Chương 8
Lại qua vài ngày, trời trong nắng ấm, Tô Nghi cưỡi ngựa đi chậm trên đường. Triêu Dương hầu giống như có chút tâm sự, trên mặt treo nụ cười giống lưu manh, thuận miệng hỏi: “Phòng tắm trong phủ đã xây xong chưa? Ta phải dùng gầu tắm bao lâu nữa?”
Tùy tùng theo ở phía sau, lén lút thầm nghĩ: Ngươi quanh năm cầm binh đánh giặc, dãi nắng dầm mưa, có khi mấy tháng cũng không được tắm rửa, dùng gầu tắm thì cũng có tính là chuyện ủy khuất gì đâu.
Tô Nghi cười cười, không quay đầu lại nhìn hắn, tiếp tục nói: “Trước kia dùng gầu tắm là vì không có cách nào khác, ngày trước ngươi khát còn từng uống nước tiểu ngựa, có phải bây giờ cũng muốn mỗi ngày uống nước tiểu ngựa không?”
Ngực tùy tùng như có con thỏ đạp phịch một cái, nói: “Vì Hầu gia chú trọng phòng tắm cho nên cần phải phá đi xây lại, thời gian ước chừng còn vài ngày nữa.”
Tô Nghi yên tĩnh trong chốc lát, thản nhiên nói: “Xây thật tốt là được, còn lại không vội.”
Tùy tùng nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: “Chuyện Hầu gia kêu chúng ta điều tr.a Tĩnh Sơn hầu, kỳ thật đã có chút manh mối.”
“Ừm, nói.”
“Tùy Hoán giới thiệu Tuyên tiên sinh cho Tĩnh Sơn hầu quả thật là địa chủ đã ở vùng này mười lăm mười sáu năm, chỉ có điều bởi vì khẩu âm có chút không đúng, thuộc hạ phái người thâm nhập điều tr.a mới biết được người này là người kinh thành.”
“Lúc trước làm gì?”
“Tùy Hoán xuất thân bần hàn, không rõ năm đó làm sao mà phát tài, chỉ có điều lúc hắn say rượu đã nói rằng bản thân từng làm quản sự trong nhà quốc sư của Vương Mãng.”
Tô Nghi kéo cương ngựa không nói gì, hồi lâu mới nói: “Chuyện đó cách đây bao lâu, mười lăm mười sáu năm trước?”
“Ít nhất mười lăm năm trước.”
Tuyên Minh sáu tuổi vào trong phủ quốc sư bái sư, mười lăm năm trước mới chỉ bốn tuổi. Y không biết Tùy Hoán.
Nhưng nếu như Tùy Hoán đã từng làm ở trong phủ của Giản Bình thì sẽ biết Giản Bình, rất có khả năng đã biết được thân phận thật sự của Tuyên Minh và sư phụ y.
Nếu như hắn biết, vậy Tĩnh Sơn hầu cũng biết.
Từ rất nhiều năm trước Tô Nghi cũng đã không còn tin tưởng loại chuyện “Trùng hợp” này, mỗi lần hắn “Đa nghi” đều chưa từng có hại đối với hắn, mà là một lần lại một lần khiến hắn dừng cương trước bờ vực, thấy rõ chân tướng, từ kề cận cái ch.ết cứu hắn trở về.
Việc này tất nhiên có điểm kỳ lạ.
Những người này tiếp cận Tuyên Minh nhất định là có mục đích, chỉ có điều đến tột cùng là mục đích gì đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác dừng lại trước cửa tiệm trong góc vắng.
Tuyên Minh đang xem quẻ cho một ông lão, chợt nghe thấy có người gõ cửa, còn chưa lên tiếng, cửa đã chậm rãi bị đẩy ra. Tô Nghi một thân hắc y mỉm cười đứng đó, lúc xông vào tuyệt không khách khí, nhưng trên miệng lại rất lễ độ: “Tiên sinh đang bận ư? Nếu bận thì ta ra ngoài trước.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng mà người thì vẫn rất tự nhiên nhàn nhã đi tới, ngồi rảnh rang ở bên cạnh.
