Quyển 3 - Chương 22: Vì Cô Vung Tiền Như Rác!

Editor: tamthuonglac
"Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư mặc váy dạ hội tím đậm này, lấy mặt nạ của cô xuống."
Lời của Tần Viễn nói giống như quả ngư lôi rơi vào trong mặt hồ đang tĩnh lặng.
Vòng xoáy rung động trào dâng, chốc lát sau khi bình tĩnh, đó là sự kinh động ồn ào sôi sục.


Anh ta lù lù bất động mà ngồi ở vị trí cũ, bình tĩnh nhìn sang Cận Tử Kỳ, lần nữa nhắc lại yêu cầu của mình: "Hai trăm nghìn, xin mời vị tiểu thư này, lấy mặt nạ của cô xuống."


Nói năng có khí phách, lại mang theo thái độ cường ngạnh không cho phép kháng cự, quả thực khách mời có mặt ở đây vô cùng kinh ngạc.
Thậm chí ngay cả Viên Qua trên sân khấu khi nghe thấy yêu cầu này, sửng sốt một chút, ngay sau đó ha hả cười rộ lên.


"Tần tổng ra tay hào phóng, hai trăm nghìn, chỉ vì nhìn khuôn mặt dưới mặt nạ một chút sao?"
Câu hỏi của Viên Qua hầu như là sự hiếu kỳ của tất cả khách mời.
Người nào không biết, người mang mặt nạ này chính là tiểu thư Cận gia, chẳng lẽ Tần Viễn không thấy sao?


Suy nghĩ một chút sẽ không a, trước đó cùng Bạch Tang Tang ồn ào một trận như vậy, hầu như không ai có mặt ở đây không biết Cận Tử Kỳ.
Cho nên, Tần Viễn không tiếc nện xuống hai trăm nghìn tới lấy xuống mặt nạ của Cận Tử Kỳ, quả thực làm cho mọi người không người nào có thể lý giải.


Coi như muốn quyên tiền cũng không phải phương pháp quyên góp như vậy, quá phá sản rồi. . . . . .
"Tần tổng, anh xác định là hai trăm nghìn sao? Cái chi phiếu này một khi mở ra cũng không thể đổi ý nữa!"
Viên Qua lần nữa mở miệng xác nhận, hai trăm nghìn, cũng không phải là một con số nhỏ.


available on google playdownload on app store


Tần Viễn nếu như đợi lát nữa hối hận, còn không theo chân Viên gia bọn họ ồn ào nghiêm mặt cãi nhau?
Đến lúc đó ông cụ bên nhà cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!


Tần Viễn ngay cả ánh nhìn nơi khóe mắt cũng không phân cho anh ta một chút, chuyên tâm nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Hai trăm nghìn nhìn được gương mặt, coi như là làm việc thiện vì mình kiếm cái danh tiếng, đáng giá."


Khách mời dưới sân khấu lại bắt đầu cúi đầu nói nhỏ với nhau, tầm mắt chạy đi chạy lại hết nhìn vào Tần Viễn rồi nhìn sang Cận Tử Kỳ.
Sau đó ánh mắt từ từ trở nên bát quái mập mờ.
Chẳng lẽ vị Tần tổng này cũng vừa ý tiểu thư Cận gia rồi?


Nếu quả thật là như vậy, thái tử gia Tống gia có phải lập tức liền muốn hành động hay không?
Cận Tử Kỳ đứng ở dưới đèn pha, nhìn một người khác cũng dưới ánh đèn pha lộ ra khuôn mặt anh tuấn ôn nhã, hàng lông mày đen xinh đẹp dưới mặt nạ không nhịn được nhíu lên ——


Tiêu phí hai trăm nghìn chỉ để đến xem gương mặt của cô, người đàn ông này vì sao đối với chuyện thấy diện mạo của cô lại chú ý như vậy?
Trước đó thì một đường đuổi theo ra bên ngoài phòng tiệc, hiện tại lại vung tiền như rác, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?


