Chương 1: Chỉ cần anh hạnh phúc
Tại một ngôi biệt thự đồ sộ nằm giữa lòng thành phố hoa lệ, đó chính là căn biệt thự của Tôn Tử Đằng, một đại thiếu gia giàu có, con nhà hào môn thế gia nhất cái đất Thượng Hải.
Trong phòng khách với lối thiết kế và nội thất sang trọng lúc này là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên sofa giữa thanh thiên bạch nhật.
Tôn Tử Đằng mân mê bàn tay vào nơi vòng ngực đẩy đà của một người con gái có làn da trắng mịn nõn nà như bông hoa tuyết ngày đông.
Hai thân hình nam nữ áp sát vào nhau trong tư thế ái muội, vòng tay của Lại Minh San không ngừng vuốt ve, lên xuống nơi vòm ngực nam nhân được che đậy bên trong lớp áo sơ mi đen huyền bí, từng cơ thịt săn chắc của anh đang ngày một nóng hơn khi trước mắt giờ đây là người con gái hắn yêu nhất trên đời.1
Họ mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau đã rất lâu. Bờ môi đỏ mọng, mềm mại như phủ mật của cô gái đang mấp máy như khiêu khích bản năn ham muốn, sự thèm khát của người đàn ông, ánh mắt nữ nhân tràn đầy đường nét gợi tình như thể đang chờ anh lao tới và gặm nhấm môi cô để thỏa lòng mong đợi.
Và sự thật là Tôn Tử Đằng đã chẳng thể kìm nén được nữa, sau khi bị khiêu khích quá đà anh đã lao tới nuốt chửng bờ môi non mềm đầy hư hỏng ấy. Lại Minh San cũng nhanh chóng đáp trả, cả hai hôn nhau đến trời đất có quay cuồng thì cũng chả màn quan tâm tới.
Họ gặm nhấm bờ môi của nhau, trêu đùa hai đầu lưỡi tinh nghịch, cùng càn quét hết tất cả những dư vị ngọt ngào chứa đầy mật tình trong khoang miệng đối phương.
Khi cô gái dần dịch chuyển bàn tay nhỏ nhắn đến thắt lưng của người đàn ông, định uyển chuyển tháo nốt vật dụng vướng víu để dễ dàng thâm dò nơi thần bí nam nhân thì...
"Dạ... Thiếu gia bên ngoài có Bạch tiểu thư đến tìm."1
Sự xuất hiện bất ngờ của Quản gia Ôn khiến hai con người đang chìm trong thú vui hoan tình thoáng chốc giật mình. Lại Minh San nhanh chóng rời tay khỏi thắt lưng của người đàn ông, sau đó dùng lực đẩy nhẹ Tôn Tử Đằng ra để kết thúc màn dạo chơi đang hiện hữu.
Bị quấy rối, người đàn ông tuy có chút cáu gắt nhưng vì phía sau còn có chuyện quan trọng cần giải quyết nên anh tạm gác bực dọc qua một bên.
"Mời cô ấy vào đây."
Dùng chất giọng lãnh đạm để ra lệnh cho Quản gia xong, người đàn ông liền quay lại nhìn người phụ nữ của mình với ánh mắt cưng chiều vô hạn.
"Em muốn ở đây nghe bọn anh nói chuyện hay lên phòng tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước chờ anh lên?"
Cô gái tỏ vẻ suy tư ba giây, sau đó mỉm cười thật tươi rồi mới đưa ra câu trả lời:
"Em lánh mặt sẽ tốt hơn. Lên phòng tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và nằm chờ anh lên thưởng thức."
"Em đúng là hư hỏng! Nhưng mà em càng hư anh càng thích."
"Dạ! Em chờ đó nha, anh nhanh nhanh lên với em đó!"
"Ok em yêu!"
Nói xong Tôn Tử Đằng liền hôn chụt lên môi cô gái thêm một cái rồi mới chịu để cô ta rời đi.
