Chương 16

Về đến cổng nhà, Giản Bình thân thể không khỏe đi vào trước, Noãn Yên cúi khuôn mặt nhỏ giữ chặt tay Tuyên Minh. Trước kia mỗi lần bé nhìn thấy Tô Nghi liền muốn kéo Tuyên Minh đi, hôm nay không biết thế nào lại không có động tĩnh gì, có chút ý vị bi thương ch.ết tâm.


Tuyên Minh ở trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên khó nói được chuyện gì, chào hỏi khách khí vài câu, Tô Nghi lên ngựa rời đi.


Trở lại trong sân, Noãn Yên đem mặt chôn ở trong ngực Tuyên Minh không lên tiếng, Tuyên Minh thoáng đoán được tâm tư của bé, nói: “Trở về phòng ngủ đi, Triêu Dương hầu cũng không phải người xấu như ngươi nghĩ đâu.”
Noãn Yên lau nước mắt: “Tiên sinh nói tốt cho hắn làm gì?”


Tuyên Minh thấy bé thật sự khó chịu, cùng bé trở về phòng ngồi ở bên giường, Noãn Yên ở trong chăn cựa quậy một lát, lúc sau mới bất tri bất giác ngủ.


Mấy ngày trôi qua rất nhanh, tình trạng của Giản Bình càng lúc càng không tốt, cả ngày ở trong phòng không ra, chỉ ngồi ở trên giường sờ ngọc bội, tinh thần cũng kém hơn. Tuyên Minh hiển nhiên biết hắn không vui chuyện gì, nhưng Giản Bình không nói ra lời, Tuyên Minh cũng chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết, phụng dưỡng hắn ăn uống sinh hoạt thường ngày như mọi khi. Vết thương trên người Tuyên Minh còn chưa khỏe, mấy ngày nay cũng không mở cửa tiệm, tâm tình Noãn Yên dần dần khôi phục, mỗi ngày theo y đùa nghịch làm việc, thời gian trôi qua lại bắt đầu vui vẻ.


Hôm nay Tuyên Minh mang Noãn Yên vào trong thành bốc thuốc cho Giản Bình, lúc đi ngang qua phủ Triêu Dương hầu không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Mấy ngày nay y không nhận được thư của Tô Nghi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, chỉ có thể tạm thời dày vò chờ đợi. Vừa cầm bọc thuốc quay đầu một cái đã không thấy Noãn Yên bên người đâu, Tuyên Minh vội vàng đi ra khỏi tiệm thuốc, nhìn một lượt xung quanh, ở khúc quẹo có mấy con tuấn mã đang dừng, Tô Nghi một thân hắc y, đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Noãn Yên.


available on google playdownload on app store


Tuyên Minh thấy hắn trong lòng khẽ động, bình tĩnh tiến lên phía trước, Tô Nghi hình như hoàn toàn không nhìn thấy y, chỉ ngồi nói chuyện với Noãn Yên: “Trong nhà ta có không ít binh khí thượng hạng, ngươi có muốn xem thử không?”


Phong thái khí chất của hắn cực kỳ xuất chúng, nội tâm Noãn Yên giống như lửa nước đánh nhau, biết rõ nam nhân này đối với Tuyên Minh không có ý tốt, rồi lại nhịn không được cảm thấy hắn có vẻ cũng không phải quá xấu. Nghĩ đến binh khí Triêu Dương hầu cất giữ, bờ môi mấp máy, không hạ được quyết tâm nói “Không”, không nhịn được hai mắt ngấn lệ. Bé nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thấy là Tuyên Minh, trong lòng tràn ngập xấu hổ, vừa muốn chính nghĩa nghiêm trang cự tuyệt Tô Nghi, lại nghe Tuyên Minh nói: “Triêu Dương hầu để cho ngươi xem binh khí của hắn cất giữ, đây là cơ hội khó có được, ngươi đi xem đi.”


Tô Nghi không nói gì, để tùy tùng ôm bé lên ngựa, cũng mặc kệ bất mãn với kháng nghị của bé, mang Noãn Yên rời đi trước. Tô Nghi lúc này mới nhìn lướt qua Tuyên Minh, sắc mặt hơi lạnh, thản nhiên nói: “Còn ngươi, có đi không?”


Tuyên Minh thấy sắc mặt của hắn không tốt, tự biết bản thân lại không cẩn thận đắc tội hắn rồi, nói: “Hầu gia định đoạt.” Tô Nghi ôm y lên ngựa, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ không thấy chuyển biến khá hơn, ngữ khí cũng không tốt lắm, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Mời ba bốn lần cũng không mời được, nhà ta là ổ sói hang hổ sao?”


Tuyên Minh cúi đầu, thầm nghĩ ngươi mời ta ba bốn lần lúc nào? Ngươi mời ta ta không dám đến sao?