Ông lão chỉ nhìn cách ăn mặc đã biết đây là nhân vật không nên chọc vào, cũng thức thời không lên tiếng, yên tĩnh nghe Tuyên Minh giải thích quẻ tượng, lại mua một phù bình an, bước không vững đi ra ngoài.
Tuyên Minh đứng lên đỡ ông: “Lão tiên sinh đi thong thả.”
Tô Nghi cười nhìn Tuyên Minh tiễn lão nhân râu tóc bạc phơ kia ra ngoài, nói: “Noãn Yên đâu? Chuyện tiễn đón khách không phải là hắn làm sao?”
Tuyên Minh đóng cửa, quay đầu lại thản nhiên nói: “Hôm trước lúc đi ra ngoài bị thương một chút, đang phải dưỡng thương, không thể đi xa.”
Tô Nghi nhướn mày, mắt sắc khẽ động.
Tuyên Minh đi đến trước mặt Tô Nghi, cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi: “Đêm nay Hầu gia là ngủ cùng người hay ngủ một mình?”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi muốn ta ngủ một mình hay ngủ cùng người?”
Tuyên Minh từ trong ngực móc ra một đạo phù đã gấp gọn: “Nếu ngủ cùng người, nói cho nàng biết nếu trong đêm nghe thấy động tĩnh gì không đúng thì mở phù ra đốt. Nếu ngủ một mình thì đem phù này giao cho thị vệ bên người.”
Tô Nghi nhận lấy đạo phù kia, một hồi lâu mới cười nói: “Là ai muốn hại ta?”
Tuyên Minh nói: “Ta chỉ là phòng ngừa vạn nhất, gần đây trong đêm đã có hai quan viên triều đình vô thanh vô tức ch.ết.”
(vô thanh vô tức: lặng lẽ không tiếng động, không ai hay)
“Ngươi thật ra là đau ta.” Tô Nghi đứng lên, lại cười dùng đầu ngón tay sờ lên mắt Tuyên Minh, “Bây giờ mỗi đêm ngươi ngủ được bao lâu? Rốt cuộc là có ngủ hay không?”
“Hai ba canh giờ.” Tuyên Minh ngăn lại tay của hắn, thanh âm cũng nghiêm chỉnh một chút, “Hầu gia nên đi rồi, ta còn có khách nhân chờ xem quẻ.”
“Buổi tối ngươi nhiều việc, chỉ ban ngày mới có thể gặp ta, buổi chiều đừng xem nữa, ta đuổi bọn họ về nhà.” Nói xong tay lại sờ lên môi y, “Lo lắng an nguy của ta như vậy, ban đêm ngươi vẫn là bồi ta ngủ đi.”
Sắc mặt Tuyên Minh đột nhiên đỏ, miễn cưỡng nói: “Hầu gia đừng nói giỡn với ta.”
Tô Nghi giữ chặt cánh tay y, nhẹ nhàng kéo y vào trong ngực mình, thanh âm cũng có điểm khàn khàn: “Tòa nhà kia của ta rất thoải mái, không bằng đóng cửa tiệm, đi theo ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối ta đưa ngươi về nhà.”
“Không được, này, không được…” Tuyên Minh thấy trong con ngươi của hắn ȶìиɦ ɖu͙ƈ gợn sóng, giống như là muốn đến thật, nhất thời trong lòng hoảng lên, “Hôm nay không được, có việc.”
Hôm nay Tô Nghi xác thực là có chút không kiềm chế được, đẩy Tuyên Minh lui về phía sau, bước chân Tuyên Minh lảo đảo, cà nhắc từng bước thối lui về phía bàn sách, không cẩn thận đụng phải bàn, sách giản tiền đồng rớt xuống, lộn xộn tung tóe đầy đất.
Tô Nghi cũng không đụng y, chỉ là chậm rãi cởi bỏ áo ngoài với đai lưng của y: “Ở chỗ này cũng có thể, đợi ta cho người mang xe ngựa tới, đến nhà ta nghỉ ngơi là được.”
