Chương 2
CHƯƠNG 2
_
Ta thực sự không biết kiếp trước có đào mộ phần của gia tổ tên Hàm Quang này không. Không ngờ câu dẫn nương tử ta, hắn lại giống như ma quỷ cả đời này theo ta âm hồn không tiêu tan, đến cả ngày đại hỉ của ta cũng bị hắn quấy nhiễu một trận.
Đêm lại chìm xuống, bầu trời bên ngoài đúng là thật đẹp.
Tiểu Hồ cầm đến một nửa mảnh gương đồng dựng trước mặt ta, thập phần chân chó mà cười:” Đại vương, hôm nay cả người ngài thật là đẹp. Toàn bộ tiên giới, sai, tam giới, cũng không có ai có phong thái có thể so sánh được với ngài a!”
Lời này phóng đại như thường ngày, ta đã sớm mừng rỡ thưởng cho nó một đống lớn bảo bối, nhưng hiện tại tâm tình ta không được tốt, chỉ có thể ưu sầu nâng má ngồi xuống, thở dài một hơi.
“Đại vương, ngài làm sao vậy?”
“Ta đau ngực…” Ta cúi mặt mày xuống, xoa ngực nói.
Nó sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trướng ra đỏ bừng, nghẹn nửa ngày, nhỏ giọng nói:”Vậy, ta đây xoa bóp cho ngài?” Móng vuốt cẩn cẩn dực dực duỗi qua.
Ta buồn bực nhìn nó, đột nhiên trừng lớn mắt, gầm lên:”Ngươi sờ chỗ nào! Còn muốn sống nữa hay không!”
Tiểu Hồ ủy khuất nhìn chằm chằm vào ta, run run thu hồi đôi tay bừa bãi phóng túng khỏi lão nhị của ta, giật giật môi, nói:” Không phải ngài nói bị đau sao, hay thực ra bất mãn muốn dục?”
“Ai ai, là ai nói?” Đáp lại ánh mắt vô tội của nó, nét mặt già nua của ta cũng đỏ lên, xấu hổ.
“Hàm Quang tiên quân hôm nay trước khi đi, kêu bọn ta ra ngoài giao như thế.”
“Cái gì?” Cái lão vô liêm sỉ kia, phía sau cũng dám làm ngáng chân ta,” Hắn còn nói với các ngươi những chuyện này?”
Tiểu Hồ lắc đầu, chậm rãi nói:”Ngài ấy thật không có, câu nói kia là dặn riêng với ta. Ngài ấy chỉ cùng mọi người nói chuyện: đại vương ngài không thích uống trà nóng, mà là trà lạnh. Ngài không thích đồ ngọt, mà thích ăn tất cả điểm tâm có vị mặn. Trước khi ngủ cần phải đọc sách một chút. Ngay cả bản thân cũng đọc thơ không hiểu, học đòi văn vẻ, khiến bọn ta phải tránh nơi hắn đi qua, để cho ngài chuẩn bị…”
“Được rồi, được rồi, câm miệng.” Càng nghe càng phiền lòng, ta thay một tay chống đầu.
Tiểu Hồ ngồi chồm hổm trước mặt ta, nghi hoặc nói:”Đại vương, ngài nói Hàm Quang tiên quân làm sao kỳ quái như thế a? Những thói quen này bọn ta hầu hạ ngài nhiều năm như vậy rồi, còn không thể nhớ được?”
Ta rầu rĩ nói:” Hắn ăn no rồi chống đỡ, ngươi quản hắn nhiều vậy để làm gì?”
Tiểu Hồ dường như có chút suy nghĩ mà gật đầu.
_
Bà mối đứng đầu bên ngoài gõ gõ cửa, hoan hoan hỉ hỉ cười nói:”Kìa đại vương, giờ lành sắp đến gần, sao ngài còn không ra nghênh tiếp nương tử a?”
Ta thở ra hơi, dẫn Tiểu Hồ đi ra cửa.
Ba trăm năm rồi, rốt cuộc ta cũng không bị Hàm Quang thao túng tâm thần. Tìm được rồi, một nữ nhân toàn tâm toàn ý muốn gả cho ta, không dễ dàng a, lẽ nào ta muốn đi cứu tên vô liêm sỉ kia?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng cứu a!
Hắn ch.ết rồi thì toàn bộ thiên hạ đều được thái bình, ta cũng không cần lo lắng cho nhà vợ sau này hồng hạnh ra tường. Những lời xấu xa kia nghẹn ở trong lòng cũng có thể đi ra một cách sạch sẽ.