Tô Nghi sau lần trước cùng y hoan hảo liền tách ra, sau đó mấy ngày không gặp y, lúc này ôm vào trong ngực đương nhiên là yêu thích muốn mạng. Tuyên Minh chỉ cảm thấy cánh tay vòng ở bên hông càng lúc càng sờ xuống, đai lưng ở trong áo choàng bị hắn kéo tản ra, tay tham tiến vào trong quần nắm chặt nam căn bán cứng. Cũng may áo choàng rộng thùng thình, từ bên ngoài không nhìn ra điểm gì, y không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ miễn cưỡng giả bộ điềm nhiên như không có gì.


Cũng may Hầu phủ cách đó không xa, Tô Nghi cưỡi ngựa vào cổng nhưng không dừng lại, mãi cho đến khi vào trong hậu viện, đây là nơi hắn thường hay nghỉ ngơi, vốn ít người, lúc này thấy có ngựa đi vào không khỏi ngạc nhiên. Tô Nghi phân phó những người khác lui hết xuống, trong sân chỉ còn lại hai người ngồi trên lưng ngựa, không bao lâu Tuyên Minh bắt đầu rên rỉ, khom người toàn thân run rẩy. Tô Nghi ôm y xuống ngựa, ngồi xuống đình nghỉ mát trong sân, nhìn y không nói gì. Tuyên Minh hơi hơi đỏ mặt, đi đến trước mặt Tô Nghi: “Hầu gia mang Noãn Yên vào trong phủ, là muốn thu hắn làm đồ đệ?”


Tô Nghi cười như không cười: “Cũng được, nói không chừng ngươi nể mặt hắn sẽ chịu đối với ta bỏ tâm suy nghĩ.”


Tuyên Minh nghe lời này mười phần ghen tuông mới hiểu được rốt cuộc là hắn tức giận cái gì, thấy xung quanh không có ai, nghiêng người sát đến hôn hắn một cái. Tô Nghi mặt không đổi sắc nhìn y, không nói lời nào bất động, Tuyên Minh cúi đầu chậm rãi cởi bỏ y phục của mình, đai lưng triệt để buông ra, quần rơi xuống.


Lúc này đã là cuối thu, mặc dù buổi chiều có mặt trời nhưng vẫn hơi lạnh, Tuyên Minh chịu đựng hàn khí ngồi xổm xuống trước mặt Tô Nghi, kéo quần của hắn ra.


Lúc ở trên ngựa Tô Nghi đã có phản ứng, hiện tại Tuyên Minh cởi hết quần áo, mắt sắc càng tối trầm thêm rất nhiều. Tuyên Minh đem vật kia của hắn vuốt ve lấy ra, cúi đầu ngậm lấy hút, đầu lưỡi dọc theo tĩnh mạch trượt lên, không bao lâu đã hút khiến hắn cứng rắn như sắt. Gió lạnh thổi, toàn thân Tuyên Minh lông tơ dựng thẳng, hàm răng nhịn không được có chút run run. Tô Nghi bế y lên, kéo áo choàng qua che khuất, đầu lưỡi cường ngạnh xâm nhập vào trong miệng y, kéo hai chân Tuyên Minh dán chặt vào mình.


Tuyên Minh lúc này dang chân ngồi trên đùi Tô Nghi, nam căn ma sát lẫn nhau, nóng đến phỏng người. Lần đầu tiên sau mấy ngày không gặp, trong lòng đều rất nhớ nhau, Tuyên Minh một tay ôm cổ của hắn, nâng eo lên, cúi đầu lấy tay nắm vật thô cứng của Tô Nghi vuốt ve. Tô Nghi thấy bộ dạng động tình này của y, trong ngực nào còn nửa điểm không thoải mái, hai tay nắm chặt eo y, đỉnh dương căn của mình áp tới.


Chỉ là tiểu huyệt gần đây không có khuyến trương, chặt đến mức căn bản không tiến vào được, Tuyên Minh đang không biết nên làm thế nào mới tốt, lại nghe Tô Nghi hướng về phía ai đó hô một tiếng: “Dầu hoa lộ kêu ngươi mua từ kinh thành đâu, lấy ra.”
Bên ngoài sân có người nói: “Vâng.”


Tuyên Minh thật sự không nghĩ tới có người hầu ở ngoài sân, mặt lập tức đỏ bừng, cũng may áo choàng bao bọc y cực kỳ chặt chẽ, bên trong dù có ɖâʍ loạn thế nào, bên ngoài cũng không nhìn thấy, chỉ cúi đầu chôn ở trong hõm vai Tô Nghi. Không bao lâu nghe thấy một hồi tiếng bước chân rất nhẹ đi đến, có người mang một bình nhỏ để xuống rồi lại rời đi. Mãi đến khi tiếng bước chân kia biến mất Tuyên Minh mới ngẩng đầu lên, để ý bốn phía nhìn xung quanh: “Sao lại có người?”


“Tùy thân phục thị, hắn không nhìn thấy, cũng không dám nhìn.”
(người hầu bên mình)


Tuyên Minh chưa bao giờ có thiếp thân tùy tùng, thật sự không giải thích được đây là cảm giác gì, có chút không tự nhiên nói: “Hay là vào nhà đi.” Ban ngày tuyên ɖâʍ đã không ổn, huống chi là giữa ban ngày làm ngay trong đình nghỉ mát ở hậu viện này?


