Chương 44: Trống vắng
Biệt thư Winner lặng lẽ hòa mình vào màn đêm lạnh giá, tuyết phủ trắng xóa cả mặt đường đến từng phiến lá xanh biếc, đứng sừng sững giữa trời đất bao la.
Cả không gian chìm vào sự yên tĩnh vốn có của đêm đen. Trong một căn phòng ngủ nằm tại tầng lầu cao nhất của ngôi biệt thự tại giây phút này cũng đang được bao phủ bởi bóng tối.
Trăng đêm nay rất mờ, căn bản chẳng đủ để thắp sáng cả căn phòng như mọi khi trăng tròn, nhô mình tỏa sáng lấp lánh cả một khoảng trời.
Tính đến nay cũng vừa tròn một tháng người con gái đáng thương ấy đã thật sự ra đi.
Ngoài ban công, người đàn ông lặng lẽ hòa mình vào đêm đen như đang có tâm sự gì đó rất khó tả.
Tay anh cầm ly rượu vang, nhẹ nhàng đưa lên môi nhâm nhi. Ánh mắt nam nhân chan chứa nhiều nỗi niềm khó lòng bộc tả hết đang ngước nhìn lên ánh trăng mờ ảo trên cao.
Phải chăng trong lòng anh lúc này cũng đang mờ mịt như thế không? Tại sao người con gái anh luôn yêu thương nay đã quay trở về nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có một chút trống vắng, cảm giác chạnh lòng và áy náy.
Anh đã đứng đây rất lâu nhưng lại chẳng xác định được bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu. Chưa bao giờ anh thấy rối như lúc này, thật ra anh đang nhớ ai hay sao? Lại Minh San đã quay trở về, những vị trí đúng đắn trong một cuộc tình đã được sắp xếp vào đúng chỗ nhưng tại sao anh cứ có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó dường như rất quan trọng với mình.
"Tử Đằng... Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy? Em đi vào tới tận đây rồi mà anh cũng không biết."
Vòng tay của một người phụ nữ bất ngờ ôm lấy người đàn ông từ phía sau. Bàn tay nữ nhân ma mị đưa lên vuốt từ vòm ngực rắn rỏi của anh dọc xuống tận thắt lưng thì mới chịu dừng lại, hành động đó như một cử chỉ muốn câu dẫn bạn tình khiến Tôn Tử Đằng thoáng nhíu nhẹ lông mày.
"Em đi đâu đến giờ mới về?"
Người đàn ông trầm giọng cất lời sau đó đã nâng ly rượu lên môi uống thêm một chút.
"Em đi tiệc với bạn. Em có nhắn tin báo với anh rồi mà, anh không thấy tin nhắn của em hả?"
Lại Minh San áp sát cơ thể vào người Tôn Tử Đằng, tựa một bên mặt vào phía sau gần bả vai của anh. Giọng nói ỉu điệu, dịu dàng nhưng vẫn không thể giấu đi hơi rượu đang nồng nặc bay ra.
"Từ giờ về sau đi đâu cũng phải gọi điện báo trước cho anh một tiếng, để anh không lo lắng. Đi cũng không được về trễ thế này. Còn rượu, uống nhiều sẽ không tốt, sau này không được uống nữa."
Tôn Tử Đằng vẫn trầm giọng, tuy lời nói của anh không được ấm áp nhưng đó vẫn là sự quan tâm anh dành cho người trong lòng mình. Nhưng đối với Lại Minh San thì điều đó lại là những ràng buộc mà cô ta không hề thích.
"Em có phải trẻ con đâu mà đi đâu cũng phải báo cáo, xin ý kiến của anh. Đi tiệc đêm thì tất nhiên là phải về trễ rồi. Còn nữa, đi ăn uống tiệc tùng xã giao với bạn bè không uống rượu làm sao được."
Anh nói một câu, cô ta cãi một câu. Thái độ ương ngạnh khiến người đàn ông không hề hài lòng. Anh gỡ tay cô gái ra khỏi eo mình, xoay người lại nhìn Lại Minh San bằng ánh mắt bực tức.
"Ý của em là không muốn nghe lời anh? Anh nói một câu em cãi một câu, anh lo cho em là sai à?"
"Không phải, em không có ý đó. Chỉ là em thấy anh đang áp đặt em quá thôi, em không thích bị kiểm soát, em cũng cần có tự do của em chứ."
Lại Minh San vẫn tiếp tục phản biện khiến Tôn Tử Đằng tức đến đỏ mặt nhưng vẫn phải ẩn nhẫn, vì đây là người anh đã yêu mà.
Anh gật đầu, thái độ đã chịu thỏa hiệp trước.
"Được. Anh không quản em, cũng không cấm em. Em thích làm gì thì làm, anh không ý kiến nữa."
Nói rồi người đàn ông liền lướt qua Lại Minh San, lạnh lùng đi thẳng ra ngoài.
Người phụ nữ giương ánh mắt chán ghét nhìn theo bóng lưng nam nhân cho đến khi khuất dạng thì mới hậm hực quay mặt nhìn ra ngoài màn đêm xa xăm phía trước.
Nhớ lại mọi chuyện, nếu không phải vì bị gã người Tây kia chơi đến chán rồi nhẫn tâm đá đi thì cô cũng chẳng thèm trở về đây nhai lại đồ cũ làm gì.
Nếu không phải cả cái Thượng Hải này chỉ có mình Tôn Tử Đằng anh là người đứng đầu về mức độ giàu có và thế lực thì cô cũng đã không phí sức ở bên cạnh ra vẻ dịu dàng, lấy lòng anh ta. Đối với ả thì tất cả cũng chỉ vì lợi danh và tiền tài mà thôi.
"Chờ đến khi câu được cá lớn hơn thì anh lại là đồ vứt đi mà thôi. Ở đó mà ra vẻ."
- ---------------
Rời khỏi nơi đó, Tôn Tử Đằng đã đi thẳng đến một căn phòng khác, tùy ý ngã lưng xuống giường ngủ có nệm mềm mại mà lại chẳng mảy may để ý đến đó là căn phòng nào. Cho đến khi anh vô tình nhìn thấy khung ảnh cưới được treo trên tường thì mới biết hóa ra bản thân đã đi đến phòng ngủ trước đó của Bạch Nhược Y.
Anh lồm cồm ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Nơi đây, đồ đạc của cô vẫn còn nguyên vẹn tất cả, không bị mang đi bất cứ món gì cũng chưa từng có ai tự ý vào đâu thay đổi. Chỉ có người là đã ra đi không bao giờ quay lại.
Bất giác anh lại nghĩ đến người con gái ấy, nhớ đến những lúc cùng cô ân ái trên chiếc giường này, những lần cô bị anh bức đến khóc không thành tiếng, nhớ đến nét mặt lúc cô lo lắng cho anh. Đột nhiên khiến anh cảm thấy có một thứ cảm xúc gì đó rất khó tả chợt ùa về trong tim.
Người con gái ấy luôn nghe lời anh, luôn sợ anh buồn, sợ anh nỗi giận, chỉ cần anh cau mày thì cô đã lập tức thỏa hiệp. Anh khó chịu một chút cô đã cuống cuồng lo lắng.
Còn người con gái anh yêu, sao lúc này anh lại cảm thấy xa cách. Anh yêu cô ấy, quan tâm cô ấy nhưng cô lại cho đó là phiền phức.
Rõ ràng cả hai đều yêu nhau nhưng sao cảm xúc lúc này lại chẳng giống như lúc xưa?
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Anh cần gì? Tại sao lại chông chênh và trống vắng như thế này đây?