Sau lưng Tuyên Minh bị bàn chặn không lui được nữa, Tô Nghi kéo quần áo trong của y ra, hai tay tham tiến vào vuốt ve eo, bụng, sống lưng y. Hô hấp Tuyên Minh dồn dập, thân thể cường tráng đè lên, sau lưng xích lõa dán lên mặt bàn bằng gỗ lạnh buốt, hết thảy đều hỗn loạn lạ lẫm, khủng hoảng đến có chút mất định hướng. Y nuốt một ngụm nước bọt gắng sức trấn định, khàn khàn nói: “Đêm nay, đêm nay Tĩnh Sơn hầu có *gia yến, mời ta đi ăn cơm.”
(gia yến: tiệc rượu tại nhà)
Sắc mặt Tô Nghi thay đổi, kéo y ngồi dậy, Tuyên Minh cúi đầu không biết nên nói gì.
Không bao lâu, tay Tô Nghi không tiếng động buông ra, cảm giác mình giống như trò cười, giờ phút này cũng cười không ra, ngữ khí nhịn không được mang theo điểm trào phúng: “Sư phụ có bệnh trong người, Noãn Yên cũng bị thương, trái lại vẫn nhàn hạ thoải mái, đến nhà Tĩnh Sơn hầu ăn cơm.”
Tuyên Minh cúi đầu thật lâu, thầm nghĩ chuyện của sư phụ ta với Noãn Yên ngươi biết được bao nhiêu? Ánh mắt có chút xót, thanh âm rồi lại thong thả bình tĩnh xuống: “Hầu gia cẩn thận an nguy, đừng ném phù kia đi, gần đây có chút không yên ổn.”
Trong lòng Tô Nghi đau xót, còn muốn nói gì đó, chỉ nghe cửa ra vào có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Hầu gia, trong kinh có thư đưa tới.”
Lúc này Tô Nghi nào còn tâm tư đọc thư, nói: “Đã biết, về phủ đọc sau.”
Y phục trên người Tuyên Minh đã tản ra hơn phân nửa, Tô Nghi đẩy y nằm trên mặt bàn, khí chất ưu nhã mọi khi cũng không thấy nữa, không khách khí nói: “Tĩnh Sơn hầu đối với ngươi như thế nào? Lúc cùng hắn một mình một chỗ làm chuyện gì?”
Nói xong một tay kéo quần của y ra, thân thể cũng phủ lên, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ cổ, không mấy ôn nhu từ trên xuống dưới hôn xuống. Vật kia của Tuyên Minh đã lộ ra ngoài, Tô Nghi lại vẫn chưa cởi quần áo, nơi riêng tư hai người cách lớp vải mỏng manh cọ xát, Tuyên Minh rên rỉ ra tiếng, hấp tấp nói: “Chỉ là nói, nói chuyện, uống trà.”
“Nói chuyện?” Tô Nghi giọng chế nhạo kéo cằm y, “Các ngươi có rất nhiều chuyện để nói? Ngày đó trong yến tiệc hắn gọi ngươi đi thiên thính, các ngươi làm những gì?”
“Nói chuyện, chỉ, chỉ là nói chuyện.” Vật kia của hai người cũng đã cứng như sắt, toàn thân Tuyên Minh nổi lên sóng nhiệt, thanh âm cũng thay đổi, “Chúng ta không phải loại quan hệ này.”
Tô Nghi cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại. Hắn cũng biết tính cách Tuyên Minh không tùy tiện, sẽ không tùy ý làm loại chuyện đó, nhưng mấy ngày nay mỗi lần nghĩ đến Tĩnh Sơn hầu ở ngay trước mặt mình gọi Tuyên Minh đi thiên thính một mình ở chung, sau đó lại đưa y về nhà, chính là trong lòng khó chịu.
Hai người không nói tiếp, Tô Nghi cúi đầu ngậm lấy môi Tuyên Minh, đầu lưỡi đi vào thật sâu, quấy nhiễu cuồn cuộn: “Vì sao lại cho ta phù?”
“Sợ, sợ ngươi gặp chuyện không may.”
