Chương 101: Hai con tim mang cùng nhịp thở
Một đêm dài đầy bi thương và biến cố đối với hai nhà họ Tôn và Bạch gia, khi lần lượt những người con của họ đều cùng trong tình trạng sức khỏe chẳng được tốt.
Lẽ ra người trẻ phải chăm sóc, lo lắng cho những thành viên lớn tuổi trong nhà. Nhưng đau lòng thay, lúc này trong cả hai căn phòng bệnh nằm trên lầu 5 cách nhau không xa, lại có đến hai đôi vợ chồng già đang ngồi túc trực bên cạnh giường bệnh, mà người nằm đó lại chính là đứa con còn quá trẻ của họ.
Cả Tôn Tiêu Đài và Bạch Thoại An sau nhiều lần khuyên nhủ họ về nhà nghỉ ngơi nhưng đều thất bại, thì lúc này lại trùng hợp cùng lúc bước ra khỏi phòng bệnh.
Hai người đàn ông cũng là bạn, là anh em tốt với nhau và hiện tại cũng đang mang một bầu tâm sự giống nhau, lòng ai cũng nặng trĩu một nỗi niềm khó tả.
Không hẹn nhưng lại cùng nhau tiến đến một điểm chung là lan can bên ngoài hành lang để bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Tử Đằng thế nào rồi?"
Người trầm thấp giọng điệu mở lời trước là Bạch Thoại An, sau đó Tôn Tiêu Đài cũng trầm giọng trả lời:
"Bác sĩ nói tạm thời thì không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do sức khỏe vốn đã suy nhược từ trước cộng thêm mất máu quá nhiều nên chưa biết lúc nào sẽ tỉnh lại. Bác sĩ cũng nói là không cần quá lo lắng, vì Tử Đằng không phải hôn mê sâu mà chỉ là sức khỏe quá yếu nên lúc này cơ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu, khi nào sức khỏe khá hơn sẽ tỉnh lại. Sau đó chờ đến khi vết thương trên lưng lành hẳn thì mới chuyển sang điều trị ung thư."
"Cậu thay tôi nói lại với hai bác, để họ đừng lo lắng quá mà lại đổ bệnh. Còn tiểu Nhược thế nào rồi?"
"Trên người con bé toàn là vết thương rách da, cũng có không ít vết bầm. Do mất sức vì không được ăn uống lại bị tr.a tấn trong nhiều giờ nên cơ thể mới không trụ nổi, bác sĩ nói chỉ cần truyền nước, tiêm thuốc và nằm trên giường nghỉ ngơi tuyệt đối thì sẽ hồi phục nhanh thôi. Cậu cũng đừng quá lo!"
Thâm tâm của Bạch Thoại An cũng đã phần nào nhẹ nhỏm hơn khi cả em gái mình và Tôn Tử Đằng đều đã ổn, ít ra không nguy hiểm đến tính mạng là anh và mọi người đã vui mừng lắm rồi.
"Tôi không ngờ Tử Đằng lại bất chấp tất cả để cứu tiểu Nhược. Trong khi có thể là đã biết trước về căn bệnh của mình nếu để bị thương sẽ khó cầm máu, vậy mà nó vẫn... Xem ra tình yêu mà tôi dành cho tiểu Nhược vẫn còn quá nhỏ bé so với Tử Đằng. Hai người họ mới thật sự là dành cho nhau!"1
Tâm trạng của Tôn Tiêu Đài vẫn còn khá nặng nề khi nhớ đến chút tổn thương đã nhận được sau khi bị từ chối một mối tình, nhưng lại cảm thấy bản thân hoàn toàn xứng đáng nên phải như thế. Vì trái tim của anh và người con gái ấy đều không đồng điệu, không cùng chung một nhịp đập.
Cô yêu ai thì đem hết tâm can ra mà yêu. Còn Tôn Tử Đằng đã yêu ai rồi thì mạng sống cũng chấp nhận đánh đổi. Họ như thế mới thật sự là trời sinh một đôi, hai trái tim, hai dòng máu nhưng lại mang cùng một hơi thở.
