Chương 19
Trẫm ngồi xổm ở một góc ngự hoa viên, u buồn giả làm cây nấm, vừa nhớ nhung em gái mềm mại hồn nhiên xinh đẹp ở phòng đọc sách, vừa nguyền rủa tên Liêu Tiểu Tam không có chí khí, không có lòng cầu tiến, hừ, nguyền rủa ngươi lấy được một bà vợ sư tử Hà Đông!
Lại đến đầu thu, trẫm tới đây đã gần tròn một năm rồi. Một năm trời, chẳng làm nên trò trống gì hai bàn tay trắng, còn liên lụy tới Thái tổ. Phán quan lúc trước có mắt như mù mới có thể nhìn trúng ta, một thằng nhóc an nhàn thích được nuông chiều làm gì cũng không xong!
Ngồi xổm trong bụi hoa vẽ một đống rùa đen nhỏ, trẫm cũng bắt chước con rùa mà rụt đầu lại. Trước tiên cứ ngày nào biết ngày đó như vậy đi, trong lòng trẫm mệt mỏi quá!
Trở về Trọng Hoa cung, đối diện với gương mặt của Thừa tướng mỹ nhân mà ngơ ngẩn cả người, trẫm quyết định tự tìm chuyện gì đó để làm. Trẫm muốn viết sách, vì Thừa tướng mà soạn một quyển “Tuyển tập thơ Thái Bạch”.
Việc này thật rất thử thách trí nhớ của trẫm mà. Sàng tiền minh nguyệt quang(1) trẫm nhớ rất rõ, nhưng có rất nhiều đoạn bị mất câu sai chữ. Vắt hết óc soạn ra đầy đủ ba mươi bài, còn có thật nhiều lỗi sai nữa chứ.
Thừa tướng ánh mắt long lanh tỉ mỉ nhìn những ba lần, chọn ra một bài. Trẫm nhìn qua, “Xuân hiểu”(2).
Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu.
Ô, vậy mà lại có thể trộn lẫn Mạnh Hạo Nhiên vào được! Trẫm gãi gãi đầu, đầy căm uất. Thừa tướng đến tột cùng là tài giỏi đến cỡ nào chứ, y thế mà có thể từ trong một đống toàn thơ lấy ra một bài bị đưa bậy vào! Văn nhân thật đáng sợ!
Thừa tướng lại chọn ra hai bài nữa, tinh tế đọc qua mấy lần, sửa lại vài chữ. Trẫm càng căm uất. Mấy chỗ đó đúng là mấy chỗ trẫm có chút không rõ, Thừa tướng lại có thể sửa đúng hết! Thiên tài thật đáng ghét!
Trẫm chọn được ba mươi bài, dùng kiểu chữ khác nhau nghiêm nghiêm túc túc viết, còn minh họa thêm hình ảnh, cuối cùng đính thành một quyển sách nhỏ thật dày. Trẫm còn muốn viết lên bìa sách “Ban tặng Đại Tần đệ nhất mỹ nhân”, suy nghĩ một chút lại thấy không được trang trọng, cũng chỉ viết ba chữ “Tặng Tiết Tướng”, còn dùng con dấu của riêng trẫm, một con dấu có khắc hình một con rồng con béo ú và một chữ “Duệ” bé xíu.
Để làm quyển sách này trẫm tốn mất bảy tám ngày, sau khi tặng đi trẫm chưa từng thấy lại, cũng không biết bị Thừa tướng giấu ở chỗ nào rồi, hơn nữa những bản nháp trẫm viết sai vẽ hư cũng đều không thấy đâu. Ai, ôi Thừa tướng, chứng nghiện thu gom của ngươi lại tái phát rồi!
Biên soạn xong tuyển tập thơ, trẫm lại không có gì để làm, lại lững thững đi tới phủ Quan Quân Hầu. Sau đó, trẫm đã tin rằng hạt đậu Liêu Tiểu Tứ kia chính là Tấn Vương điện hạ có thể thay anh trai nó càn quét một nửa thiên hạ rồi. Cái mầm giá nhỏ bé đó cư nhiên trời sinh có sức mạnh phi phàm! Một đứa nhỏ mười hai tuổi không đến hai lăm kí làm thế nào có thể nâng được một con sư tử bằng đá gần ba trăm kí chứ? Khoa học ở chỗ nào!
Trẫm lại đặt hai tay dưới nách nhấc thằng bé lên ước lượng cân nặng, không quá hai lăm kí, tuyệt đối như vậy!
Trẫm là thật rất muốn ngựa trắng gươm bạc tung hoành sa trường da ngựa bọc thây(*) đó! Rất đả kích người!
(*cảnh ch.ết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác)
Nhìn mầm đậu mạnh mẽ tinh thần phấn chấn kia, trẫm nghiêm mặt hạ chỉ: “Dắt con ngựa tốt ở Đại Uyên(*) hôm trước tới cho Liêu Tiểu Tứ, hồi cung!”
(*Tên một nước ở Tây Vực đời nhà Hán)
Con ngựa kia Liêu Tiểu Tam cũng vừa ý lắm. Nhưng trẫm không cho. Hiện tại thì để anh em bọn họ lườm nguýt nhau đi! Hừ!
Trẫm cũng sẽ cưỡi ngựa. Khi còn bé có học qua, bắt đầu từ cưỡi lừa. Nhà mẹ đẻ của chị dâu mở một phường(*) đậu hũ, trước đây xay đậu tương là dùng cối xay kéo bằng sức lừa. Lúc ấy ta rất thích ăn đậu hũ, chị dâu thường xuyên đưa ta về nhà mẹ đẻ để ăn đậu mới nấu trong nồi ra. Khi còn bé ta nghịch lắm, lại không sợ trời không sợ đất, liếc mắt một cái trông chừng không được liền cả gan ôm chân lừa leo lên. Bị lừa đá hai lần, rốt cuộc cũng học được.
