Chương 26: Giới hạn nhất định
"Con biết mẹ thương con, nhưng mà mẹ ơi... Con yêu Tử Đằng nhiều lắm, con không thể nào rời xa anh ấy được. Bây giờ Tử Đằng như thế là vì anh ấy đang hiểu lầm con thôi mẹ, chờ đến khi sự thật được phơi bày thì con tin chắc rằng anh ấy sẽ thay đổi và hiểu được tấm lòng của con. Con có thể kiên nhẫn chờ đợi, mẹ đừng bắt con phải rời xa anh ấy, con không thể..."
Giọng cô gái nghẹn ngào nói trong nước mắt, những gì Nhược Y nói cứ như một lời van xin, trong khi trước đó Diệu Ninh đã nói rõ là không muốn thấy cô chịu khổ, dù tiếp tục hay dừng lại bà đều tôn trọng quyết định của cô. Nhưng rõ ràng là cô đang sợ bà bắt ép cô phải rời xa Tôn Tử Đằng nên mới xúc động như thế.
"Mẹ không bắt con phải xa Tử Đằng, chỉ là mẹ thấy Tử Đằng đối xử tệ với con quá mẹ không nỡ thấy con chịu đựng khổ sở. Con cứ chờ nhưng nó không chịu đi tìm nguồn cơn bắt đầu của mọi chuyện thì làm sao mà hiểu được. Con còn trẻ, thanh xuân còn dài, mẹ chỉ không đành lòng nhìn con vùi chôn niềm vui và hạnh phúc đáng lẽ phải có cho một người như con trai của mẹ."
Nhược Y lắc đầu, nước mắt được Diệu Ninh lau đi bao nhiêu thì lại rơi ra thêm bấy nhiêu, khiến người làm mẹ chồng như bà cũng không khỏi xót xa.
"Bây giờ con vẫn có thể chịu đựng được, con tin một ngày nào đó Tử Đằng sẽ mở lòng, chịu hướng mắt nhìn về phía con."
"Nhưng phải chờ đến bao giờ? Con có biết trước được chính xác là bao lâu hay không?"
"Dạ một năm, sau một năm nếu Tử Đằng vẫn không chịu mở lòng đón nhận tình cảm của con thì tiểu Nhược sẽ chấp nhận từ bỏ. Con buông tay để anh ấy đi tìm hạnh phúc thật sự của riêng mình."
Nhược Y dùng hết cả hai tay để ôm lấy bàn tay ấm áp của Diệu Ninh, giọng điệu cô khẩn khoản như đang xin xỏ một lời chấp thuận từ đối phương, nhưng lại không biết rằng cô cũng đã tự đưa ra cho mình một giới hạn nhất định.
Diệu Ninh thật chẳng biết phải làm sao. Có lẽ đây là số phận mà ông trời đã sắp đặt cho cô. Dù bà có không muốn thì đó cũng là quyết định của riêng cô rồi, bà đâu thể nói thêm điều gì khác hơn ngoài việc mỉm cười để xoa dịu tâm tình cô gái.
"Không phải là buông tay để Tử Đằng đi tìm hạnh phúc của riêng nó mà là trả lại tự do cho con, để con đi tìm hạnh phúc thật sự thuộc về con."
"Dạ như thế nào cũng được, miễn sao con được ở bên cạnh Tử Đằng thôi mẹ ạ!"
Cô gái nhanh chóng mỉm cười trong nước mắt, Diệu Ninh đành bất lực ôm lấy cô để dỗ dành, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh nhưng một lời an ủi.
"Con đúng là một cô gái ngốc mà."
Mẹ chồng nàng dâu, cứ như thế mà ôm nhau mãi đến khi từ phía cửa phòng vang lên âm thanh thì Diệu Ninh mới rời khỏi người Nhược Y, cô cũng nhanh chóng lau khô nước mắt, cả hai đều nhìn ra phía cửa xem là ai vừa tới.