Ta thẳng lưng, tiến lên đỡ lấy bàn tay mềm lạnh của phu nhân, có lẽ là quá mức khẩn trương, nàng có chút run. Ta cười, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:” Nương tử thả lỏng, tất cả đã có ta ở đây.”
“Ân.” Nàng nhu thuân lên tiếng.
Cùng dìu nhau vào đại đường, ánh nến vừa tỏa đầy phòng vui mừng vải đỏ lại càng thêm sáng lên, ta nhất thời có chút bừng tỉnh.
“Nhất bái thiên địa_____” Ân thanh của bà mối to lớn vang lên, dùng tiên thuật, truyền khắp toàn bộ Bạch Hổ Sơn.
Ta cung kính bái xuống, lúc đôi mắt buông xuống thấy y bào đỏ tươi như máu của mình theo động tác nhẹ nhàng lay động.
_____ Bạch Hàn, tối nay ta muốn cùng giao long quyết chiến sinh tử. Con yêu thú kia nuốt Thương Hải minh châu của ta, lúc này pháp lực tăng nhiều, một trận chiến này, ta sợ là không được.
“Nhị bái cao đường___”
____Một hồi là huynh đệ, ta xin ngươi lấy khẩu quan tài, an táng ta cho thật tốt!
Ai, ta bĩu môi, bỗng nhiên thẳng đứng dậy, đẩy đoàn người lao điên cuồng ra ngoài, trên mây bước đi.
“Bạch Hổ, ngươi đi đâu?” Ngọc Đế ở phía sau khinh hãi gầm lên.
Ta xoay người lại ấn vào bao tử, không đứng đắn mà hắc hắc cười nói:” Phải đi tiểu tiện ngay, đi sẽ quay lại ngay, đi sẽ quay lại ngay. Mọi người tạm thời chờ ta!”
Hàm Quang miệng nói Thương Hải minh châu là lúc ấy hắn cùng Tiên Vân tiên tử đang tốt đẹp, đưa tín vật đính ước cho hắn. Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị, có thể nói là tuyệt thế bảo bối khó có được. Quanh năm đeo trong người, không chỉ có thể làm tăng tu hành, còn có thể bách độc bất xâm( ).
Nói đến cái hạt châu này, vẫn còn một lời đồn chẳng biết thật hay giả.
Năm đó Đông Hải Long Vương yêu một nữ giao nhân ( ), nhưng ngại vì thân phận cách xa, cuối cùng không thể lấy nàng làm vợ được. Trái lại y theo nguyện vọng của bô lão trong tộc cùng Nam Hải thông gia, cưới Nam Hải đại công chúa. Khi đến đêm thành thân, giao nhân nữ tử một mình tại thâm cung hạ sinh hài nhi, yên lặng rơi lệ một đêm, đau lòng đến cùng tận sau đó tự vận ch.ết..
Ngày nay Thương Hải minh châu này chính là nước mắt ngưng tụ của giao nhân nữ tử kia, đi theo bên người Tiêm Vân tiên tử từ thuở nhỏ cho đến khi lớn lên, trước sau trên cổ nàng đều đeo hạt châu này. Tiên giới đã sớm đồn đãi, nói Tiêm Vân tiên tử này thực ra chính là con của Đông Hải Long Vương với giao nhân nữ tử kia.
Người khác tin hay không ta không biết, dù sao ta cũng tin tám chính phần.
Nếu không trước đây Tiêm Vân mang vật này cho Hàm Quang, ta thực sự còn không thể tin được, hai người bọn họ bí mật thông ***, vụng trộm quyết định bên nhau cả đời a!
Hàm Quang mà, tuy rằng chung quy đoạt cướp nữ nhân ta yêu mến, nhưng mà hắn đối với Tiêm Vân rất là tốt.
Bây giờ có lẽ đến rồi, cũng đồng dạng như ta đối với Tiêm Vân mãi mãi không quên, không phải lúc này sinh mệnh làm sao cũng không quan trọng, cũng kiên trì chém giết để giành lại Thương Hải minh châu?
Nhớ tới việc này, ta lại hận thằng nhãi này đến nghiến răng được! Người đã kết hôn rồi, ngươi đoạt lại một hạt châu thối này về cung giữ dùng làm cái rắm gì a?
Đến Âm Phong Cốc rồi, ta đánh ru ru. Trong cốc này lạnh lẽo u tĩnh, xung quanh lấm tấm nước đen tối, đến cả một con quỹ cũng không nhìn thấy. Hàm Quang sẽ không lường gạt ta chứ?