Ngón tay Tô Nghi lấy một ít thuốc cao hồng nhạt trong bình ra, hương hoa xông vào mũi, mang theo một ít hương thảo dược thoang thoảng. Hắn đem thuốc cao bôi lên tiểu huyệt Tuyên Minh, mát lạnh trơn trượt, đẩy vào quấy, tiểu huyệt không bao lâu liền mềm mại có thể cắm vào hai ngón tay. Tuyên Minh đã sớm bị ngón tay của hắn quấy đến rên rỉ ra tiếng, hai chân đổ mồ hôi, eo lại bị Tô Nghi nắm chặt không động đậy được, lời chính mình vừa nói ngược lại đã quên sạch, chỉ dùng nam căn của mình dốc sức liều mạng cọ cọ hắn.


“Đây là thuốc chữa thương rất hiệu quả, khác với hoa cao bán bên ngoài, ta tìm người đặc biệt làm cho ngươi.” Tô Nghi lại vê thêm một chút, không nhanh không chậm bôi lên vật đã cứng của mình, “Thứ này thoa ngoài da hay ăn đều được, mùi vị cũng tốt, sau này ngươi có thể nếm thử.”


Nói xong ôm lấy Tuyên Minh, đem hoa cao còn dư lại trên tay quét một vòng trong miệng y, môi của mình cũng dán lên. Đầu lưỡi hai người dây dưa không ngừng, mùi thơm của hoa cao ở trong miệng tản ra, Tô Nghi kéo thắt lưng y ngồi xuống, lỗ nhỏ ướt át mềm mại dán trên nam căn thô cứng. Trong đầu Tuyên Minh hỗn loạn thành một mớ lộn xộn: Y và Tô Nghi cùng một chỗ cùng lắm chỉ mới vài ngày, hoa cao này làm sao mà nhanh như vậy đã làm xong? Lại còn từ trong kinh thành chuyển tới đây?


Tuy nhiên ý niệm này cũng chỉ một thoáng mà qua, toàn thân Tuyên Minh trên dưới mồ hôi ẩm ướt nhỏ giọt, đột nhiên cảm giác thân thể lăng không, Tô Nghi ôm y đặt ở trên mặt bàn trong đình, nửa xốc áo choàng lên, lộ ra nơi riêng tư của hai người dán vào nhau.


Lông mao trên người Tuyên Minh vừa thưa vừa mềm, sờ tới sờ lui không chích tay, màu da nam căn cũng nhạt, đỉnh phấn hồng, rất đẹp mắt. Tô Nghi một tay xoa nắn bờ mông trắng mượt của y, một tay vuốt sờ nam căn y, yêu thích không buông tay nghiêng người đè lên, thắt lưng từ từ đẩy lên, bờ môi lại hợp cùng một chỗ. Tiểu huyệt mặc dù đã mềm ra chút ít so với lúc nãy, nhưng vẫn khó có thể lập tức ngậm lấy dương v*t thô cứng, Tuyên Minh hàm hồ thấp giọng rên rỉ, tiểu huyệt một trận đau đớn, vật kia cứng rắn đâm vào.


Nhất thời khóe mắt Tuyên Minh ướt nước, ngón tay cào loạn trên bàn đá, tiếng rên rỉ thoáng mang theo tiếng khóc nức nở. Tô Nghi đè lại tay y nắm chặt, muốn nhịn cũng không nhịn được nữa, bắt đầu rút ra đâm vào.


Sâu trong tiểu huyệt truyền đến khoái cảm cực độ, dọc theo xương sống lan tràn đến xương cốt tứ chi, thân thể Tuyên Minh lay động theo hắn, rên rỉ càng lúc càng khó có thể khống chế, lại không muốn bị tùy tùng bên ngoài nghe thấy, không khỏi cảm thấy thẹn không chịu nổi, thở dốc nói: “Mang ta vào trong phòng, vào trong phòng làm tiếp.”


Tô Nghi vuốt ngọc hành đứng thẳng của y, mở rộng hai chân trắng mượt bóng loáng ra, thuận tay sờ một cái đều là mồ hôi ẩm ướt. Hắn cúi đầu nhìn vật kia của mình ở trong tiểu huyệt của y ra ra vào vào, càng nhìn lại càng cứng rắn, thầm nghĩ: Trong phòng thật ra cũng kín đáo, Tuyên Minh nhất định sẽ thả lỏng, nhưng mà thế thì lại không có ánh sáng như trong đình nghỉ mát này, cái gì cũng đều rõ ràng.


Bên nào cũng khó chọn, Tuyên Minh trợn mắt nhìn. Tô Nghi đè hạ thân xuống hôn y trong chốc lát, bế Tuyên Minh lên, trấn an nói: “Được được, chúng ta trở về phòng.”






Truyện liên quan