"Con chào thím, vừa rồi nhân lúc đi gặp đối tác gần đây sẵn thuận đường nên con ghé sang thăm em dâu một chút. Hôm nay tiểu Nhược sao rồi thím?"
Người đến là Tôn Tiêu Đài, thấy anh xuất hiện Nhược Y có chút hụt hẫng khi cô cứ tưởng rằng người đến là Tôn Tử Đằng, người mà cô đã chờ đợi từ hôm qua đến nay nhưng vẫn chưa một lần được gặp.
"Tiểu Nhược khỏe nhiều rồi con. À, sẵn có Tiêu Đài ở đây vậy con trông chừng tiểu Nhược giúp thím một chút nha. Nãy bác sĩ kêu thím vào phòng riêng căn dặn gì đó mà thím quên mất nên giờ phải đi."
"Vậy thím đi đi, để con ở lại với tiểu Nhược cho. Nhưng mà thím đừng đóng cửa, cứ để cửa mở rộng cho tiện."
Tôn Tiêu Đài cười nói hòa nhã, vốn là nam nhân tâm lý lại tinh tế trong từng vấn đề nên luôn không khiến bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh khó xử và lúc này người đó không ai khác ngoài Nhược Y.
Dẫu sao em dâu với anh chồng ở riêng trong phòng thì cũng không tiện cho lắm, dù đó có là bệnh viện thì cũng không nên.
"Thím biết rồi, thế thím đi đây. Con trông con gái thím hộ nha."
"Vâng vâng, thím đi nhanh rồi về nhanh chứ con không có lãnh giữ trẻ lâu đâu đó."
Câu nói của người đàn ông lập tức khiến hai người phụ nữ đều bật cười thành tiếng.
"Cái thằng tiểu tử thối này, đúng là biết cách chọc cười người khác mà. Thôi hai đứa nói chuyện đi ha, thím đi đây."
Diệu Ninh rời đi, phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại hai người, nhất thời cả hai đều không biết nói gì nên không gian cứ thế mà bị yên tĩnh bao trùm.
"Ba mẹ em có biết chuyện em nằm viện không?"
Sau hồi lâu, để xua tan bầu không khí ngại ngùng nên người đàn ông đã cất lên câu hỏi đầu tiên.
"Dạ không, em không muốn ba mẹ lo lắng nên không có nói cho họ biết."
"Em sợ họ lo cho em chỉ một thôi, nhưng sợ Tử Đằng bị quở trách mới là chín."
Dù không thân cũng mới gặp qua ba lần nhưng Tôn Tiêu Đài đã nói một câu trúng ngay tim đen của người con gái ấy.
Sự thật là cô không muốn Tử Đằng bị ba mẹ mình trách mắng, càng không muốn ba mẹ chồng bị khó xử nên mới giấu nhẹm chuyện nhập viện đi. Chứ nếu để họ biết thì lại kéo đến làm ầm ỉ mọi chuyện, khi thấy con gái cưng của mình chịu đựng ủy khuất họ cũng sẽ rất đau lòng, và cô không hề muốn điều đó xảy ra.
Thấy Nhược Y chỉ mỉm cười, sau đó cúi mặt không nói gì thì Tôn Tiêu Đài lại hỏi thêm một câu:
"Tử Đằng đối xử rất tệ với em, tại sao em vẫn chọn ở bên cạnh nó? Biết rõ không biết bơi, xuống nước sâu sẽ chìm nhưng sao vẫn chấp nhận gieo mình xuống giếng?"
"Sao anh biết Tử Đằng đối với em không tốt?"
"Vì những vết bầm trên người em. Vì cái cách hành xử Tử Đằng dành cho em. Anh biết, từ hôm qua tới giờ nó vẫn chưa đến đây thăm em đúng không? Vừa rồi em còn tưởng người đến là Tử Đằng chứ không không phải anh."
"Chà... Anh họ à, anh quan tâm hơi nhiều về chuyện vợ chồng em rồi nhỉ?"