Chương 28: Tử kỳ chí hĩ

Bóng đêm như mực, bầu trời một mảng tối xầm.


Cửa đông Phục Dương huyện thành, hai tên binh sĩ trực đêm đang mơ màng ngủ. Đột nhiên bị một trận ầm ĩ mơ hồ đánh thức, vịn lên tường thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía đông xuất hiện một đội binh mã, đèn đuốc sáng trưng, ước chừng có 50 người. Đợi đi đến gần mới thấy rõ đội nhân mã đó chính là quan quân.


" Di, đây là quan quan quân phương nào?"
" Trông có vẻ như là Phục Dương binh của chúng ta, có thể là Lý Nghiêm đại nhân đã kích phá được tặc khấu, cho nên ngay trong đêm phái người báo tin mừng đó."


" Không nhanh vậy chứ? Sáng nay mới xuất chinh, bây giờ đã kích phá tặc khấu rồi? Hay là có chuyện gì?"


" Có vấn đề cái rắm, ngươi còn không biết sao, Lý Nghiêm đại nhân là nhân vật nào, tặc khấu mà gặp phải ngài xem như là xui xẻo rồi, còn không mau chuẩn bị mở cửa, chớ chọc nhân đám binh sĩ hung hăng này, sau này lại tìm huynh đệ chúng ta gây phiền toái thì nguy."
" Ngươi thật nhát gan."


" Ngươi gan lớn lắm sao? Lão tử hôm qua vừa mới cưới vợ, còn không muốn ngày mai khiến cho nàng phải thủ tiết."


available on google playdownload on app store


Lúc hai ngươi đấu khẩu với nhau, cổ quan quân nọ đã tiến đến sát chân thành, trong mấy tên đi đầu có gã thiết tháp đại hán, giống như hung thần ác sát, để trần cả ngực, đầu to như đấu, chỉ tay lên trên tường thành cao giọng hét: " Người trên thành nghe đây, Lý Nghiêm đại nhân đã đại phá tặc khấu, thắng lợi trở về, đại đội nhân mã sau hai canh giờ nữa sẽ về đến nơi, nhưng để cho huyệnh lệnh đại nhân khỏi lo lắng, đặc biệt sai ta trở về báo cho đại nhân tin mừng, mau mau mở cửa!"


" Mau mau mở cửa!"
50 quân sĩ phía sau đại hán cùng hô lên.


Trên thành lâu, hai tên sĩ tốt hít một ngụm lãnh khí, thất thanh nói: " Mẹ nó, đó không phải là Hạ Lão Tứ ma quỷ đó sao? Gã vương bát đản này nếu mà giận lên không đem chúng ta ra ngắt đầu mới là lạ, nhanh đi đánh thức các huynh đệ mở cửa đi."


Nói xong, hai người vội vội vàng vàng chạy xuống thành lâu để mở cửa thành.
………………………………..


Huyện nha hậu viện, trong thư phòng ánh đèn rực rỡ, Trần Chấn bởi vì lo lắng cho việc trừ tặc phỉ cho nên không hề buồn ngủ. Vài tên môn hạ tiểu lại bồi tiếp trò chuyện, đều bảo Trần Chấn quá mức khinh suất, không nên phái Lý Nghiêm chỉ là một tên mao đầu tiểu tử không hề có kinh nghiệm thực tế lãnh binh đánh trận mang quân xuất chinh.


Được người nói cho một hồi, Trần Chấn cũng cảm giác được quyết định này của mình cũng quá khinh suất, Lý Nghiêm mặc dù có chút tài năng, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là đọc vài cuốn binnh thư, chưa từng lãnh binh trải qua chiến trường thực sự, nếu thắng thì không sao, nhưng lở như bại thì …… Nghĩ đến đây, Trần Chấn vội vàng tự an ủi bản thân, sẽ không bại đâu, như thế nào mà bại được? Hoàng Cân tặc khấu bất qua chỉ là một đám ô hợp chi chúng, một khi thấy bóng dáng quan quân chỉ sợ là trốn nhanh như gió rồi, cho dù không bắt được tên nào, còn việc thất bại tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra.


Trần Chấn vừa mới yên lòng an ủi chính mình, ngoài thư phòng đã vang lên tiếng quan gia bối rối kêu gào: " Lão gia, không tốt rồi, tặc khấu giết vào thành rồi."


Nửa đêm vốn yên tĩnh, thanh âm của quản gia có vẻ bén nhọn mà lại thê lương, hơn nữa tin tức truyền đến quả thực là quá mức hãi nhân, mấy tên môn hạ tiểu sớm đã hoảng sợ nhảy dựng lên như mấy con thỏ đế rồi.