(*phường: khu tập trung của một ngành hoặc một nghề)
Chao ôi, đậu hũ! Muốn ăn quá!
Vì thế, vài ngày sau, Ngự Thiện Phòng làm mãi cũng ra được đậu hũ, đủ loại luôn.
Trẫm bưng một chén đậu hũ nhỏ cầm muỗng ăn ngon lành, không nghĩ tới lại lần nữa thấy xúc động trước đặc quyền của giai cấp thống trị và năng lực sáng tạo của nhân dân lao động.
Được trẫm tặng con ngựa tốt ở Đại Uyên, Liêu Tiểu Tam vào cung tạ ơn, còn dẫn theo mầm đậu kia.
Lúc ấy trẫm đang ăn canh gà nấu đậu hũ, còn rắc thêm hành lá và rau thơm, cho vào quả ớt, thêm dầu vừng, thơm khỏi nói. Nhìn đến mầm đậu khô quắt kia, trẫm đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy như đang ăn đồng loại của người ta. Vì thế, trẫm thưởng cho mầm đậu một tô đậu hũ, giống y hệt khẩu phần của trẫm, mỗi ngày một tô.
Liêu Tiểu Tứ được tiểu thái giám đưa sang bên cạnh ăn đậu hũ, còn trẫm thì ngồi tán gẫu với Liêu Tiểu Tam.
Trẫm ừng ực ừng ực húp hết nửa tô đậu hũ, cầm một miếng khăn nhỏ lau miệng, nói: “Trẫm muốn xây một trường quân sự cho thiếu niên, nhận những đứa trẻ từ mười hai đến mười sáu tuổi, quản lý chặt chẽ, bao ăn ở, mỗi quý kiểm tr.a một lần, từ đó chọn ra một nhóm thiếu niên tiên phong, làm thân vệ của trẫm.” Đến lúc đó cũng có thể theo trẫm ngự giá thân chinh.
Trẫm lần lượt nói xong, quay đầu lại ngồi xuống bưng bát, phát hiện cái bát trống không, hơn nửa bát đậu hũ thế mà lại không cánh mà bay mất!
Bớt giả vờ vô tội đi, Hầu gia, khóe miệng ngươi còn dính miếng hành băm xanh ngăn ngắt đó!
Việc này liền giao cho Liêu Tiểu Tam đi làm.
Sau đó, trẫm lại xúc động.
Ý định ban đầu của trẫm là muốn để Tiểu Tam tìm đến trẻ mồ côi ở các chiến trường, ai ngờ câu “Làm thân vệ của trẫm” kia mị lực quá lớn, con cháu quan gia đến báo danh lại hơn ngàn người.
Trẫm thật sự không muốn bắt chước Vũ Lâm Vệ(3) của Hán Vũ đế đâu! Người ta rất đẹp trai lại có nhiều con cái nha! Đây chính là vị hoàng đế số một thiên cổ, là vị hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc đấy! Đàn ông con trai có mấy người là không sùng bái Hán Vũ đế chứ, trong hậu cung có rất nhiều tiểu mỹ nhân đó, ôi…
Trẫm thì chỉ có một mình Thừa tướng! Lại mới ở giai đoạn nắm tay đơn thuần thôi, đến cả mặt cũng chưa được hôn!
Bất quá, Thừa tướng một chút cũng không kém Hàn Yên(4)!
Liêu Tiểu Tam chia các học viên thành hai chỗ đóng quân, con cháu quan lại ở khu Đông, con cháu bình dân ở khu Tây, để hai khu cạnh tranh với nhau xem chừng nhau. Đúng là hợp ý trẫm.
Mầm đậu cũng vào khu Đông, không tới vài ngày đã đánh thắng hết toàn bộ những tên vô địch trong khu, còn làm tiểu đội trưởng.
Trẫm yên lặng ôm ngực u buồn. Một bàn tay của Tiểu Tam đã có thể ấn cả người trẫm xuống không nhúc nhích được, đây là sự khác biệt giữa trẫm và mầm đậu sao…
Trẫm quyết định đi đến Trọng Hoa cung tìm sự an ủi từ nơi Thừa tướng mỹ nhân.
Nhìn thấy một Thừa tướng ốm yếu giống hệt Tây Thi, trẫm nháy mắt đã được chữa lành. So với Thừa tướng, trẫm quả thực khổng võ hữu lực (có sức khỏe hơn người) hơn nhiều! A, sơ suất quá, trẫm có thể so sánh tài văn chương với Tiểu Tứ mà, trẫm còn có thể thuộc Tỳ Bà hành,Trường hận ca, Táng hoa từ đó!(5)
Trẫm yên lặng nở nụ cười.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1. Tĩnh dạ tứ (Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh) – Lý Bạch
2. Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
3. Vũ Lâm Vệ: Tức “Võ Lâm Quân “, là một cấm vệ quân cung đình từ rất lâu trong lịch sử. Mỗi thời kì lịch sử mỗi khác, phụ thuộc vào hệ thống, cơ cấu thống lĩnh và chức năng đều không giống.
4. Hàn Yên: tự Vương Tôn, là hậu nhân của Hàn Vương Tín, là cháu của Cung Cao Hầu Hàn Đồi Đương, nổi danh là người tình đồng tính đầu tiên của Hán Vũ đế Lưu Triệt.