Chương 16: Bạt tai
Hiên Viên Long đã lâu không về nhà, hôm nay trở về với tâm trạng đầy phức tạp.
Lúc Hiên Viên Long về đến nhà cũng vừa lúc bắt đầu bữa tối, hôm nay ngay cả anh hai và anh dâu cũng có mặt, cậu mỉm cười bước tới ngồi xuống bàn, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe Khiết Vũ nói: "Má Vương, còn không lấy cho Long thiếu đôi đũa."
Long thiếu? Rõ ràng là đang châm chọc cậu mà.
Hiên Viên Long hung hăng trừng Khiết Vũ một cái, hai vợ chồng ngồi cạnh nhau, anh làm như không thấy ánh mắt của cậu, từ tốn thưởng thức món ngon.
Hiên Viên Long nhìn thấy cái dáng vẻ kia của Khiết Vũ tức xì khói, thầm cười mấy cái, bàn tay ở dưới bàn đã nhanh chóng mò đến mông của anh, cách lớp vải quần đâm mạnh vào hậu huyệt, rõ ràng cảm nhận thấy cơ thể anh căng cứng và lỗ nhỏ thì thít chặt lại, cậu đắc ý cười to trong bụng, càng hăng hái sờ mó thêm nữa.
Mọi người trên bàn vẫn không hề hay biết, trên mặt Khiết Vũ vẫn bảo trì sự bình tĩnh, nhưng nhịn một hồi Hiên Viên Long lại càng làm quá, anh thầm hừ lạnh, rồi cũng hạ tay xuống chạm đến mông, đâm đâm chọc chọc vào cửa hậu của cậu ta, đây là nơi bí ẩn chưa từng có người nào chạm qua. Hiên Viên Long vì quá bất ngờ nên nhảy dựng lên, tức giận chỉ tay vào mặt Khiết Vũ hô to: "Anh thật to gan!"
Khiết Vũ ngước mặt lên, vẻ mặt vô tội nói: "Long thiếu bị sao vậy? Tôi đã làm gì cậu à?"
"Anh!" Cậu có thể nói sao? Đương nhiên là không thể! Đáng ghét, cái tên nham hiểm này, xem tôi lát nữa chỉnh anh thế nào.
"Ồn ào cái gì? Ngồi xuống nghiêm chỉnh ăn cơm mau." Cha không hài lòng nhìn sang phía hai người.
Hiên Viên Long thở phì phì ngồi xuống, không có nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên môi Khiết Vũ.
Lúc này ba nhỏ chợt lên tiếng: "Nếu anh hai đã gật đầu rồi thì Tiểu Vũ không cần trì hoãn nữa, ngày mai con có thể đến công ty đi làm được rồi, để xem anh hai sắp xếp cho con làm vị trí nào."
Khiết Vũ nghe thấy được đi làm tinh thần lập tức phấn chấn, nói ngay: "Con không để ý chức vụ gì đâu, cho con làm nhân viên bình thường cũng được, bắt đầu lại từ đầu biết đâu có nhiều bất ngờ hơn thì sao."
Khiết Vũ nói như thế khiến ba nhỏ rất vừa lòng, càng cảm thấy anh rất hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.
Hiên Viên Hoàng nói: "Làm nhân viên bình thường thì lãng phí nhân tài quá, vừa hay gần đây nhà chúng ta vừa mới thu mua một công ty giải trí, để em qua quản lý đi. Tuy rằng chúng ta mới tham gia vào ngành giải trí nhưng hy vọng sau này, trong tay em sẽ càng ngày càng phát triển hơn. Hiện nay ngành này rất có triển vọng, Tiểu Vũ, em thấy có được không?"
Đương nhiên Khiết Vũ gật đầu ngay: "Không thành vấn đề, cảm ơn anh hai. Em sẽ cố gắng dốc toàn lực làm thật tốt."
"Anh tin tưởng năng lực của em, đã là nhân tài thì cho dù ở bất kỳ đâu cũng sẽ tạo ra kỳ tích." Hiên Viên Hoàng thực lòng tín nhiệm Khiết Vũ.
Khiết Vũ đã lâu không có vui như thế này, cười đến miệng không thể khép lại được, anh rót một ly rượu vang rồi cung kính nói: "Em mời anh hai một ly, cảm ơn anh đã tin tưởng em."
