Chương 17: Thú Tính
Mã Dược nặng nề ngồi phịch trên mặt tuyết, bắt đầu hỗn hà hỗn hểnh thở dốc, khiêng một người sống chạy nửa ngày, cho dù là người sắt cũng phải nôn hết thức ăn nữa là, không kể đến thú cưỡi kia, không được nữa ngày thì gãy mất móng, Mã Dược chỉ có thể ném nó bỏ lại nơi hoang dã, sau đó cõng Trâu Ngọc Nương chọn một con đường khác trong núi gập gềnh khó đi mà chạy trối ch.ết.
Nhìn sắc trời, đã bắt đầu âm u, bốn phía quần sơn rậm rạp, cây rừng xum xuê, cũng không biết đã đến vùng nào rồi, chỉ có một điều đáng mừng chính là cuối cùng cũng đem truy binh cho rớt lại rồi.
Mã Dược mặc dù lụy xuống như chó cùng đường, Trâu Ngọc Nương lại đang khí định thần nhàn, trợn to đối mắt đẹp đen long lánh xông đến Mã Dược nhìn không chớp mắt, sau khi nhưng sợ hãi và hoảng loạn ban đầu qua đi, phát hiện Mã Dược cũng không có hung ác như trong tưởng tượng, Trâu Ngọc Nương mới dần dần bình tĩnh xuống, chỉ có một việc làm nàng bốc hỏa chính là tay chân nàng bị trói thành một khối, bị cái tên " hung đồ" đáng ch.ết này khiêng giống như khiêng bao tải nửa ngày trời, bây giờ còn bị hắn thuận tay ném xuống mặt tuyết lạnh lẽo nữa, để cho nàng vừa thấy lạnh vừa không thoải mái.
" Uy, ta lạnh, ngươi có thể hay không tìm cho ta một chỗ sạch sẽ ngồi lên ha?"
Trâu Ngọc Nương hung hăng nói một câu, một điểm giác ngộ là bản thân mình đang làm con tin nên có mà cũng không có, cái này đương nhiên có liên quan đến xuất thân của nàng, một người được nuông chiều từ nhỏ đến giờ như nàng làm gì từng có kinh nghiệm trải qua loại việc như thế này, bảo nàng làm sao giác ngộ?
Mã Dược chụp một một nắm tuyết bỏ vào trong miệng, lạnh như vậy mà khuôn mặt không thèm để ý đến.
" Uy, dù sao bây giờ ngươi cũng đã trốn đi được, không bằng thả ta trở về nha?"
"…………"
" " Ngươi ch.ết rồi à, có nghe thấy ta nói gì không?"
………………………………….
" Kỳ thật, ngươi trốn không thoát được đâu, bảng văn truy nã đã dán khắp quận huyền của mười ba châu lại nhất bộ rồi, đến đâu người đều là khâm phạm."
Mã Dược khựng cứng người, bất ngờ quay mặt lại, trong con mắt đen thui đã toát ra một ánh mắt lang sói, câu nói cuối cùng của Trâu Ngọc Nương đã thật sâu chạm đến nỗi đau của hắn! Bây giờ hắn thật sự đã trở thành khâm phạm triều đình treo bảng truy nã, trên bảng văn đã thanh thanh sở sở (rõ ràng) có ghi một câu " Hoàng Cân tặc tướng Mã Dược"!
Hắn Mã Dược từ lúc nào trở thành Hoàng Cân tặc tướng vậy? Tên tiểu tốt mà thôi.
Càng làm cho người ta bốc hỏa chính là, cái tên Mã Dược đã cùng Hoàng Cân tặc vĩnh viễn liên hệ một chỗ, kể từ bây giờ bị biến thành một con chuột bên đường bị người người đuổi đánh, một lần nữa muốn thoát khỏi tiếng xấu chỉ sợ khó hơn lên trời rồi. Những sĩ tộc môn phiệt đó như thế nào đầu hiệu một tên Hoàng Cân tặc đây? Hán mạt Tam quốc là thời đại thuộc về sĩ tộc môn phiệt, mất đi bọn họ ủng hộ, bắng cái gì để làm quân phiệt cát cứ một phương đây?
Nhiều lắm có thể làm một tên sơn tặc chiếm núi làm vua thôi.
Tuy nhiên làm một tên sơn tặc có thể có cái gì sống tốt cơ chứ? Ở trong hang, mặc da thú, còn luôn phải chịu cảnh đói kém, đó còn là cuộc sống con người nữa sao?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù không làm được quân phiệt, cũng có thể tìm một phương quân phiệt mạnh mà dựa vào, nhưng bây giờ cũng chưa đến lúc a, hiện tại Linh Đế chưa ch.ết, Đại Hán triều khí số chưa hết, như Tào Tháo, Lưu Bị đều vẫn còn là một tên tiểu tốt, Tôn Quyền chỉ sợ còn đang bọc trong tả mà thôi?
Chẳng lẽ đi nương vào Đổng Trác ma quỷ đó? Chỉ sợ tên tây Lương ma quỷ ấy đảo mắt liền chém rớt đầu lâu của hắn để hướng triều đình biểu công.