“Ta gặp chuyện không may liên quan gì tới ngươi?” Tâm tình có chút chấn động phập phồng, tay Tô Nghi bắt lấy vật kia của Tuyên Minh, nắm trong tay thong thả vuốt, thanh âm cũng có chút bất ổn, “Có phải là thích ta hay không?”
Trong lòng Tuyên Minh đột ngột nhảy lên, nhiệt khí nổi lên bốn phía, vội vàng áp chế xuống: “Không có, chính là, chỉ là sợ ngươi gặp chuyện không may, ngươi, ngươi là danh tướng khai quốc, có công với đất nước.”
Tô Nghi nhếch môi một cái, lạnh lùng nhìn y hồi lâu, ngón tay đẩy lớp da ngoài trên nam căn của Tuyên Minh ra, trực tiếp dán lên da thịt mềm mại bên trong vuốt động, chậm rãi nói: “Ta cũng không biết danh tướng khai quốc lại có thể có nhiều ích lợi như vậy.”
Tuyên Minh khẩn trương đến toàn thân cứng lên, hai tay vòng trên cổ Tô Nghi, khống chế không nổi rên rỉ ra tiếng.
Không bao lâu đã đem Tuyên Minh vuốt bắn, tâm tình Tô Nghi dường như lại không chút biến chuyển tốt, thản nhiên cúi đầu chà lau bạch dịch trên tay. Tuyên Minh nhẹ chân nhẹ tay cởi bỏ đai lưng trên quần Tô Nghi, hai tay thò vào vuốt ve, Tô Nghi cúi đầu lạnh lùng nhìn y, đột nhiên đè nặng đầu y xuống. Tuyên Minh chỉ cảm thấy cổ bị đại lực đè nặng, môi bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải vật thô cứng kia, tránh cũng tránh không ra, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng. Tô Nghi giống như làm chuyện xấu cứng rắn nhét vật kia vào trong miệng y, trên mặt Tuyên Minh sóng nhiệt cuồn cuộn, hé miệng từ từ ngậm vào.
Thích không? Không biết. Chỉ là những ngày qua lúc đang xem quẻ, quả thật là hy vọng hắn có thể cười đi tới giống như mọi khi.
Tuyên Minh rất rõ ràng là không có kinh nghiệm gì, vật kia lại vừa thô vừa to, phun ra nuốt vào mấy lần miệng liền mỏi nhừ, yết hầu cũng có cảm giác buồn nôn, xấu hổ thở hổn hển. Tô Nghi cắm vào trong cơn giận dữ, thấy bức y thành như vậy lại có điểm hối hận, kéo y lên bắt đầu xoa lưng, để y dựa vào trong ngực mình.
Tuyên Minh lau khóe miệng: “Thoải mái sao?”
Trong lòng Tô Nghi áy náy, đương nhiên vẫn chưa đủ: “Thoải mái.”
Tuyên Minh thấy phía dưới hắn vẫn còn cứng rắn, lại muốn khom người xuống tiếp tục, Tô Nghi giữ chặt vai y, lại khôi phục bình tĩnh như bình thường, cười nói: “Mệt không? Nằm lên ghế ngủ đi, đợi lát nữa ta gọi ngươi dậy.”
Chân Tuyên Minh vốn cũng không dễ dùng, sau khi tiết một lần lại càng đứng không vững. Tô Nghi bế y lên đặt lên ghế, lại nhặt quần áo dưới mặt đất, từng chiếc từng chiếc mặc vào cho Tuyên Minh.
Tuyên Minh thấy phía dưới hắn vẫn đứng thẳng chưa hết, không nói rõ là tư vị gì, thò tay ra vuốt ve. Tô Nghi bắt lấy tay Tuyên Minh, buông mắt xuống đắp áo ngoài lên cho y, nói: “Ngủ đi, ta ở trong này cùng ngươi.”
Hai người dựa vào nhau cuộn tròn trên ghế nằm, Tô Nghi vuốt vuốt tóc y, ngón tay sờ lên vết sẹo trên mặt y, thỉnh thoảng lại áy náy hôn lên trán Tuyên Minh. Môi Tuyên Minh giật giật, thật sự hận không thể nói cho hắn biết chân tướng sự tình, chần chờ hồi lâu lại không dám nói gì, chỉ là dựa vào ngực hắn.