Khi màn đêm qua đi, bình minh cũng dần dần ló dạng. Khắc họa lên dáng vóc của hai người đàn ông đang hòa mình vào cảnh vật ảm đạm tại nơi đây.
- ---------------
"Tử Đằng...Tử Đằng... Anh đừng xa em mà! Đừng mà..."
Sau một ngày mê man bất tỉnh thì người con gái đáng thương ấy cũng đã bừng tỉnh vì vừa phải trải qua một cơn ác mộng đầy kinh khủng.
Trong vô thức cô liên tục gọi tên Tử Đằng, bảo anh đừng xa cô, nhưng khi tỉnh lại thì hiện thực đập thẳng vào mắt đã cho cô biết vừa rồi chỉ là một cơn mơ.
Lúc này Phương Khuê luôn túc trực bên cạnh đang mang nét mặt vô cùng lo âu mà nhìn con gái mình.
"Tiểu Nhược con sao vậy? Sao lại hét thất thanh như thế, con thấy trong người bây giờ thế nào rồi?"
Nhược Y không màng đến những cây hỏi của Phương Khuê mà lại gượng người ngồi dậy, ánh mắt vẫn tràn ngập những tia cảm xúc lo âu, không an lòng.
"Tử Đằng đâu mẹ? Vừa rồi con mơ thấy cả người anh ấy dính đầy máu, còn nói lời tạm biệt rồi tự dưng lại biến mất ngay trước mặt con, con sợ lắm. Nhưng mà đã là mơ thì không bao giờ có thật đúng không mẹ? Tử Đằng khỏe rồi đúng không? Anh ấy còn đang chờ con tới gặp anh ấy phải không mẹ? Mẹ nói cho con biết đi, bây giờ Tử Đằng đang ở đâu, để con qua đó gặp anh ấy."
Thấy Phương Khuê cứ ngậm ngùi đè nén nước mắt mà không nói gì càng khiến Nhược Y trở nên mất bình tĩnh, cô lay lay cánh tay của bà, nóng lòng hối thúc.
"Mẹ nói đi mẹ..."
"Tử Đằng đã qua cơn nguy kịch rồi con, chỉ là không biết đến bao giờ mới tỉnh lại."
Nghe Phương Khuê nói mà hai tai cô gái đột nhiên lùng bùng, một dòng nước long lanh đã đong đầy trong tròng mắt, trực trào rơi nhanh xuống một giọt.
Cô không nói gì mà chỉ nhanh chóng tháo hết kim tiêm trên tay xuống, khiến Phương Khuê vô cùng hốt hoảng.
"Tiểu Nhược, con làm gì vậy? Không có xuống giường được đâu con à!!!"
"Con đi gặp Tử Đằng. Con phải chăm sóc cho anh ấy, anh ấy đã chờ con lâu lắm rồi."
"Tiểu Nhược, con bình tĩnh đã..."
Vừa nói Nhược Y vừa bước xuống khỏi giường bệnh, mặc cho Phương Khuê có ngăn cản thế nào cũng vô ích khi thấy cô đã cương quyết rời đi.
Sức khỏe vốn đã không đủ để vận động nhưng đôi chân vẫn cứ bước, tay thì bám vào vách tường nhờ sự hỗ trợ, một bên thì Phương Khuê ra sức dìu dắt đưa cô đến phòng bệnh của Tôn Tử Đằng.
Vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt của người phụ nữ là hình ảnh của một nam nhân trên người chằng chịt dây nhợ, trước mũi còn phải gắn ống thở, da vẻ anh nhợt nhạt chẳng có lấy một chút sức sống.
Đôi chân cô như muốn ngã quỵ khi chứng kiến người mình yêu đang phải chịu đựng đau đớn như thế. Cô như ch.ết lặng, chỉ có nước mắt vẫn giàn giụa không ngừng tuôn rơi.
"Dìu con bé qua kia ngồi đi chị."
Diệu Ninh bấy giờ cũng đi đến phụ Phương Khuê dìu người con gái đáng thương ấy đi đến ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, vì nhận thấy dường như đôi chân của cô đã chẳng còn sức để bước tiếp.