Bây giờ mới là mùa xuân năm 184, khoảng cách đến khi Linh Đế băng hà, thiên hạ đại loạn còn có hơn năm năm thời gian đó, năm năm thời gian ấy như thế nào tồn tại đây?
Đây là thời loạn thực sự, ban đầu còn có thể đầu quan quân, trong quan quân từ từ phát triển, tranh thủ lúc thiên hạ đại loạn giống như Viên Thiệu, Tào táo bọn họ như thế mà làm một tên quân phiệt cát cứ một phương, bây giờ thì tốt rồi, chỉ trong một đêm trở thành khâm phạm truy nã toàn thiên hạ, cuộc sống thế này phải như thế nào tiếp tục đây? Mã Dược tuy là người hiện đại, đối diện với cục diện như thế này cũng đồng dạng vô kế khả thi.
Mã Dược càng nghĩ càng phát giác tương lai ảm đạm, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng giận dữ, ánh mắt nhìn Trâu Ngọc Nương dần dần không bình thường nữa, cũng giống như mọi người, lúc đối mặt với tuyệt cảnh không có lối thoát, Mã Dược trong lòng cũng trào lên một cổ cảm xúc bạo ngược, nếu như lúc này bên người còn có một con cừu non chỉ chờ làm thịt, vậy chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho vận mạng của con cừu non đó thôi, a men. (mấy bác tư tưởng không tốt ko nên đi xa quá nhá)
Nghênh đón ánh mắt cuồng loạn mà lại thú tính của Mã Dược, Trâu Ngọc Nương đột nhiên phát lạnh cả người run lên, thân thể mềm mại rụt rụt về phía sau, âm thanh run rẩy nói: " Ngươi …… ngươi muốn làm cái gì?"
Mã Dược toét miệng cười ngây dại, lộ ra hàm răng trắng đều, bộ dáng đó giống như ác lang đang há ra cái miệng lớn đầy máu, câu hỏi ấy thật ngu ngốc, nam nhân cùng nữ nhân ở chung một chỗ, vẫn còn có thể làm cái gì?
Mẹ nó, cho dù làm khâm phạm triều đình đang lưu vong nơi thiên nhai, hôm nay trước tiên cũng phải đem tiểu bì nương này cấp cho một cái đả kích, ai sợ ai chứ, dù sao đi nữa từ bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn chỉ là kẻ liều mạng tuyệt vọng, có đắc tội như thế nào với sĩ tộc môn phiệt cũng không quan tâm, Mã Dược tàn ác nghĩ, cánh cửa cấm kị trong lòng một khi mở ra, lý trí trong khoảnh khắc mất hết, trong con mắt đã đốt lên ngọn lửa dục vọng bừng bừng.
Nam nhân trong lúc tuyệt vọng, hormone nam tính tiết ra luôn luôn đặc biệt thịnh vượng, nếu như lúc này bên người có nữ nhân bồi tiếp, bọn họ phần lớn sẽ chọn làʍ ȶìиɦ để biết rõ tường tận mọi thứ, cho đến khi tinh bì lực kiệt mới thôi.
" Không …… không muốn."
Trâu Ngọc Nương dự cảm được sẽ phát sinh chuyện gì rồi,, nàng sợ hãi, một bên lắc đầu một di động thân thể mềm mại muốn bỏ trốn, nhưng hai tay hai chân nàng đã bị trói chặt, căn bản khó làm được như mong muốn, Mã Dược từng bước vượt qua giống như ưng già bắt gà con cầm nàng bế lên, một bàn ma trảo đã thành thật không chút khách khí mò đến vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Trâu Ngọc Nương thân thể mềm mại run lên, nhắm chặt đôi mắt đẹp, có hai dòng nước mắt theo má nàng chảy xuống.
Nhìn thấy đôi lúm đồng tiền của Trâu Ngọc Nương tựa như lê hoa đái vũ(như giọt nước rơi trên cánh hoa lê), trong đầu Mã Dược đột nhiên xẹt qua hình ảnh của một bức tranh dường như trước đây đã từng thấy qua, nhất thời trong lòng đau đớn, nhớ đến đêm hôm đó, hắn nhẫn tâm thương hại nàng, nàng cũng cùng như vầy mà ở trong lòng hắn khóc như lê hoa đái vũ, mà giờ đây, hắn cùng nàng đã cách nhau hai thế giới, không có khả năng gặp lại một lần nữa rồi ……
Nồng đậm ưu thương kéo đến, dục hỏa trong mắt Mã Dược như nước thủy triều rút đi.
Mã Dược bỏ qua Trâu Ngọc Nương không để ý đến tại bên cạnh tảng đá ngồi xuống, tục tằng tục tĩu nói: " Khóc, khóc cái gì! làm việc này phải có cảm giác hứng thú, khóc bù lu bù loa lên hết còn chơi cái gì? Trời ạ!"