Hiên Viên Hoàng nhận lấy ly rượu, hai người cùng chạm ly một cái rồi đưa lên miệng uống sạch.
"Tôi no rồi." Cố Mạt bỗng nhiên đứng dậy, đặt đũa xuống mặt bàn.
Hiên Viên Hoàng sửng sốt, cũng lập tức đứng lên theo: "Con cũng no rồi, mọi người ăn từ từ nhé."
"..." Khiết Vũ thu lại nụ cười, cúi đầu im lặng tiếp tục dùng bữa.
Ba nhỏ hung hăng trừng Cố Mạt, vẫn chưa hết giận nên véo luôn ông chồng bên cạnh: "Tôi cũng no rồi!"
Vị gia chủ bị vợ quản nghiêm này đành nhịn đau cười khổ: "Anh đi dạo với em, Tiểu Long à, con với Tiểu Vũ cứ từ từ ăn."
Chờ những người dư thừa đều tán đi hết. lúc này Hiên Viên Long mới không nhịn được nữa, thô lỗ kéo Khiết Vũ về phòng, sau khi đóng cửa cái rầm liền bóp cổ anh tr.a hỏi: "Anh nói rõ ràng cho tôi, ai cho anh đến công ty anh hai làm?"
Khiết Vũ khó khịu ho khan: "Ba nhỏ..."
"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à? Anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho ba nhỏ để ba nhỏ cho anh đi? Hừ, anh đến công ty của anh hai làm, ha ha, rốt cuộc là anh muốn đi làm hay muốn đi dụ dỗ người ta hả? Khiết Vũ, tôi đã từng nói rồi, anh đừng cho tôi là tên ngốc, anh từ trước đã thích anh hai tôi, nhưng anh phải rõ ràng, hiện tại anh là vợ tôi, anh hai tôi cũng có gia đình riêng, anh muốn đi quyến rũ anh ấy, phá hoại gia đình người khác, anh nghĩ anh là ai?"
Khiết Vũ đẩy Hiên Viên Long ra, ôm cổ thở hổn hển: "Câm miệng cho tôi, đồ ngốc, cậu cái gì cũng không hiểu được đâu... Trong mắt cậu, tôi cần gì phải làm cái loại tự hạ thấp mình như vậy? Anh hai cậu... từ lâu đã không còn liên quan đến tôi nữa..."
"Thật sao? Chính là anh ngoài mặt thế này bên trong lại thế khác, tâm cơ khó lường, ai biết anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu một ngày nào đó tôi phát hiện anh ở chung với anh hai thì tôi sẽ cho anh ch.ết không toàn thây."
"Hiên Viên Long! Cậu thật vô sỉ! Tôi không có hèn hạ như vậy!"
"Không có hử?" Hiên Viên Long thô bạo kéo Khiết Vũ vào phòng tắm, ngay cả quần áo còn chưa cởi đã ném người vào bồn tắm ngập nước, nắm lấy đầu anh ấn vào trong nước, để một lúc mới kéo lên. Nhìn Khiết Vũ ho sặc sụa, cả người ướt đẫm, khuôn mặt vì ho lúc xanh lúc đỏ vậy mà lại cảm thấy điềm đam đáng yêu khiến cho Hiên Viên Long bất chợt xao lòng. Quần áo ướt đẫm nửa trong suốt dính sát vào người làm nổi lên hai điểm đỏ trên ngực Khiết Vũ, Hiên Viên Long đưa tay vuốt ve đùa bỡn cách lớp vải ướt, hai viên đậu đỏ kia tức khắc đứng thẳng và sưng to hơn, cậu cắn môi anh cười lạnh: "Còn nói anh không hạ tiện? Anh xem anh đi, anh không yêu tôi nhưng tôi mới sờ anh vài cái mà anh đã n*ng đến thế này, mỗi lần làm anh đều dạng lớn chân cầu xin tôi chơi ch.ết anh, anh lẳng lơ như vậy mà nói không hạ tiện?" Nói xong lại phẫn nộ ấn anh xuống uống mấy ngụm nước.