Ta móc Dạ Minh Châu trong lòng ra, lượng ánh sáng yếu ớt màu xanh giúp ta chiếu sáng con đường phía trước.
“Hàm Quang ngươi đây vô liêm sỉ, làm ta không công đã đánh mất một mỹ kiều thê. Ngày nào đó nếu ngươi dám đối nghịch với ta, thì xem lão tử có đem da của ngươi lột ra không. . .”
Cây cối tươi tốt hai bên xen kẽ cùng một chỗ, ánh trăng bị che đậy, yêu khí dày đặc bốc lên.
Ta miệng nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói nhỏ,”Vậy, nếu như lúc này nương tử ta một mạch trở về nhà mẹ đẻ, ngươi phải chịu trách nhiệm công bằng, làm nàng theo ta trở về hảo hảo sinh sống. Nếu như nàng không chịu, vậy, vậy ngươi phải đi tìm một người khác cho ta. . .”
Nghĩ đến việc tốt đẹp, ta có chút mở cờ trong bụng mà cười:”Phải có Tiêm Vân ôn nhu săn sóc, phải có Đông Hải Tam Công Chúa khuôn mặt xinh đẹp, còn phải có. . .”
“Ngươi không nên quá phận!” Âm thanh quen thuộc chui vào lỗ tai.
Ta trong nháy mắt nhảy dựng lên, cả giận nói:” Ta đâu có quá phận! Ngươi là tên ma quỷ hẹp hòi!”
Phía trước binh khí giao triền, tiên pháp xông tới hào quang chiếu sáng một góc trời. Bên trên hồ, hai nam tử đang treo ở trên trời, mặt đối mặt mà đứng.
Nam tử thân vận thanh y màu tối cầm roi, cả giận nói:”Hiện tại rốt cuộc là ai quá phận? Hàm Quang, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi cần gì phải tận lực dồn ép lẫn nhau chứ?”
Nga, không phải đang nói ta.
Ta suy nghĩ một chút, thu hồi Dạ Minh Châu, thân mèo trốn ở phía sau tảng đá, trước tiên nhìn tình hình chiến đấu rồi hãy nói.
Hàm Quang một thân bạch y, tóc đen như mực, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong tay trường kiếm phát sáng trong bóng đêm lạnh lùng trôi nổi. Lúc này, ta có điểm minh bạch vì sao có nhiều nữ nhân bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo như vậy, tiểu tử này quả thực lớn lên rất dễ nhìn.
“Đem Thương Hải minh châu ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.”
Hàm Quang thần khí lạnh lùng, lại có chút không giống nhận thức của ta về người kia. Ta gãi gãi cằm, xoắn xuýt mà lắc mạnh đầu. Thằng nhãi này không phải nói bản thân đấu không lại người ta mà! Lúc nào cũng, còn kiêu ngạo như thế!
Ngay lúc ta đang nghĩ miệng mồm cứu hắn thế nào cho thích hợp, ôi, cừ thật, hai người này đã đánh vào một cục rồi!!!
Vừa mới bắt đầu còn khẩn trương bám vào đầu tảng đá lớn hướng về kẻ ngu si kia quan sát hình thái chiến đấu. Thế nhưng nhìn một hồi, ta đã buồn chán tùy tay trái nâng má đến sửa tay phải nâng má. Mi mắt cứ như đánh nhau, uể oải muốn ngủ.
Nhìn người như vậy, Hàm Quang rõ ràng chiếm thế thượng phong, ta còn vụng về theo cầm hòa cái quái gì?
Nợ này sau đó ta phải tính lại với hắn! Ta hừ lạnh một tiếng, trắng trợn đứng lên, vỗ vỗ bụi đầy trên trên hỉ phục, quay đầu đi.
“Bạch Hàn!” Hàm Quang gọi to,”Bạch Hàn!”
Để ý đến ngươi nữa thì là heo, thiên hạ đệ nhất heo! Ta có ngạo khí ngang với bề trên, đi càng nhanh hơn.
“Bạch Hàn. . .” Âm thanh của Hàm Quang bỗng nhiên vặn vẹo thống khỗ vang lên,”Cứu ta…”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực Hàm Quang rõ ràng là phúc hắc a~
T^T Mắc kẹt dừng lại ở Thanh Châu, để tôi nghĩ xem viết như thế nào, ngày mai lại thay đổi ha~