Chương 109: Đã là mối tình đầu
Sao hôm nay, chị lại chủ động đến đây tìm tôi chứ?
Tại cửa hàng cafe thú cưng của Anny. Sự xuất hiện của Eun lúc này, như khiến Ji có gì đó hiếu kỳ đến tột độ. Cô còn nhớ cách đây không lâu, cô và Eun vì chuyện của Tyo mà xảy ra một chút vấn đề. Theo cô biết với tính cách của Eun, thì sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt cô mới đúng chứ. Nhưng không ngờ hôm nay, Liên Tịnh Trúc lại chủ động muốn gặp cô. Hơn nữa, nét mặt của chị ta khi nhìn vào cô, còn thể hiện sự thành khẩn đến lạ. Nó bấy giờ trong trang phục hầu gái đứng bên cạnh Anny, khẽ đưa mắt nhìn sang bàn đối diện chau mày. Nếu như nó nhớ không nhầm, người đó không phải là tình địch lúc trước của Ji sao? Sao người lúc đó và người hôm nay, lại khác xa một trời một vực vậy chứ?
Nếu như nó có chút tò mò về sự thay đổi của Eun. Thì người đứng bên cạnh nó lúc này, lại tỏ ra có gì đó vô cùng khó chịu. Bây giờ trong đầu cô lại liên tưởng đến lúc mới biết Eun. Con người chị ta dù không ác như phù thủy, nhưng mà cũng gần giống như vậy. Với lại ở đây là địa bàn của cô. Nếu Eun dám ra tay với bạn thân của cô, thì Phong Vũ Di cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó.
Rồi nhìn sâu vào đôi mắt Ji hơn, Eun khẽ mỉm cười:
- Chị biết. Chắc chắn em vẫn còn có cái suy nghĩ rằng: Chị là một người ích kỷ. Là người chỉ biết dùng thủ đoạn để tranh đoạt tình yêu của người khác. Nhưng mà, con người rồi cũng sẽ có lúc thay đổi. Chỉ là, là tiêu cực hay tích cực thôi. Trải qua chuyện lần trước chị mới hiểu được một điều rằng: Tình yêu, vốn dĩ là phải tự nguyện từ hai phía. Nếu chỉ xuất phát từ một phía, thì khi có được sẽ không có nghĩa lý gì cả. Cho nên Ji.. Em có thể tha thứ cho những gì mà chị đã gây ra không?
Câu nói cô vừa kết thúc cũng là lúc dấu chấm hỏi trong đầu Ji ngày càng to. Con người rồi sẽ thay đổi. Chỉ là, nó sẽ theo chiều hướng nào thôi. Nếu Eun đã nói muốn cô tha thứ cho chị ta như vậy, thì cô có nên thử một lần tha thứ cho Eun không?
Khó xử. Cô nên đáp lại bằng ngữ khí gì đây?
Thấy Đằng Diệp có vẻ trầm ngâm, Eun cười nhẹ rồi tiếp lời:
- Dường như chị đã quá đường đột rồi đúng không? Chị có thể hiểu, cảm giác bây giờ của em như thế nào mà. Không sao đâu! Dù gì đi nữa, chị cũng đã nói ra những vướng mắc ở trong lòng mình rồi. Em có tha thứ hay không, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng mà..
Rồi khựng lại một giây, Eun lôi từ trong ví mình ra một tấm thiệp màu đỏ đặt lên bàn trước sự ngỡ ngàng của cả ba. Đó là thiệp cưới, cô không nhìn nhầm chứ? Vậy là Eun sắp kết hôn sao?
- Đây là..
- Hai tuần sau chị sẽ kết hôn với Ryyn. Người con trai mà chị luôn muốn trốn tránh trong thời gian vừa qua. Và cũng chính người đó, cho chị biết được một điều rằng: Dù cả Thế Giới này có không thích chị đi chăng nữa. Thì anh ấy, vẫn đồng ý đón nhận chị. Lần trước coi như không tính. Nhưng lần này, chị mong em và Tyo có thể thành tâm chúc phúc chị. Nếu không còn gì khác, thì chị về trước đây!
Nói rồi, cô đứng dậy sau đó quay người bỏ đi trước sự khó hiểu của Ji. Cô từng nghĩ mình sẽ khó chịu khi nhìn thấy Eun. Nhưng mà không phải. Cô lúc này lại thấu hiểu cảm giác lúc đó của Eun là như thế nào. Vì quá yêu một người, cho nên mới muốn dùng mọi cách để kéo người đó về phía mình. Nhưng mà cũng đồng thời ngộ ra một điều rằng: " THỨ KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH, CÀNG CỐ GIỮ, THÌ SẼ LẠI CÀNG BIẾN TAN THÔI "
Đưa tay cầm lấy tấm thiệp màu đỏ thắm trên tay, Ji khẽ cười, sau đó quay lại nhìn vào hai cô bạn nhướng mày:
- Sao hả? Có muốn đi chung không?
Ji hào hứng hỏi. Anny cười đểu một cái, rồi nhanh chóng quay sang nó:
- Đi không?
