Chương 53: Sừng mọc đầy đầu
《THƯỢNG HẢI》
Khi mặt trời đã lên cao tận bảy tám sào, thì người phụ nữ nằm trên chiếc giường king size trong căn phòng sang trọng nhất tại ngôi biệt thự Winner tráng lệ mới mơ màng tỉnh giấc.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Lại Minh San tỉnh dậy sau cơn say bí tỉ từ đêm trước. Và lúc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao khỏi đỉnh đầu.
Vẫn với thói quen ngủ nướng như mọi ngày, cô ta lăn lộn trên giường thêm một lúc thì mới chịu lồm cồm ngồi dậy, vò vò mái tóc đã xơ rối sau nhiều tiếng vùi mình trong chăn. Nét mặt ngơ ngác mãi một lúc đến khi tỉnh ngủ hẳn thì mới có chút tỉnh táo như thường xuất hiện.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh ngủ mà cô ta làm không phải là nhìn xung quanh tìm người đàn ông nào đó mà lại tìm tới điện thoại đầu tiên.
Màn hình điện thoại vừa mở, thứ hiện ra trong tầm mắt người phụ nữ chính là dòng thông báo tin nhắn với nội dung.
[ giờ chiều nay gặp cưng tại chỗ cũ nhé! Khách sạn R. Anh có quà đặc biệt cho bé!]
Đọc xong nội dung tin nhắn, nét mặt cô gái liền hiện ra nét vui sướng và hào hứng. Trên môi là nụ cười tràn đầy thích thú.
Thích cũng phải thôi, vì đây là gã đại gia ả vừa tóm được cách đây ít ngày. Quan trọng là gã luôn đáp ứng được những gì cô ta muốn mà không hề gò bó hay cảm thấy mất tự do khi ở bên cạnh người đàn ông hiện tại.
Ném chiếc điện thoại trở lại nệm, người phụ nữ mặt mày phấn khởi bước xuống giường, sau đó đi thẳng vào toilet để chuẩn bị ra ngoài vì lúc này đã sắp đến giờ hẹn với tình nhân.
Người đời có câu: Ngựa quen đường cũ, tính nào thì tật đó. Quả thật đối với Lại Minh San là chẳng hề sai một chút nào. Năm lần bảy lượt đội lên đầu Tôn Tử Đằng hết mũ xanh này đến nón xanh khác mà anh ta vẫn chẳng hề nhận ra. Để cô ta ngày càng ung dung tự tại.
Nhưng đi đêm ắt hẳn chắc chắn rồi sẽ có một lần gặp phải ma. Chỉ là lúc nào thì lại không một ai biết được.
- ---------------
Trước cổng khách sạn R, nằm gần ngoại ô thành phố lúc này là bóng dáng của chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn của Lại Minh San vừa dừng lại.
Sau vài giây, thân ảnh nữ nhân cực kỳ nóng bỏng trong chiếc váy body được cắt xẻ táo bạo, ôm sát cơ thể khoe trọn mọi đường cong nhức mắt, đã bước ra khỏi chiếc xế hộp sang trọng. Cô ta trang điểm kỹ càng, sắc sảo nhưng lại mang kính râm che đi một phần khuôn mặt.
Lúc này từ phía trong khách sạn, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng niềm nở bước ra và dang rộng vòng tay chào đón người phụ nữ ấy, nóng vội hôn lên má cô ta một cái, sau đó cả hai cùng nhau tình tứ, thân mật tiến thẳng vào trong khách sạn.
Cùng lúc này cách đó không xa, trong không gian của một chiếc ô tô khác lại vừa vang lên những âm thanh *tách,tách* là tiếng chụp ảnh từ điện thoại, mà nơi camera hướng tới chính là khung cảnh đầy tình ái của người phụ nữ cùng gã đàn ông vừa bước vào khách sạn kia.
"Thoại An, con chụp ảnh người phụ nữ đó làm gì vậy? Cô ta hiện tại là người phụ nữ của Tôn Tử Đằng đấy."
Phương Khuê ngồi phía sau xe, thấy Bạch Thoại An khi không lại chụp hình Lại Minh San thì không khỏi khó hiểu.
"Thì chính vì cô ta hiện là người của cái tên hèn hạ kia con mới bận tâm tới ấy chứ."
"Con định làm gì?" Phương Khuê hơi cau mày.
"Mẹ từng nói Tôn Tử Đằng đã cho rằng tiểu Nhược bày mưu hãm hại khiến bạn gái hắn ta hiểu lầm sau đó chia tay rồi bỏ đi đúng không?"
"Đúng vậy? Nhưng hai chuyện này thì có liên quan gì nhau?"
"Đương nhiên là có liên quan rồi. Con cho rằng người lập mưu lại chính là ả đàn bà đó. Mẹ không thấy cô ta vừa vào khách sạn với một gã đàn ông khác à. Tôn Tử Đằng đang bị chụp mũ xanh trên đầu mà ngây thơ không biết rồi đây. Chậc chậc, đúng thật là đáng thương."
Bạch Thoại An tặc lưỡi, giọng nói cợt nhã đầy xem thường và trong anh chính xác đã có những toan tính riêng trong đầu.
"Con định làm gì? Giữa chúng ta với nhà họ Tôn bây giờ đã không còn liên quan tới nhau nữa rồi. Chuyện của cậu ta càng không dính dáng gì tới Bạch gia nữa, con hà tất phải để tâm tới những chuyện vớ vẩn này."
"Dĩ nhiên con không phải quan tâm tới cậu ta. Mà là đang muốn tìm lại công bằng cho tiểu Nhược, trả lại sự trong sạch cho con bé. Để cậu ta sáng mắt ra xem ai rốt cuộc mới là kẻ thâm độc, ai mới là người đáng thương và kẻ nào mới thật sự đáng trách."1
"Tiểu Nhược nó hiền lành, dễ cam chịu. Nhưng người anh hai này của nó thì không được dễ giải, rộng lượng như thế."1
Người đàn ông trầm thấp giọng điệu, nói xong liền nhếch môi với thái độ tràn đầy sự xem thường. Sau đó anh cho xe khởi động và từ từ di chuyển xe rời đi.
Anh không ngờ rằng tình cờ đi công việc gần đây, lúc ra xe lại bắt gặp được một loạt hình ảnh thú vị đến như vậy. Nếu không có Phương Khuê nhìn thấy Lại Minh San trước và nói cho Bạch Thoại An biết cô ta là người của Tôn Tử Đằng thì anh cũng không biết ai đâu mà chụp lại ảnh làm vật chứng để thực hiện những toan tính riêng trong đầu mình.
Là một người rất yêu thương em gái, dĩ nhiên anh không thể nào dễ dàng bỏ qua cho những kẻ đã từng làm tổn thương đến cô. Ít ra không dạy dỗ được kẻ đó một trận ra hồn thì anh cũng phải làm chút gì đó để hắn ta cảm thấy đau thương đến tột cùng, như việc nhận ra thứ quan trọng nhất lại bị tự tay mình đánh mất thì đó mới là đòn chí mạng có thể đánh gục con tim.1
Vì một người mà yêu thương mù quáng, rồi sẽ thế nào khi vào một ngày đẹp trời lại vô tình nhận ra cũng chính người đó đã cắm cùng lúc trên đầu mình hai ba cặp sừng vừa to vừa dài.
Nghĩ thôi, anh đã cảm thấy đầy thú vị!