Còn có, anh ta và Tống Kỳ Diễn dường như quen biết, chuyện này hầu như càng trở nên phức tạp hơn rồi. . . . . .
Thật sự thì, tháo được mặt nạ thì thế nào?
Cận Tử Kỳ buông rũ mắt xuống, chỉ cần mở mặt nạ ra đổi lấy khoản tiền hai trăm nghìn cho từ thiện, cũng đáng giá.


Môi đỏ mọng nhẹ nhàng giương lên, cô ngước mắt lần nữa nhìn về phía Tần Viễn bên kia.
Đối diện với đôi mắt thâm thuý tản ra sự sâu sắc nồng đậm cô không chống đỡ nổi, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên.


Đôi bàn tay mềm mại trắng nõn ở dưới ánh đèn không khỏi tỏ ra có chút tái nhợt vô lực.
Mắt của Tần Viễn nháy cũng không nháy nhìn vào mặt nạ Cận Tử Kỳ chằm chằm, biểu tình trên mặt cũng không có dư thừa.
Bàn tay nắm chuôi ly rượu lại không tự chủ buộc chặt.


Rõ ràng chỉ cần sau khi theo khách mời bên cạnh nghe ngóng, là có thể biết bạn gái cùng Tống Kỳ Diễn khiêu vũ là ai.
Rõ ràng đã đoán được tên của cô, lại vẫn muốn chính mắt thấy gương mặt dưới mặt nạ đó.


Rõ ràng không cần thiết cùng cô dính dấp không rõ nữa, nhưng rồi trong lòng không cam lòng. . . . . . —— tự ngược nên muốn đi chứng thực suy đoán của đáy lòng.
Khách mời toàn trường ở đây lúc nhìn ngón tay Cận Tử Kỳ chạm đến mặt nạ thì cũng muốn bỏ đi hô hấp.


Lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc mặt nạ được lấy xuống.
Mặc dù bọn họ sớm đã biết rõ khuôn mặt dưới mặt nạ kia, rồi lại không khỏi mà kích động hưng phấn đến khoảnh khắc đó.


Ngay tại lúc Cận Tử Kỳ muốn cởi bỏ sợi dây quấn ở giữa mái tóc, sau lưng bỗng dưng truyền đến một tiếng nói trầm thấp hơi có vẻ khàn khàn dễ nghe, giống như châm nhỏ rơi xuống trên mặt đá cẩm thạch.
"Đinh" một tiếng, xuyên qua ánh đèn chói mắt quấn quanh ở giữa đỉnh đầu Cận Tử Kỳ...


"Bốn trăm ngàn!"
Động tác uống rượu của Tần Viễn hơi chậm lại, con ngươi mắt màu nâu đậm bắt đầu híp lại theo tiếng nhìn sang.
Lại thấy Tống Kỳ Diễn cũng thoải mái mà ngồi vào bên cạnh bàn.
Hắn hời hợt liếc nhìn Tần Viễn ở đối diện, hướng anh ta giơ giơ ly rượu đỏ trong tay.


Ánh mắt sâu kín không thấy rõ tâm tình chân thật của hắn, khóe miệng tạo nên độ cong mơ hồ: "Quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, Tần tổng, ngại quá, tôi mới vừa rồi đã hẹn cô ấy đi ra ngoài hóng gió."


Động tác lấy mặt nạ của Cận Tử Kỳ bởi vì lời nói của Tống Kỳ Diễn mà đột nhiên dừng lại.
Cô xoay người trở lại, ánh mắt dưới mặt nạ đón ánh đèn chói mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Tống Kỳ Diễn.
Bốn trăm ngàn, mời cô đi ra ngoài hóng gió?
Là đang đùa giỡn hay sao?


Bên kia Tần Viễn đối diện với ánh mắt của Tống Kỳ Diễn, sắc con ngươi mắt dần dần đậm: "Bốn trăm nghìn để hóng gió? Tôi thế nhưng không biết Kỳ Diễn cậu khi nào lại trở nên hào phóng như vậy rồi."
Tống Kỳ Diễn mang một phong thái thanh thản lạnh nhạt, hắn cầm chai rượu ở bên cạnh lên rót rượu.