Tô Nghi nhẹ giọng hỏi: “Noãn Yên làm sao mà bị thương?”
Tuyên Minh nói: “Buổi sáng hôm trước vừa mới vào trong huyện bị một người cưỡi ngựa đâm phải, đụng hắn ngã xuống đất, móng ngựa đạp lên cánh tay hắn, đại phu nói có lẽ xương cốt bị thương, cần phải an dưỡng hai ba tháng.”
“Người cưỡi ngựa đâu?”
“Đụng phải người liền chạy, không bắt được.”
Tô Nghi như có điều suy nghĩ vuốt ve đầu y: “Ngươi cùng Tĩnh Sơn hầu quan hệ tốt như vậy, hắn nhận Noãn Yên mang đi dưỡng thương?”
Tuyên Minh cúi đầu: “Sư phụ cũng có bệnh trong người, Tĩnh Sơn hầu nói ta chắc chắn không chăm sóc được, đều đã đón bọn họ đi.”
Tô Nghi cười cười. Trách không được lại sợ gã như vậy, đi theo tùy lệnh mà đến, Giản Bình với Noãn Yên đều ở trong tay gã, Tuyên Minh dám không nghe lời?
Tuyên Minh thấy sắc mặt hắn có chút không giống vừa rồi, minh bạch hắn đã nhìn ra manh mối, không khỏi có chút tim đập nhanh hơn, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đồng ý giúp ta sao?”
Tô Nghi sờ đầu y: “Cái đó phải xem ngươi báo đáp ta như thế nào.”
Tuyên Minh đỏ mặt bò lên trên người hắn, cúi đầu xuống khẽ hôn cổ hắn: “Ta biết ngươi đối với ta có chút hứng thú, về sau ngươi tới trong tiệm của ta, muốn làm gì cũng có thể.”
“Làm cái gì cũng được?” Tô Nghi sờ vết sẹo trên mặt Tuyên Minh, kéo y nằm dựa vào trên người mình, nhẹ nhàng vuốt tóc y, “Chuyện ta muốn làm với ngươi cũng không ít.”
Tuyên Minh cúi đầu xuống hôn hắn, Tô Nghi bị y hôn đến nổi hứng, trở mình từ phía sau ôm lấy y, cười sờ lên nam căn bắt đầu cứng rắn của y: “Ví dụ như, ta lại muốn làm ngươi tiết một lần.”
Tô Nghi ở trên giường thích vị trí áp chế, hoặc là ở trên, hoặc là ở phía sau. Tuyên Minh bị hắn đè nặng nằm ngửa trên ghế, Tô Nghi cởi y phục của Tuyên Minh ra, nói: “Chiếc ghế này của ngươi cũng rất chắc, đợi chút nữa sẽ thưởng cho nó.” Nói xong năm ngón tay khép lại, từ dưới lên trên vuốt thật lâu, lại làm cho y bắn một lần.
Sau đó Tuyên Minh quỳ ghé vào nằm trên người Tô Nghi, nhẹ nhàng hôn môi hắn, Tô Nghi lười biếng ôm eo y nhắm mắt dưỡng thần. Y phục của hai người tán loạn, Tuyên Minh lấy tay chầm chậm giúp hắn vuốt, không bao lâu lại cúi đầu hút. Tô Nghi chỉ cảm thấy chỗ kia có chút nóng ướt, lập tức mở mắt, nửa ngồi dậy nhìn y cả buổi, không khách khí nói: “Dùng đầu lưỡi.”
Lần này kỹ xảo tốt hơn một chút, chẳng những không cảm thấy buồn ói, ngay cả đầu lưỡi cũng dùng tới, Tô Nghi chịu không nổi y câu dẫn như vậy, ôm lấy đầu y đưa đẩy hồi lâu, rốt cuộc tất cả đều xuất trong miệng Tuyên Minh.
Tâm tình Triêu Dương hầu cuối cùng cũng dễ chịu, cúi đầu ôm Tuyên Minh thân mật vuốt ve.