Anh điều chỉnh lại quần áo ngay ngắn, lúc Lại Minh San khuất dáng sau dãy cầu thang thì Quản gia Ôn cũng đưa cô gái bên ngoài vào tới.
"Tử Đằng, em tới rồi!"
Cô gái nhỏ nhẹ lên tiếng, đứng trước người đàn ông đối diện cô lại khép nép lạ thường như đang dành cho anh một sự tôn trọng tuyệt đối.
"Em ngồi đi."
Giọng anh trầm thấp vang lên, phất tay cho Quản gia Ôn lui ra ngoài sau khi ông đã rót trà cho khách xong.
Cô gái ngồi xuống sofa đối diện với người đàn ông, lúc này cô mới ngẩng thẳng mặt lên nhìn Tôn Tử Đằng.
"Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Chắc em cũng nghe nói về chuyện hôn ước giữa hai chúng ta rồi đúng không?"
Vốn là người không dài dòng, lại có người còn đang chờ đợi bên trên nên Tôn Tử Đằng đã nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
Điều đó cũng không làm cô gái quá bất ngờ, vì sau khi nhận được điện thoại của anh nói muốn gặp cô bàn chút chuyện, điều mà trước nay chưa từng xảy ra thì lúc đó cô đã đoán được chuyện mà anh muốn nói là chuyện gì rồi.
"Dạ biết, em vừa nghe ba mẹ nói qua sáng nay."
"Vậy em định thế nào? Sẽ đồng ý đúng không?"
Tôn Tử Đằng lại lần nữa hỏi thẳng, nhưng câu hỏi này lại khiến cô gái nhất thời câm lặng.
Cô không biết trả lời như thế nào mới đúng. Liệu nói rằng cô cũng muốn làm vợ anh thì anh có đồng ý hay không, khi bên cạnh anh đã có người phụ nữ anh yêu. Mà người đó còn là bạn thân từ nhỏ của cô.
"Em..."
"Nhược Y, tôi biết em có tình cảm với tôi. Nhưng tôi chỉ xem em như một người em gái. Giữa chúng ta dù là có hôn ước định sẵn nhưng suy cho cùng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được, vì người tôi yêu là tiểu San điều đó em cũng biết rõ mà. Tôi nghĩ em là một cô gái hiểu chuyện, cho nên sẽ không mù quáng đến nổi tranh giành người yêu của bạn thân mình đâu đúng không?"
Trong khi cô còn ấp úng không trả lời thì phía Tôn Tử Đằng lại lên tiếng. Lần này anh còn thẳng thừng hơn nữa khi đã nói rõ mong muốn của mình là không hề muốn hôn sự giữa anh và cô xảy ra, dù đó có là ước hẹn gì giữa hai nhà Tôn gia và Bạch gia. Vì trong lòng anh đã có ý trung nhân của riêng mình, Lại Minh San chính là người anh đã chọn.
Người đó đã bên cạnh anh mười năm, cô cũng bên anh mười năm. Cả ba cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ biết bao chuyện buồn vui trong cuộc sống này. Dù là cô có thích anh trước, nhưng sau cùng thì người anh chọn vẫn không phải là cô. Vậy thì cô hà tất phải cưỡng cầu, điều đó chỉ khiến anh thêm buồn phiền mà anh buồn thì cô cũng chẳng hề vui vẻ.
Ngồi đối diện với anh bây giờ là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, nhan sắc kiều diễm, thanh khiết, cùng đôi mắt đơn thuần của thiếu nữ, vậy mà lúc này lại đang bị anh làm cho tổn thương đến cùng cực. Sau khi nghe xong những gì anh ấy nói, cô chỉ khẽ cười, là nụ cười chua xót xen lẫn đau thương.
"Em hiểu mà! Anh yên tâm, bằng mọi giá em sẽ từ chối hôn ước này. Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẵn sàng đánh đổi tất cả vì anh!"