Không. Câu trả lời của nó đương nhiên là không rồi. Ngày mai nó sẽ rời khỏi Việt Nam. Rời khỏi tất cả những hồi ức đau buồn lẫn đẹp đẽ này. Nhưng mà đây là bí mật. Là bí mật của nó và Zanbi thôi. Nó không thể nói với bất kỳ ai hết. Vì nếu như nó nói ra, mọi người sẽ kiên quyết giữ nó lại. Bây giờ, nó nên làm sao mới đúng đây?
Rồi quay lại nhìn Anny, nó bất giác gật đầu:
- Dĩ nhiên là phải đi rồi! Nhưng mà chỉ có một tấm thiệp mời, chúng ta đi thì có phải sẽ khó coi lắm không?
Cốc. Nó vừa hỏi xong, thì cũng là lúc được Anny ban thưởng một cái " CỐC " vào trán. Đúng là baby siêu ngốc thời hiện đại mà. Cô đang cực kỳ thắc mắc, tại sao lại có người đặt cái nick name đúng bản chất của cô biên kịch này như vậy chứ?
Ở phía xa nhìn lại nó và Anny, Ji bật cười rồi nhanh chóng tiến lại:
- Làm sao mà chỉ có một tấm thiệp này chứ! Cô ngốc của tôi ơi. Mày quên các mỹ nam nhà mình là ai rồi sao?
Cô nhướng mày, nó vẫn còn có chút chưa hiểu lắm. Cái gì mà các mỹ nam nhà mình chứ?
- Đúng rồi! Mày cứ đợi đi. Sẽ có người tự mang thiệp mời đến từng nhà thôi. Lúc đó, mình chỉ cần ngồi hưởng thụ là được rồi. Đến lúc đó tao và EB của tao..
- Đủ rồi!
Ji và nó đồng thanh. Vế sau thì khỏi nghĩ cũng biết Anny muốn nói gì. Ji quay sang nó cười khì, rồi cả hai khẽ đập tay tán thưởng. Anny vì cụt hứng, nên cô tỏ ra có chút bực mình. Đáng ghét! Nếu giết người mà không ở tù, thì cô sẽ giết nó và Ji trước a.
__________________
Đưa tay nhận lấy hộ chiếu từ trợ lý, Paul lúc bấy giờ lại tỏ ra do dự. Đồ đần! Thời gian ở đó tận ba năm đấy! Anh đã sáng suốt khi đồng ý yêu cầu này từ ba chưa? Một tháng với anh đã quá dài rồi. Huống hồ, thời gian cứ tăng vọt đến ba năm. Khốn kiếp! Tại sao anh lại ngu ngốc đồng ý cái điều kiện vô lý này chứ? Tương lai mù mịt, hay là tươi đẹp đang chờ anh? Và ở nơi đó, làm sao để có thể để anh nhìn thấy nó hằng ngày đây?
- Thiếu gia, cậu có tâm sự sao?
Người đàn ông trung niên đứng trước mặt anh lo lắng hỏi. Paul đưa mắt nhìn ông, rồi nhanh chóng lắc đầu:
- Không có! Nhưng mà lại có!
Anh trả lời như không trả lời. Một câu trả lời ngớ ngẩn nhất mà anh đã từng thốt ra. Vị trợ lý càng khó hiểu hơn, nhìn vào Paul hiếu kỳ:
- Lại là vì tiểu thư Tiêu sao? Àh không đúng! Tôi nên nói là Đồng tiểu thư mới phải!
Dường như người đàn ông này quá hiểu rõ về anh nhỉ? Cả nỗi lòng của anh, mà cũng có thể để ông nhìn ra sao? Đồ đần! Thật mất mặt ch.ết được!
Rồi thở ra một hơi thật sâu, Paul quay mặt sang phía khác cười nhạt:
- Cứ vậy mà bị đoán trúng. Tôi làm người quá thất bại rồi đúng không?
Anh hỏi, giọng có chút u uất. Người đàn ông đứng đối diện cười nhẹ, rồi bất giác lắc đầu:
- Từ giờ đến lúc bay vẫn còn tám tiếng. Nếu thiếu gia cảm thấy bản thân vẫn còn một chút vướng mắc, thì nên tìm người tháo nó đi. Tôi tin chắc, cậu sẽ tìm đúng người mà!
Ông không đáp lại lời Paul mà chỉ lặng lẽ chuyển sang một vấn đề khác. Anh vừa nghe xong, liền bất ngờ quay lại ông:
- Có nghĩa là..
- Đúng vậy! Tháo chuông, thì phải tìm người buộc chuông chứ! Thời gian cũng không còn nhiều nữa, mong thiếu gia sẽ có thể tìm được câu trả lời cho mình.
- Được! Tôi biết mình nên làm gì rồi!
Sau khi câu nói của mình vừa kết thúc, thì cũng là lúc anh như một con thiêu thân chạy vụt đi. Từ từ di chuyển từng bước chân dần lên, người đàn ông nhìn theo sau lắc đầu:
“ Đã là mối tình đầu, thì rất khó quên có đúng không vậy thiếu gia? ”