Chờ lâu không thấy ách vận giáng xuống, Trâu Ngọc Nương kinh nghi không ngừng mở ra đôi mắt đẹp, chỉ thấy " hung đồ" nọ rủ đầu chán nản ngồi trên mỏm đá, nhìn đống tuyết rối loạn một cách ngây ngốc, trong con mắt đen thui của hắn đang toát ra nét ưu thương làm cho người ta động lòng thương cảm, thú tính vừa mới làm cho nàng cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng đã biến mất không còn dấu vết.
Trâu Ngọc Nương bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh, từ này về sau ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, không dám chọc giận Mã Dược một lần nữa.
Mã Dược hít vào một hơi, buồn bực cõng Trâu Ngọc Nương lên tiếp tục vội vàng lên đường, nơi này không nên dừng lại lâu a, truy binh tùy lúc đều có thể đuổi đến nơi nữa, nếu bị bọn họ quấn chặt lấy, một lần nữa muốn thoát thân vậy chắc hắn là khó khăn rồi,. Còn có, phải tìm được một cái sơn động để qua đêm, sau đó tìm cho nhân gia một chút đồ ăn qua loa nữa, nếu không thì không bị lạnh ch.ết cũng bị đói ch.ết.
………………………………..
Nói đến Viên Thiệu tấn công doanh trại đang lúc khẩn yếu, Quản Hợi mang binh giết đến, 500 U Yến nghĩa dũng binh đứng một bên la hét trợ uy cuối cũng cũng phải phái ra sử dụng, ngăn cản Quản Hợi giết đến. Nếu nói, 500 nghĩa dũng binh của Lưu Bị thật sự yếu nhược không thể đánh được, nhưng vấn đề là Lưu Bị bên người có hai gã đại hán thật sự khủng bố.
Một người mặt đỏ, một người mặt đen, cùng hung thần ác sát giống nhau, xông vào trong Hoang Cân quân giồng như lão hổ vào bấy dê, càng không có người nào có thể ở dưới tay bọn họ chịu quá một hiệp.
Quản Hợi cùng đại hán mặt đỏ nọ đấu cứng một đao, bị chấn cho hai tay bủn rủn, trường đao cơ hồ rơi khỏi tay!
Gã này thật sự lợi hại, ta không phải là đối thủ! Quản Hợi cả kinh, quay ngựa vòng qua doanh trại mà chạy nhanh, mặt đỏ đại hán nọ không cho phép như thế muốn đuổi theo, Quản Hợi lấy tay vẫy một cái, hơn trăm sơn tặc cựu bộ còn lại dưới trướng đã đổ xô đến, vây lấy mặt đỏ đại hán liều mạng giết đến, mặt đỏ đại hán không hoảng không vội, trong tay một thanh đại khảm đao nặng nề giống như bạt nước, đao phong đi qua, người cản trở đều bị quét bay đi, Hoàng Cân tặc binh thi thể bị chém đứt đoạn, máu thịt bay ngang. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nhưng đòn tự sát của Hoàng Cân tặc bỏ mạng tấn công cũng không phải là không có giá, Quản Hợi đã vòng qua doanh trại biến mất, thú cưỡi của mặt đỏ đại hán đã bị loạn đao đâm ch.ết, mặt đỏ đại hán chỉ có bỏ đi chiến mã, múa đao bộ chiến. Bên kia đại hán mặt đen bị chọc giận, hô lớn một tiếng: " Nhị ca, ta đến giúp ngươi."
Mặt trắng Lưu Bị thấy thắng lợi trước mắt, có cơ hội thừa dịp tiến lên, cũng không chịu bị bỏ lại phía sau, vũ động song cổ kiếm tiến đến giúp trận, khan giọng hết sức hét lớn: " Nhị đệ, tam đệ, ta đến đây ……"
Lưu Tích doanh trung, Bùi Nguyên Thiệu cùng Lưu Nghiên đang mang tàn binh khổ sở ngăn cản thế tiến công như thủy triều của Viên Thiệu, một con ngựa như bay, vượt qua một người cao hơn cả doanh sách (hàng rào doanh trại) đột nhiên tiến đến, chính là Quản hợi đã giết xuyên qua vòng vây quan quân dày đặc mà xông đến, ghì ngựa đứng vững, nghiêm giọng quát lớn: " Mã Dược ở đâu?"
Bùi Nguyên thiệu ánh mắt ngừng lại, kinh hãi nói: " Quản Hợi là ngươi?"
Quản hơi nghiêm giọng hỏi: " Mã Dược đâu?"
Bùi Nguyên Thiệu vẻ mặt ảm đạm, thở dài nói: " Mã Dược đã đi rồi."
" Đi rồi?" Quản Hợi ngạc nhiên, tức thì nghiêm giọng nói: " Việc không thể bàn bây giờ, nhanh cùng ta hướng phía nam đột phá vòng vây."
Tiếng nói vừa dứt, Quản hợi bạt mã quay đầu hướng mặt nam cửa doanh xong đến, trương đao trong tay giơ cao lên trời, sát khí lẫm liệt trong con mắt hắn tràn ra, ngửa mặt cười dài một tiếng. thê lương hét lớn vang đến tận trời: " Kẻ cản ta - - ch.ết!"