắc bất động, đột nhiên cả người như bị ngâm trong nước đá lạnh thấu, tuy rằng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm giác toàn thân kiệt sức, sợ hãi đến đôi môi run rẩy. Chỉ trong chớp mắt, thứ đó xuyên qua người bay ra khỏi phòng, Tuyên Minh không đứng thẳng nổi, lảo đảo ngã về phía sau.
Giản Bình ho khan nửa ngồi dậy, vành mắt ửng đỏ: “Phong Dương đi rồi?”
Trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, Tuyên Minh nhắm mắt tỉnh táo lại: “Đã đi.” Nói xong dừng một chút, lại nói: “Sư phụ, đây đã là lần thứ ba tháng này, Phong Dương thành quỷ cũng muốn mạng sư phụ, sư phụ lại không cho phép ta giết hắn, chỉ sợ sư phụ lành ít dữ nhiều…”
Giản Bình cúi thấp đầu không nói gì, bàn tay gắt gao nắm chặt mảnh ngọc bội màu trắng, ngọc tuệ màu xanh nhạt rơi ra ngoài chăn, khiến Tuyên Minh thấy mà đau đớn một trận. Y nhịn hồi lâu cũng không nhịn được nữa: “Sư phụ, đồ đệ thiên tân vạn khổ cứu người ra, thật sự không thể tiếp tục nhìn sư phụ bị hắn tr.a tấn nữa.”
Giản Bình vẫn như trước không ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn: “Ta có lỗi với hắn, làm sao có thể khiến hắn hồn phi phách tán?”
“Sư phụ thì có lỗi gì với hắn?” Tuyên Minh sốt ruột nói, “Lúc trước người khuyên hắn không nên tự mình đi đuổi bắt Lưu Tú, hắn cố tình không chịu, kết quả phá hủy tiên căn linh mạch của bản thân, đây đều là hắn gieo gió gặt bão, nào có quan hệ gì với sư phụ? Ta không hiểu, hắn thành quỷ cũng muốn hại sư phụ, vì sao sư phụ nhất định không chịu hạ nhẫn tâm.”
Giản Bình cúi thấp đầu không nói lời nào, một hồi lâu mới nói: “Tuyên Minh, ngươi vẫn không hiểu…”
Tuyên Minh nghe vậy nhẫn nại nhíu mày: “Đồ đệ đúng là không hiểu. Phong Dương nhốt giam tr.a tấn sư phụ, ngay cả ch.ết rồi cũng không buông tha cho người, sư phụ tội gì sợ hắn hồn phi phách tán? Nếu đổi lại là ta, ta thế nào cũng sẽ không bận tâm một người muốn hại ta.”
Giản Bình cúi đầu không nói, qua hồi lâu mới nói: “Tuyên Minh, chuyện tối nay vất vả ngươi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tuyên Minh thấy bộ dáng sư phụ nhẹ như gió mây, trong lòng buồn rầu thở dài, không nói tiếng nào bước đi.
Sáng sớm hôm sau, Noãn Yên giống như quải trượng nhỏ đi trên đường, đỡ Tuyên Minh vịn vào mình đi thật chậm nhỏ giọng nói: “Tiên sinh đêm qua ngủ không ngon a, hốc mắt toàn là màu đen.”
Tuyên Minh không để tâm nói: “Ngươi quản nhiều vậy làm gì, vào trong thành rồi cũng không cần đỡ ta nữa, đi trước chuẩn bị mở cửa tiệm đi.”
“Vâng, tuyết vừa mới rơi, tiên sinh cẩn thận đường trơn.” Noãn Yên nghe lời đi nhanh vài bước, đối với tiệm bên cạnh bán bánh bao nóng nuốt nước miếng một cái, nhanh như chớp chạy đi.
Tuyên Minh chậm rãi cà nhắc chân bước đi, cười chào hỏi những sạp nhỏ bày bên đường. Khách nhân hoặc lớn hoặc nhỏ, ai cũng sẽ có một lúc nào đó cần toán mệnh, y với ai cũng có thể kết giao trở thành bằng hữu.
Đúng lúc này chân bị trượt, trong lòng Tuyên Minh thầm kêu không ổn, thân thể lập tức trượt về phía sau ngã xuống.
Thân mình xương cốt Tuyên Minh không tính là khoẻ mạnh, một ngã như vậy nhất định cả người sẽ rụng rời, mắt thấy toàn thân sẽ phải đau đớn, bên cạnh đột nhiên có người duỗi ra cánh tay, lực đạo không nhỏ, vững vàng đỡ y lại.
Trong lúc nhất thời chân Tuyên Minh vẫn còn đang trượt, đương nhiên là ngã về phía ngực người kia, đang muốn vội vội vàng vàng nói cám ơn, chỉ nghe nam nhân bên người cười mở miệng. Thanh âm kia trầm thấp êm tai, rồi lại mang chút quen thuộc cùng khiến người ta ghét: “Ngày hôm qua vừa toán mệnh đến trên giường của ta, hôm nay liền yêu thương nhung nhớ, thần toán làm người thật là thẳng thắn.”
Người qua đường không hiểu rõ chuyện, nhìn hai người, trong đó có mấy người ha ha nở nụ cười.