Chương 28: Nhà có trộm
Nó đẩy cửa bước vào nhà, đưa tay bật công tắc đèn. Nó đứng ch.ết sững tại chỗ. Ngôi nhà thường ngày ngăn nắp, luôn được dọn dẹp thường xuyên giờ đây trở thành một đống hỗn độn, chẳng khác nào bãi rác. Hai tên đàn ông bịch mặt đang ngồi trước mặt nó lục tìm cái gì đó mà theo nó đoán chắc là tiền ( trộm mà, không kiếm tiền chứ kiếm gì? ). Nó nói gần như hét lên: - Anh là ai? Sao lại vào nhà của tôi?
- Sao bây giờ đại ca? - Một tên hỏi.
- Mày đừng lo, cứ để đó cho tao xử lí. Mày lên lầu tìm tiếp đi. - Tên còn lại nói. Nói rồi, hắn tiến về phía nó, trên tay là một con dao. Còn tên kia thì đã chạy vọt lên lầu.
- Anh muốn làm gì? - Nó vừa nói vừa theo phản xạ lùi lại phía sau. Đến khi nó không còn lùi được nữa vì phía sau là một bức tường, tên đàn ông cầm lấy cằm nó nghiêng qua nghiêng lại rồi nó:
- Nhìn cô em cũng xinh đẹp nhưng có lẽ đúng là " hồng nhan bạc mệnh ", cô em sẽ phải ch.ết sớm rồi. Hôm nay, tôi sẽ cho cô em đi chầu Diêm Vương sớm. - Vừa dứt lời hắn ta giơ con dao lên cao, nhưng...
- Áaaaaaaaa - Hắn ta hét lên, nó đã...giơ thẳng chân đạp một cái thật mạnh vào hạ bộ của hắn.
Nó chạy nhanh ra khỏi chỗ đó, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhấn số gọi, nó cũng không biết nó đang gọi cho ai, nó chỉ biết bấm gọi thôi. Đợi một vài giây thì bắt máy:
- Cứu tôi, nhà tôi có trộm.
- ... - Đầu dây bên kia không có hồi âm.
Tên đàn ông đứng dậy cầm con dao, vẻ mặt tức giận tiến đến phía nó:
- Cô nhãi ranh, sao mày dám.
Hắn ta giơ con dao lên cao, nó nhắm tịt mắt lại đợi chờ khi nhát dao đó chém xuống thì cuộc đời của nó sẽ kết thúc tại đây nhưng sau mấy giây mà nó chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, nó mở mắt ra thì thấy... hắn và tên đàn ông đánh nhau:
- Mày là ai?
- Tao là ai không quan trọng, điều quan trọng là tao không cho mày làm hại đến cô ấy, cô ấy là vợ của tao. - Vừa dứt câu, hắn giáng một đòn thật mạnh vào tên đàn ông khiến hắn ngất xỉu. Đột nhiên, nó thấy có cái gì đó sáng lên, tên còn lại đang cầm lấy con dao định đâm hắn, nó chạy lại đẩy hắn ra:
- Quang Bảo, cẩn thận.
Và con dao đó đã đâm vào vai trái của nó, nó ngã xuống đất, hắn chạy lại đỡ lấy nó rồi đứng dậy đánh túi bụi vào tên đàn ông còn lại. Sau khi hắn ta cũng đã ngất, hắn gọi cấp cứu đưa nó đi. Hắn ôm lấy nó, nó dù đã ngất nhưng bên tai vẫn nghe loáng thoáng hắn vẫn cứ đang nói một câu duy nhất:
- Bảo Phương, em nhất định không được có chuyện.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ thẳng vào mắt nó. Nó từ từ mở đôi mắt ra, ngồi dậy nó cảm thấy đau dữ dội ở vai trái, nó ôm lấy vai trái rồi đưa đôi mắt nhìn quanh căn phòng, đây chẳng phải là bệnh viện sao, nó nhớ lại tối qua nhà có trộm. Nó nhìn xuống bên cạnh giường mình, nó thoáng ngạc nhiên... hắn đang nằm ngủ ở đó. Nó nghĩ chắc tối qua hắn đã ngồi đây chăm sóc nó suốt đêm nên mới ngủ gậc thế này. Nó nhìn hắn khẽ cười, nó nhìn khuôn mặt hắn, vẫn là khuôn mặt của ngày nào nhưng đã có phần già dặn hơn do thời gian, nó đưa tay vuốt tóc hắn, vẫn là mái tóc ấy, mái tóc mát rượi mà nó rất vùi mặt vào. Hắn đột nhiên hắn nheo nheo mắt, nó rụt tay lại. Hắn tù từ mở mắt ra rồi quay lên nhìn nó:
- Em tỉnh rồi à?
- Ừm.
- Em có thấy khó chịu ở đâu không?
- Không.
- Vậy thì tốt, để anh gọi cho Thanh Uyên đến đây.
- Ừm. À, anh có thể cho tôi hỏi một câu được không?
- Em cứ nói.
- Tại sao hôm qua anh lại đến cứu tôi, chẳng phải anh đã về rồi sao?
- Vậy em có thể cho anh hỏi là tại sao em lại gọi cho anh rồi cứ kêu cứu tôi?
- Gọi cho anh?
- Nếu em không tin thì tự mà xem đi. - Hắn cầm lấy cái điện thoại đang đặt trên bàn đưa cho nó. Nó mở ra xem, ngày hôm qua khi quá gấp, nó đã vội vã bấm một dãy số mà nó đã xóa cách đây 6 năm nhưng dãy số ấy vẫn không thể thoát ra khỏi trí nhớ nó. - Tôi xin lỗi. Nhưng anh vẫn còn xài số đó.
- Ừm, anh vẫn còn xài vì anh vẫn mong muốn một ngày nào đó em sẽ gọi cho anh.
- ... - Nó không trả lời.
- Vậy bây giờ anh cũng sẽ hỏi em một câu.
- Anh cứ nói.
- Tại sao hôm qua em lại đỡ nhát dao đó giúp anh?
- Tại...
- ... - Hắn vẫn im lặng đợi câu trả lời của nó.
- Tại tôi không muốn nợ anh thêm nữa, anh đã cứu tôi rồi.
- Ừm, ra vậy. Vậy thôi anh đi gọi cho Thanh Uyên rồi đi mua cho em chút đồ ăn luôn.
- Ừm.
Nói rồi, hắn cầm điện thoại bước ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình nó trong căn phòng, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, nó khẽ nói:
- Em đã nói dối. Em đỡ nhát dao đó giúp anh vì em không muốn anh bị thương, em không muốn anh chịu bất kì một tổn thương nào, hãy cứ để những đau thương cho em gánh chịu.