Chất lỏng đỏ đậm chảy vào trong ly, phát ra một loại âm thanh giống như suối reo.
Hắn ngẩng đầu hướng về phía Tần Viễn cười cười: "Cậu không phải cũng xuất ra hai trăm nghìn sao? Bốn trăm nghìn——"


Tống Kỳ Diễn ngược lại nhìn về đứng Cận Tử Kỳ, cười đến càng thêm sâu đậm, ánh mắt lại dịu dàng như nước: "Đều là làm từ thiện, mấy cái chữ này, vẫn còn ở trong phạm vi thừa nhận của tôi."


Bốn trăm ngàn, có người khổ cực cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy, hắn khen ngược, chỉ một câu nói duy nhất là đem toàn bộ tiền quyên góp đi ra ngoài, hóng gió? Chẳng thà trực tiếp đem tiền gửi vào trong tài khoản của cô.


Trong lòng Cận Tử Kỳ âm thầm đau khổ, cũng không phải là cô keo kiệt, chẳng qua quyên góp bốn trăm nghìn xác thực có hơi nhiều một chút.
Khách mời toàn trường phần lớn cũng nhận xét giống Cận Tử Kỳ.
Này Tống gia đúng là có tiền, nhưng không phải là bị lấy ra tiêu xài phung phí như vậy.


Tin tức trong giới bọn họ xưa nay nhanh nhẩu, Tống Kỳ Diễn một khi kêu bốn trăm nghìn, liền có người nhớ tới trước đó là một trăm nghìn.
Chuyện Tống Kỳ Diễn ở vũ hội từ thiện vung xuống trăm nghìn để mời Cận Tử Kỳ khiêu vũ cũng bị mang ra nói say sưa thật lâu.


Hiện tại lại tới bốn trăm nghìn, còn không biết Tống lão khi biết được tin này sắc mặt sẽ như thế nào?
Cá nhân các khách mời đều suy nghĩ một chút thì cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.


Lúc này Tống Kỳ Diễn vì Cận Tử Kỳ tán gia bại sản, cũng vẫn có thể xem là một đoạn giai thoại của nhà giàu sang quyền thế.
Mặc dù, đúng là có chút xa xỉ, nhưng cũng để cho Cận Tử Kỳ trở thành đối tượng chúng danh môn thiên kim hâm mộ đố kị .


Ngay cả Viên Qua trên sân khấu cũng đã bị con số càng gọi càng lớn này làm cho hết sức kinh hãi.
Tốp nhị thế tổ này cũng quá xa hoa phung phí rồi. . . . . .
Vì mở ra một chiếc mặt nạ có đáng giá không?


Nhưng rất nhanh Viên Qua lập tức điều chỉnh biểu tình cứng nhắc trên mặt mình, nhìn Tống Kỳ Diễn hỏi: "Ý của Tống thiếu là, lên giá bốn trăm nghìn mời Cận tiểu thư chúng ta cùng anh đi hóng gió sao?"


Ánh mắt Tống Kỳ Diễn thất lạc ở trên người Cận Tử Kỳ, chấp nhận câu hỏi của Viên Qua. Khóe mắt Viên Qua không dấu vết mà quét qua Tần Viễn bên kia, chẳng qua là lại phát hiện Tần Viễn vẫn nhẹ nhàng uống chút rượu.
Như vậy thì kết thúc sao?
Kết quả Tống Kỳ Diễn thắng?


Viên Qua mang theo nghi ngờ, thanh thanh mắt cho rõ, ngay sau đó cầm lấy micro tuyên bố kết quả: "Được, vậy chúng ta xin chúc mừng Tống. . . . . ."
"Tám trăm ngàn."


Tần Viễn lại đột nhiên mở miệng lần nữa, cắt đứt lời nói Viên Qua, nhẹ giương mắt lên, nhìn Tống Kỳ Diễn, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt như tuyết: "Tựa như Kỳ Diễn đã nói, đều là làm từ thiện , càng nhiều càng tốt."


Tống Kỳ Diễn không chút nào lảng tránh ánh mắt của Tần Viễn, bốn mắt giao nhau, không ai nhường ai.
Sóng ngầm giữa hai người cuộn trào mãnh liệt, thấy thế khách mời toàn trường khó nén vẻ hưng phấn kích động.