Khiết Vũ bị tr.a tấn đến nỗi hai hốc mắt đều đỏ ké, thoạt nhìn giống như đang khóc. Anh ho kịch liệt, hung tợn nhìn chằm chằm Hiên Viên Long: "Nếu tôi thấp hèn vậy cậu là cái gì, ɖâʍ côn suốt ngày động dục."
Hiên Viên Long thô lỗ lột quần Khiết Vũ ra, đem hai chân anh tách ra đặt sang hai bên thành bồn tắm, cách lớp qυầи ɭót mỏng như cánh ve mà vuốt ve nơi riêng tư của anh, chiếc qυầи ɭót ướt đẫm dính chặt vào cơ thể làm nổi lên hình dáng âm thần đầy đặn mê người, ngón tay cậu tinh tế lần theo đường cong của hoa huy*t, đầu ngón tay còn cố ý miết qua nhụy hoa: "Tên ɖâʍ côn ngày ngày động dục tôi đây mỗi lần sờ tới cái lỗ ɖâʍ đãng của anh đều khiến anh không ngừng chảy nước, vừa nóng vừa nhớp, vợ hạ tiện à, có phải rất ngứa đúng không? Có phải muốn chồng đâm ch.ết vợ không?" Cậu vừa cười vừa cởi quần mình ra, hai khúc thịt rồng thật lớn nảy bật ra, Khiết Vũ thầm nghĩ, cái ɖâʍ côn này có phải một ngày hai mươi bốn giờ đều ở trạng thái cương như thế này chăng? Đúng là không phải người mà.
Hiên Viên Long cầm thịt rồng ma xát hoa huy*t của Khiết Vũ khiến anh khó chịu phải ngửa đầu thở dốc, hai đùi không ngừng run rẩy, hoa huy*t và hậu huyệt đều ngứa chịu không nổi, cả người bị ngâm trong nước nên cứ vậy tí tách mấp máy, âm thanh phát ra làm cho lửa dục càng thêm bùng phát. Điều này làm anh thật ảo não, cho dù không yêu cái tên ɖâʍ côn này nhưng cơ thể anh lại không cách nào từ chối cậu ta vuốt ve âu yếm. Cả đời này của anh cũng chỉ có duy nhất người này chiếm được anh, có đôi khi anh nghĩ, nếu đổi thành một người đàn ông xa lạ nào đó, phải chăng cơ thể anh cũng vẫn sẽ ɖâʍ dãng như vậy? Chẳng lẽ đây chính là bí mật thân thể của nhà họ Khiết? Không thể rời khỏi đàn ông.
qυầи ɭót bị Hiên Viên Long đâm vào càng lúc càng căng, càng lúc càng chặt, xiết chặt hai mông Khiết Vũ khiến hình dạng đóa hoa càng thêm rõ ràng, có hơi đau nhức. Khiết Vũ không thể chịu đựng được hơn nữa, tay run rẩy kéo qυầи ɭót ra khỏi người, lúc này, đóa hoa bị chà đạp đã sưng lên đỏ bừng, cánh hoa nở rộ, d*m thủy ào ạt tràn ra ngoài. Hiên Viên Long nhắm thẳng mục tiêu, cầm lấy dương v*t trực chỉ đâm vào, làm nhụy hoa căng ra hết cỡ, nghe được tiếng rên rỉ vừa đau vừa sướng của Khiết Vũ, cậu lại thúc mạnh vài cái nữa rồi dừng lại vân vê đầu v* của anh, thì thầm: "Lúc anh hai tôi chơi anh, cái lỗ ɖâʍ đãng của của anh cũng cắn chặt như thế này à?"
Cả người Khiết Vũ run lên, anh ngẩng đầu, ngồi dậy, cưỡi trên người Hiên Viên Long, hơi thở dồn dập, không để ý gì nữa, lập tức giơ tay tát cho cậu ta một bạt tai.
CHÁT một tiếng vang lên, đánh Hiên Viên Long đầu óc đều trống rỗng, máu trong người cậu cũng nghịch lưu.