Trần Chấn vô cùng thất kinh, thiếu chút nữa đã từ trên ghế thái sư đập đầu xuống đất, đợi phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhớ nơi đây là Phục Dương huyện thành hào sâu thành cao, không phải là nơi hoang dã không chút hiểm trở để trấn thủ, cho dù có hơn vạn tên tặc khấu đến tấn công, trong chốc lát cũng khó thể công hạ được! Hơn nữa, Nam Dương Hoàng Cân sớm đã hôi phi yến diệt, lấy đâu ra vạn tặc chúng? Tâm thần trấn định, Trần Chấn không sợ mà tức giận hét lên: " Quản gia, ngươi mơ ngủ à, nó hưu nói vượn cái gì đó?"


" Quang đương." (từ tượng thanh)


Cửa thư phòng bị người đẩy mạnh ra, quản gia lảo đà lảo đảo xông vào, dưới ánh nến chập chờn, Trần Chấn cùng mấy tên môn hạ tiểu lại giật mình nhìn thấy hắn bày ra vẻ mặt không giống hình người, mồ hôi đầy đầu, áo quần xộc xệch, trong con mắt đục ngầu toát ra vô tận sợ hãi, giống như thế giới đã đến ngày tận thế vậy.


" Lão…… lão gia, các …… các vị đại nhân, tặc khấu thực sự …… thực sự đã vào thành rồi!."
Trần Chấn kinh ngạc không thôi, nghiêm mặt nói: " Nói hưu nói vượn, tặc khấu nào? Như thế nào mà vào được thành hả?"


Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, lau mồ hôi trên mặt nói: " Tiểu …… tiểu nhân cũng không biết, chỉ là ở cửa đông gặp mấy vị quân gia bỏ chạy qua đây nói đông môn đã thất thủ rồi, đại đội tặc khấu tức khắc sẽ giết vào thành, tiểu nhân liền vội vàng chạy về báo tin cho đại nhân, đại nhân nhanh chạy đi, chần chờ nữa chỉ sợ không kịp đâu."


Chỉ sau một lát công phu, bên ngòai huyện nha bỗng nháo nhào lên, tiếng kêu cha gọi mẹ dần dần vang lên khắp nơi, hơn nữa từ phía đông ánh lửa bốc lên tận trời, chiếu sáng lên cửa sổ, ánh lửa hừng hực xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Trần Chấn và mấy tên môn hạ tiểu lại, tất cả mọi người đều sợ ngẩn cả người.


Trần Chấn cùng mây tên môn hạ tiểu lại chính đang không biết làm sao thì huyện úy đột nhiên mang mười mấy tên quan quân xông đến. Dù sao cũng là võ quan xuất thân, huyện úy thần tình xem như trấn định, bất quá quân áo xộc xệch, đầu tóc tán loạn, trên người giáp trụ cũng chỉ mang được một nửa, sau người mười tên quan quân càng chịu không nổi, có hai tên thâm chí còn đi chân trần, xem bộ dạng có vẻ đang trong giấc mộng bị người đánh thức, trong bóng tối không kịp mang giày liền chạy đến chỗ này.


Vừa thấy Trần Chấn, huyện úy đã dữ dội nói: " Đại nhân, tặc khấu trá thành, đông môn đã mất, tình thế nguy cấp, việc nên làm bây giờ là nhanh chóng cùng hạ quan bỏ thành đột vậy ra ngoài thôi."
Trần Chấn kêu thảm một tiếng, giậm chân thở dài nói: " Tặc khấu thật sự đã giết vào thành rồi sao?"


Huyện úy nói: " Còn giả được sao, hạ quan đã cùng một tên tặc khấu giao thủ một hiệp, tên tặc khấu đó đích thực lợi hại, hạ quan không phải là đối thủ, đại nhân, nhanh bỏ thành đi thôi, còn chân chờ nữa sẽ không kịp mất!"


Trần Chấn lúc này đã như kiến bò trên lửa, vội vàng nói: " Hà lão thái gia đâu? Nhất định phải bảo hộ tốt cho lão thái gia rời đi, tuyệt đối không được để Hà lão thái gia rơi vào tay tặc khấu, nếu không ta chỉ còn đợi ngày ch.ết mà thôi."


Huyện úy nói: " Đại nhân yên tâm, hạ quan đã phái người đi rồi, bây giờ hẳn đã đến tây môn, đại nhân, chúng ta cũng nhanh chóng đi hội họp với Hà lão thái gia thôi."
" Ài!"


Trần Chấn một lần nữa dậm chân thở dài, che mặt vội đi. Mấy tên môn hạ tiểu lại cùng với quản gia đi theo hai bên, dưới sự bảo vệ của Huyện úy và mấy chục tên quan quân vội vàng chạy đến tây môn. Khó khăn lắm mới chạy được đến tây môn, chỉ thấy trong cửa thành ánh đuốc sáng rực, đối mặt với bọn họ là một đội nhân mã, chính là gia binh gia tướng của Hà lão thái gia, cùng với quan quân hộ tống, đang vội vàng từ ngoài thành xông vào lại bên trong, ngoài cửa thành, dưới bóng đêm u ám, điếu kiều đang dát chi dát chi nâng lên lại, hơn nữa ở phía xa, tựa hồ có ánh lửa chập chờn, khắp cả một vùng.