Thỉnh thoảng nhìn Cận Tử Kỳ đối tượng được hai người tranh đoạt một chút, lại nhìn Tần Viễn và Tống Kỳ Diễn một chút, tâm tình càng ngày càng tăng vọt lên cao.
Đều không thể chờ đợi mà muốn biết, đến tột cùng là người nào cuối cùng sẽ đoạt lấy cái vinh dự chiến thắng này?


Mà đối tượng làm cho hai người đua tranh ra giá tranh đoạt, không thể nghi ngờ Cận Tử Kỳ đã trở thành tiêu điểm của yến hội.
Đèn pha chiếu vào phần da thịt phơi bày bên ngoài váy dạ hội của Cận Tử Kỳ từ từ nóng hầm hập.


Cô nhìn thấy sự giằng co tranh chấp bén nhọn đối lập nhau không thua kém giữa hai người đàn ông này, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn ——
Hai người kia, một người nghĩ mọi cách muốn lấy mặt nạ của cô xuống, một người trăm cay nghìn đắng mà ngăn trở.
Bọn họ đến tột cùng là vì cái gì?


Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chơi thật vui, muốn xem ai nhiều tiền nhiều tài sản hơn ai sao?
"Vị Cận tiểu thư này là thiên kim Cận thị sao? Anh nhanh đi đem máy quay phim chuẩn bị kỹ, nhắm ngay cô ấy."


"Tiệc sinh nhật của Tiểu công chúa Viên gia, thái tử gia Tống gia và tổng giám đốc Tần thị vì thiên kim Cận gia tranh nhau vung tiền như rác, rõ ràng nhất định sẽ là trang đầu bản tin tài chính và kinh tế!"


Trong góc phòng đã có ký giả tòa soạn báo được mời tới tham gia xuẩn xuẩn dục động, dặn dò nhiếp ảnh gia bên cạnh: "Nhanh đi, tìm góc độ tốt đem ba người đều chụp vào, trở thành bản tin tức trang đầu ngày mai."


Đợi nhiếp ảnh gia chạy vào chính giữa phòng tiệc bắt đầu chụp ảnh nhân vật chính lấy tin tức, bên này phóng viên đã móc bút ghi âm ra đè xuống nút ghi âm, giờ khắc này nhất định phải ghi lại toàn bộ.


Không có ngờ tới vốn là tiệc sinh nhật bình bình đạm đạm thế nhưng lại phát sinh một màn kích động lòng người như thế.


Không đề cập đến vị Tống gia này bị tranh cãi nghị luận, người thừa kế ch.ết đi sống lại cùng tiểu thư Cận gia tuyên bố trước mặt mọi người tin tức kết hôn, một vị Tổng giám đốc Tần thị trước đó cũng mới vừa công bố muốn về nước cùng vị hôn thê hoàn thành hôn lễ.


Lúc này, Tần tổng một lần vung bút xuống là ném ra tám trăm nghìn chỉ để mở ra một chiếc mặt nạ.
Cho dù là ai cũng đều dễ dàng nhận ra, vị Tần tổng này đối với tiểu thư Cận gia vô cùng say mê hứng thú.
----------------


P/S: bợn Lạc mới convert xong truyện này, lúc này bắt đầu edit những chương có anh Tần Viễn, nói thật là mình ủng hộ Diễn ca 10 thì cũng ủng hộ Viễn ca 9, . Chẳng qua tình yêu của anh cũng rất rất lớn, chỉ vì anh ko có đủ duyên phận với Kỳ tỷ, quan trọng là 10 năm trước anh chị còn trẻ và thế lực hãm hại ngăn trở quá lớn nếu ko thì chưa chắc Diễn ca thắng được anh. Cái mà anh thua Diễn ca đó là thế lực sau lưng và sự kiên định và....mặt dày! Bợn Lạc chỉ cảm thấy tiếc đứt ruột đứt gan cho anh nhưng cũng ko thể ko nhìn lại sự tin tưởng mãnh liệt đáng ngưỡng mộ của Diễn ca dành cho Kỳ tỷ a~ haizzz nói chung bợn Lạc là người rất ư là thương tiếc trai đẹp...






Truyện liên quan