Tuyên Minh dùng nước trà súc miệng, chậm rãi mặc y phục vào: “Trời sắp tối rồi, ta nên qua nhà Tĩnh Sơn Hầu.”
Tô Nghi nói: “Ngươi đi đi, tối nay đừng lộ ra manh mối. Hắn là cữu cữu của hoàng thượng, ta trực tiếp đòi người chưa chắc hắn đã giao, không bằng trước tiên trở về tr.a rõ tung tích sư phụ ngươi và Noãn Yên, nghĩ biện pháp cứu ra.”
“Đa tạ Hầu gia.”
Tô Nghi trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tĩnh Sơn hầu đến cùng là có mục đích gì? Hắn muốn bức ngươi làm gì?”
Tuyên Minh nhàn nhạt nói: “Năm nay hắn có đại kiếp nạn, muốn ta giúp hắn tránh thoát kiếp nạn đó. Việc này là làm trái thiên mệnh, ta không muốn đáp ứng.”
“Đại kiếp nạn?” Tô Nghi như có điều suy nghĩ nhìn y, “Hắn muốn mưu phản?”
Tuyên Minh lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Nghi. Chuyện Tĩnh Sơn hầu mưu phản vẫn còn đang âm ỉ, ngay cả chuẩn bị còn chưa bắt đầu, Tô Nghi làm sao mà biết?
Sắc mặt Tô Nghi ngưng trọng một chút, Tuyên Minh dường như lần đầu thấy bộ dáng hắn nghiêm chỉnh như thế: “Tuyên Minh, ta muốn biết ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì, vậy mà lại có nhiều người coi trọng ngươi như thế, ngay cả hoàng thượng cũng có điểm kiêng kị ngươi, muốn giết cả ngươi và sư phụ ngươi.”
Sắc mặt Tuyên Minh cũng khó coi đến nói không nên lời, hồi lâu mới nói: “Lần trước ngươi tới, là phụng mệnh hoàng thượng tới giết ta hay sao?”
Tô Nghi cứng ngắc cười: “… Xem như vậy đi.”
Tuyên Minh cúi đầu thật lâu không nói gì, Tô Nghi miễn cưỡng cười nói: “Không phải là ta không giết ngươi sao, thật vất vả mới làm cho hoàng thượng tin rằng ngươi chỉ là một tiểu qua tử tầm thường vô dụng…”
“Tiểu qua tử?” Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Ừ,” Tô Nghi ôm Tuyên Minh ngồi lên ghế nằm, sờ bên chân cà nhắc kia, cười nói, “Tiểu qua tử.”
(tiểu qua tử: người thọt chân)
“Ta đã từng tính qua, ngươi đối với ta cũng không có ác ý, vậy nên ta mới để ngươi tiếp cận, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ngươi muốn làm gì. Nếu như ngươi muốn phụng mệnh giết ta, vì sao lại không có ác ý?” Tuyên Minh quay đầu nhìn hắn, “Ngươi còn có chuyện gì gạt ta?”
Tô Nghi cười không nói.
Tuyên Minh từ từ bình tĩnh lại, nói: “Bất kể như thế nào, đa tạ ân hầu gia đã không giết.”
“Ngươi cố ý xem bói không chính xác, cố ý trốn tránh ở trong huyện nhỏ này, chính là vì muốn làm cho người ta cảm thấy ngươi là người tầm thường vô dụng. Ta không biết ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì, nhưng cũng đoán ra bản lĩnh kia của ngươi chỉ khiến ngươi mang họa.” Tô Nghi cười cười, sờ con mắt bị hỏng của Tuyên Minh, “Cái này nếu đặt ở trên người ta, ta nghĩ ta tuyệt đối không chịu nổi. Có đôi khi ta nghĩ, ngươi đến tột cùng là làm thế nào mà chịu đựng được.”
Tuyên Minh cúi đầu nói: “Hầu gia suy nghĩ nhiều quá.”
“Chuyện ngươi không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không bức ngươi nói.” Tô Nghi kéo Tuyên Minh, phủ thêm áo choàng Tĩnh Sơn hầu đưa cho y, lại giúp y buộc lại dây lưng, ngón tay sờ lên hốc mắt y, “Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”