Chương 130: Ngày trọng đại
Bẵng đi hơn hai tuần sau kể từ cái đêm tiệc tùng tại biệt thự Winner của Tôn Tử Đằng và Nhược Y, thì hôm nay, cuối cùng cũng đã đến ngày trọng đại nhất trong đời của Tôn Tiêu Đài.
Một hôn lễ hoành tráng được tổ chức ngay trong resort SC nằm ven bờ biển. Tiệc cưới được thiết kế theo phong cách phương Tây.
Ở lối ra vào ngoài cổng hoa, ảnh cưới của chú rể và cô dâu ra thì còn có thêm những chiếc bảng hiệu nhỏ nhắn có khắc tên cô dâu, chú rể, ngày họ chính thức yêu nhau và ngày quan trọng nhất trước khi về chung một nhà.
Với khu vực chỗ ngồi của khách mời thì được phân chia theo sơ đồ với từng khu vực riêng để thuận tiện cho việc tiếp khách.
Ở vị trí sân khấu cũng là nơi làm lễ được trang trí đầy hoa hồng đỏ, trắng, hồng và vàng, mỗi một màu sắc đều tượng trưng cho những ý nghĩa khác nhau. Ở trung tâm phần sân khấu là một chiếc backdrop được treo những tấm ảnh vô cùng xinh xắn của hai nhân vật chính, đi cùng với thiết kế là những vỏ ốc và ngọc trai lấp lánh, phía dưới backdrop là hiệu ứng màn hình led phát lại những khoảnh khắc đáng yêu của Tôn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều.
Hôn lễ được cử hành lúc 18 giờ tối nên từ 17 giờ tất cả những khách mời đã bắt đầu ổn định vào trị trí ghế ngồi được sắp xếp sẵn theo sơ đồ để chuẩn bị đến giây phút quan trọng nhất của hai nhân vật chính.
Lúc này Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng cùng cô con gái nhỏ đáng yêu tiểu Lam cũng đã có mặt. Sự xuất hiện của họ đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người, và ai nấy đều không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp sang trọng, quyền quý của họ.
Tôn Tử Đằng một tay bế con gái, một tay thì phụ vợ nâng tà váy phía sau để Nhược Y dễ dàng di chuyển đến chỗ ngồi. Một hành động tinh tế, chuẩn mực người chồng quốc dân khiến biết bao chị em thầm ao ước hưởng được một phần phước của Bạch Nhược Y.
Khi gia đình nhỏ của họ đã ổn định vị trí trong khu vực khách mời là người trong gia đình, gồm có Tôn Thái, Diệu Ninh, Bạch Dương Sơn và Phương Khuê thì Nhược Y liền nhìn dáo dát như đang tìm ai đó.
"Ủa ba mẹ? Anh hai đâu sao con không thấy?"
"Nó đi đâu biền biệt hai tuần nay rồi có thấy mặt mũi đâu đâu. Mẹ có gọi thì nó nói là bận việc riêng gì đó. Không biết hôm nay có tới không nữa."
Phương Khuê nói xong thì sắc mặt Nhược Y liền trầm xuống.
Chẳng lẽ Bạch Thoại An thật sự chạy theo tiếng gọi tình yêu rồi ư? Hay là bị từ chối nên rơi vào tuyệt vọng rồi trốn vào một gốc nào đó rồi?
"Vợ đừng có lo, hôm nay anh hai nhất định sẽ tới!"
Trái lại với Bạch Nhược Y thì Tôn Tử Đằng lại tỏ ra rất đắc ý, khiến cô cũng nguôi ngoai được phần nào.
Và quả thật trước giờ làm lễ 10 phút, Bạch Thoại An đã thật sự xuất hiện. Nhưng anh không phải đến một mình mà bên cạnh còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
"Anh hai, tiểu Mộng? Họ...họ..."
Vừa nhìn thấy hai người họ tay trong tay xuất hiện thì Nhược Y đã ngỡ ngàng đến khó mà tưởng tượng được.
Vậy chẳng lẽ ván cược này cô đã thua chồng mình rồi sao?
"Vợ thua rồi nha! Nhớ giữ lời đó!"
Tôn Tử Đằng lại thì thầm vào tai cô một câu, cùng nụ cười tà mị trên môi, nghe xong câu nói của anh, Nhược Y chợt rùng mình.
Và lúc này Bạch Thoại An cùng nắm tay Mộng Thiên Chúc đi đến, vui vẻ giới thiệu với Bạch Dương Sơn và Phương Khuê.
"Ba mẹ, đây là con dâu của hai người! Sau này nhớ thương yêu vợ con nhiều nhiều đó nha!"
Không chỉ Nhược Y bị làm cho kinh ngạc đến đần mặt ra mà Bạch Dương Sơn và Phương Khuê cũng đã đơ ra toàn tập.
Khi không họ lại có một cô con dâu, mà lại còn là lần đầu tiên gặp mặt thế này thì hỏi sao không sốc cho được.
"Dạ con chào hai bác! Con là tiểu Mộng, chỉ mới là bạn gái của Thoại An thôi à, hai bác đừng nghe anh ấy nói lung tung!"
"Cái gì mà bạn gái? Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi mà?"
Mộng Thiên Chúc vừa nói xong thì Bạch Thoại An bên cạnh liền phản đối ngay, nhưng cô gái lại nhìn qua anh sau đó điềm nhiên đáp trả:
"Cầu hôn thì cầu hôn chứ có phải đã cưới rồi đâu mà anh nói em là vợ của anh! Anh làm hai bác hoang mang rồi kìa."
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Sau đó tổ chức hôn lễ, chính thức rước em về nhà làm vợ của anh, làm dâu của ba mẹ anh! Ba mẹ thấy thế nào?"
Rõ ràng là Bạch Dương Sơn và Phương Khuê đã được đưa vào thế đã rồi khi cậu con trai độc nhất vô nhị của mình đã quyết định rồi thì họ còn có thể làm gì khác hơn nữa. Câu hỏi của anh căn bản chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.
"Ờ thì, ba mẹ tôn trọng quyết định của con. Con chọn ai làm vợ cũng được, miễn là yêu thương con gái người ta thật lòng là được rồi."
"Đó, em nghe mẹ anh nói rồi chứ! Em không được thất hứa với anh đâu đó."
"Cái anh này, lúc nào cũng như trẻ con vậy!"
Mộng Thiên Chúc bị một phen ngại đến đỏ mặt, cũng may Phương Khuê đã kéo cô ngồi xuống bên cạnh để cùng nhau trò chuyện thì cô mới bớt ngại phần nào, chứ nếu không thì cô cũng chẳng biết phải ứng xử làm sao.
Và một màn đối thoại vừa rồi của những người bọn họ mới khiến Nhược Y cam tâm tình nguyện chịu thua Tôn Tử Đằng.
Cô quay qua nhìn anh, miễn cưỡng cười một cái, anh cũng cười với cô, nhưng một người thì cười đắc ý, người thì cười khổ cho qua.
Đêm nay chắc chắn coi như là khỏi ngủ!
Hôn lễ được diễn ra ngay sau đó không lâu. Khi những lời tuyên thệ, những câu nói yêu thương được vang lên rồi kết thúc thì cũng là lúc đôi dâu rể trao cho nhau chiếc nhẫn cưới dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả mọi người.
Từ đây họ đã là nam có vợ, nữ có chồng! Cùng nhau chia sẻ những ngọt bùi cay đắng trong cuộc sống này. Lời hứa mãi mãi bên nhau đến khi răng long đầu bạc sẽ không bao giờ đổi thay. Vì họ đã đến với nhau bằng một tình yêu chân thành!"