Hiên Viên Long không thể tin, không thể tưởng tượng rằng Khiết Vũ có can đảm đánh mình. Trong sát na, cậu đã định giơ tay đánh lại, đánh cho đến khi anh ta biết thế nào là sợ, nhưng tay của cậu đã giơ lên một nửa lại nhìn thấy gương mặt chật vật của anh, hai hốc mắt đỏ bừng, thần sắc yếu ớt, cậu không nỡ đành cắn răng nhịn xuống: "Tôi không đánh vợ, nhưng Khiết Vũ anh phải nhớ kỹ cho tôi, hôm nay anh tát tôi sẽ phải nhận lấy hậu quả."
"Hậu quả gì? Giết tôi? Ly hôn? Tôi cũng cảnh cáo cậu, nếu cậu còn sỉ nhục tôi, tôi cũng cho cậu lãnh hậu quả."
"Tôi sỉ nhục anh? Anh nói nghe hay thật, chẳng lẽ tôi đây xạo sự? Anh vốn yêu anh hai tôi mà! Anh từ nhỏ đã thương anh hai đúng không? Anh đến giờ vẫn còn giữ ảnh chụp chung của hai người. Người chồng trong mộng của anh cũng chính là anh hai. Lúc đầu tôi không để ý, nhưng giờ mới nhớ ra, không phải ɖâʍ huyệt của anh giống của phụ nữ à? Vậy sao hôm động phòng không có máu trinh? Tôi đâm cái là vào ngay, anh trước khi kết hôn đã bị thằng nào chơi qua rồi? Một đứa hư hỏng còn ném cho tôi làm vợ, ngoại trừ anh hai ra thì còn có ai đã chơi anh nữa? Không phải trước đây anh chỉ ở chung với mỗi anh ấy?"
Khiết Vũ nghe vậy liền nộ khí xung thiên, túm lấy mớ quần áo ướt nhẹp bên cạnh đập vào thẳng vào mặt Hiên Viên Long khiến cậu ta hết né qua trái lại né qua phải. Nhưng Khiết Vũ quên mất anh đang bị Hiên Viên Long cắm bên trong, hơi nhúc nhích một chút là lại đâm vào sâu hơn khiến cơ thể anh như muốn nhũn ra, tứ chi vô lực. Đối với Hiên Viên Long thì những cú quất này chỉ như gãi ngứa, cậu dễ dàng ngăn chặn được, giựt lấy mớ quần áo ném đi rồi ôm Khiết Vũ vào lòng, gầm gừ đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa mắng: "Con mẹ nó anh hôm nay đánh nghiện rồi đấy phỏng? Nghĩ tôi không dám đánh anh đấy à?"
"Cậu cút đi cho tôi! Đi ra! Tôi muốn ly hôn với cậu!!! Tôi muốn ly hôn!!" Khiết Vũ bỗng nhiên bùng nổ mà trước đây chưa từng có, liều mạng giãy giụa đẩy Hiên Viên Long ra, nhưng hành động này với cậu ta mà nói thì lại giống như đang ve vãn hơn: "Anh lắc đi, tiếp tục lắc đi!" Hiên Viên Long cười ɖâʍ, tiếp tục va chạm, nhìn tiểu huyệt của Khiết Vũ bị mình đâm chọc như kéo cả lớp thịt bên trong ra làm cậu nắc càng thêm hăng hái. Cậu ôm anh ngồi trên giường thúc thật nhanh, Khiết Vũ mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt giờ giống như con thuyền nhỏ dập dềnh sóng nước, chỉ có thể há miệng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Hiên Viên Long một bên liên tục đưa đẩy, một bên ép hỏi: "Tôi làm ch.ết anh, để xem anh còn sức đòi ly hôn? Anh cho thiếu gia tôi là gì? Tưởng muốn ly hôn là ly à? Tôi nhịn anh lâu lắm rồi. Hừ... Anh đừng hòng ly hôn... Đâm ch.ết cái đồ đê tiện nhà anh."
Khiết Vũ muốn phản bác cái gì đó nhưng ngay cả một chút sức lực cũng không có, giống như người bị rơi vào nước, chỉ có thể bám víu lấy tấm gỗ dập dềnh dập dềnh, nếu buông ra sẽ bị ch.ết đuối nên phải cố bám lấy chờ dạt vào bờ.
Bản năng làm cho Khiết Vũ cứ mãi bám chặt vào tấm gỗ, đến khi mặt trời ló dạng thì anh đã ngất đi vì mệt mỏi.