Huyện úy vượt lên phía trước, vội vàng nói: " Vì sao lại đóng cửa thành?"
Có một tên quan sĩ giữ cửa thành hét lên: " Hồi đại nhân, có tặc khấu phục binh, đi ra ngòai không được."
" Cái gì!?"


Huyện úy và Huyện lệnh Trần Chấn hết thảy đều đại kinh thất sắc, vội vàng cùng người leo lên thành lâu xem xét, quả thực thấy ngòai thành ánh đuốc sáng rực, huy vũ cả một vùng, chỉ nghe sát thanh rung trời, trong bóng tối không biết có bao nhiêu nhân mã, mấy tên môn hạ tiểu lại bình thường miệng lưỡi lợi hại, mấy khi thấy qua trận thế như thế này, lúc này bị dọa thân thể nhũn cả ra, hồn lìa khỏi xác.


" Làm sao bây giờ? bây giờ phải làm sao mới tốt đây!?"
Trần Chấn ở trên tường thành đã gấp đến độ lọan cả lên, sớm đã không còn chủ ý gì nữa.


Vẫn còn có Huyện úy xuất thân võ quan trầm giọng nói: " Đại nhân đừng hỏang hốt, đông môn tuy mất, bên ngòai tây môn có tặc khấu mai phục, nam môn cùng bắc môn chắc gì đã có tặc khấu trấn giữ, không bằng bỏ tây môn, đầu chạy bắc môn đi?"


Trần chấn nghe vậy liền nói: " Hảo, vậy chạy hướng bắc môn thôi."


Đòan người liền bỏ tây môn, hò hét lọan xạ chạy thẳng về bắc môn, mà ngay sau đó, Mã Dược suất lĩnh đại đội nhân mã đã từ đông môn như bầy ong tràn vào, vừa vào thành liền phân binh hai đường, một đường do một tên đại đầu mục suất lĩnh xen thẳng đến nam môn, một đường khác do Mã Dược tự thân suất lĩnh, thẳng hướng bắc môn tiến đến.


……………………………….
Giữa trưa ngày hôm sau, Tần Hiệt đai quân vừa mới tiến vào Phục Dương địa giới, tiền phương liền có khóai mã chạy đến cấp báo.
" Báo, hai ngày trước Tám Trăm Lưu Khấu từng ở tại Trương Trang ……"


Tần Hiệt nhíu mày nói: " Tám Trăm Lưu Khấu, cái gì là Tám Trăm Lưu Khấu?"
" Đại nhân, đó chính là cổ Hoàng Cân dư nghiệt từ Tinh sơn chạy thoát, nay đã giương cờ tự xưng là Tám Trăm Lưu Khấu."


Tần Hiệt phát ra một tiếng cười khẽ, thầm nghĩ tặc cuối cùng vẫn là tặc, dĩ nhiên lấy lưu khấu địa vị mà không biết nhục.
Nhưng thám mã nói ra tin tức tiếp theo liền làm cho Tần Hiệt thiếu chút nữa là từ trên ngựa té xuống.


" Đại nhân, Tám Trăm Lưu Khấu ngày hôm qua tại Mục Mã Pha đai phá Phục Dương quan quân, ngay trong đêm đó giết đến Phục Dương huyện thành."
" Cái gì!?"


Không những Tần Hiệt đai kinh, Trâu Tĩnh càng dữ dội nói: " Mục Mã Pha sao lại có Phục Dương quan quân? Phục Dương chỉ có 500 quận quốc binh, thủ thành còn chưa đủ, là ai để bọn họ tự tiến xuất kích?"


Thám mã lắc đầu nói: " Tiểu nhân không biết, bất quả Tám Trăm Lưu Khấu đích xác từng ở Mục Mã Pha đại phá Phục Dương quan quân, phía trước có hơn hai trăm tên Phục Dương binh không có quần áo làm chứng."


Thám mã vừa dứt lời, lại có một con khoái mã từ tiền phương vội vàng phóng về, từ xa đã vang lên tiếng gào dữ dội: " Báo …… tiền phương cấp báo …… Tám Trăm Lưu Khấu đêm qua đã trá mở cửa thành, Phục Dương đã bị đánh chiếm."
" Trời cũng phụ ta! Trần Chấn thất phu, hại ch.ết ta rồi!"


Tần Hiệt hét lên một tiếng dữ dội, hai mắt tối sầm từ trên lưng ngựa rơi xuống, bất tỉnh nhân sự.
" Đại nhân?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
" Đại nhân!"


Chư tướng Trâu Tĩnh, Hòang Trung, Ngụy Hòa cùng Thái Mạo đồng lọat vây lại, vội vàng đêm Tần Hiệt đỡ dậy cứu chữa, một lúc sau, Tần Hiệt bắt đầu dần dần tỉnh lại, nhìn chúng nhân xung quanh, thở dài nói: " Ta đợi tử kì đến thôi."






Truyện liên quan