Chương 4-2
Anh là một người chồng bình thường, một người đàn ông bình thường, muốn nghe người phụ nữ của mình đối với mình nói lời yêu thương.
Cô nghe không rõ lời anh nói, chỉ bắt lấy tay anh, kháng nghị anh không tiếp tục xoa bóp.
Anh lại dừng tay ấn nhẹ hông của cô, bị cô gián đoạn như vậy, vốn muốn hỏi lại cũng không thể.
“Hành Vân…..”
Đêm nay Dĩ Kính thiệt nhiều lời a! Cô cố gắng mở mắt ra: “Cái gì?”
“Em….Em muốn…..Ly hôn sao?” Anh nín thở chờ cô trả lời.
Thật sự rất mệt mỏi, thật muốn ngủ nha! Nếu không phải Dĩ Kính còn bóp cánh tay của cô, thì cô đã sớm tiến vào mộng đẹp rồi! Lầm bầm một tiếng, cô căn bản không nghe rõ anh mơ hồ nói cái gì.
“Hành Vân?” Anh cố chấp muốn biết đáp án.
Ai, anh nói cái gì vậy? Cô thật sự không có hơi sức nghe lần nữa, chỉ đành phải ---
“Ừ” Cô vô ý thức lên tiếng, sau đó liền ngủ say.
Thân thể Phương Dĩ Kính cứng đờ, cảm giác được trong lòng đang ồ ồ chảy máu, đau đến làm cho anh không thở nổi. Thật lâu, anh dịch nhẹ thân thể, vì cô đắp kín chăn bông.
Anh xuống giường, ở trong bóng tối lục lọi cái bật lửa.
Bặc một tiếng, trong bóng đêm, một cái tàn thuốc màu đỏ cháy lên, anh hút một hơi thật mạnh. Anh đã cai thuốc được một thời gian, chỉ là tối nay, anh cần thứ có thể gây mê bản thân.
Một điếu lại một điếu, tàn thuốc thủy chung không tắt, mắt anh đầy tơ máu, cả đêm chưa chợp mắt đến trời sáng.
………………..
“Đây là sau khi tôi đi qua nửa vòng trái đất, ăn được món cá kho tàu ngon nhất, gọi là hàm uyên ương là rất đúng.” Tôn Phẩm Chân cảm thấy mỹ mãn nói.
Cũng là nhà hàng đó, cũng là vị trí gần cửa sổ, một đôi nam nữ ưu nhã nhẹ giọng trò chuyện với nhau. Mấy ngày nay, bọn họ liên tục tụng mặt nhau, mỗi một lần, anh luôn luôn có biện pháp làm cho cô không thể cự tuyệt.
Hành Vân gật gật đầu: “Món này hương vị không tệ, bất quá nói nó là món cá kho tàu ngon nhất nửa vòng trái đất có phải quá khoa trương hay không?”
Tôn Phẩm Chân cười nhẹ: “ Không khoa trương, tôi tin nửa vòng còn lại của trái đất cũng không có món cá kho tàu nào ngon như vậy!”
Cô lắc đầu một cái, cười một tiếng: “Cái này thì càng khoa trương hơn.”
Anh nhàn nhã tháo khăn ăn tựa lưng vào ghế: “Có lẽ là có liên quan tới tâm trạng của tôi! Cùng em ăn chung là một chuyện vô cùng vui vẻ.”
“Có người trả tiền, đối với tôi cũng là một chuyện vui vẻ.” Cô làm bộ nghe không hiểu hàm ý trong lời anh, cố hài hước qua chuyện.
Anh vừa cười, nâng lên đôi môi mê người tao nhã, khiến cho làn da màu đồng càng thêm ấm ấp. Cô nhịn không được nói: “Anh rất thích cười.”
Anh nhíu mày: “Vậy sao? Lần đầu tiên có người nói như vậy.”
Cô khẳng định gật đầu: “Anh rất thích cười.”
Tôn Phẩm Chân như có điều suy nghĩ nói: “Thật ra thì tôi cũng không đặc biệt thích cười, chỉ là cùng em ở một chỗ rất vui vẻ, cho nên tự nhiên cười nhiều hơn.”
Cô khẽ cười hài hước, khóe miệng chứa ý cười, lông mày như kéo dài, giống như một bức tranh sơn thủy tự nhiên, làm cho người ta niềm nở thoải mái.
“Tôi đây cảm ơn lời khen của anh.” Cô chạm nhẹ ly thủy tinh, phản chiếu ánh đèn vàng, phát ra ánh sáng hoa mỹ.
“Em nói một chút về chồng em, được không?” Thái độ của anh nhàn tản, lời này giống như không chút để ý nói ra.
Cô khẽ thở dài ra một hơi, cái đề tài này coi như an toàn.
“Dĩ Kính……Đúng, anh đã gặp rồi, tại ữa tiệc đó, anh ấy là một người chồng tốt.”
“Một câu người chồng tốt xem ta là khái quát hết thảy.” Ngữ khí giống như chế nhạo, giống như trêu chọc, lại có nữa phần hâm mộ cùng ghen tị: “Hai người vì cái gì kết hôn?”
“Ba tôi rất yêu thích anh, làm chủ để tôi gã cho anh ấy, chúng tôi liền kết hôn.” Cô mỉm cười, nói xong chuyện đương nhiên, không chút nào miễn cưỡng: “Thật bình thường.”
Anh mơ hồ lầm bầm một tiếng.
“Anh nói một chút về vợ của anh đi!” Cô trả lễ hỏi lại.
Anh sự nghiệp thành công, nho nhã lễ độ, hài hước lại biết tình thú, tuổi tương đương Dĩ Kính, đàn ông như vậy nên sớm có vợ con rồi!
Đến để đọc truyện chính chủ.
Anh đốt lên một điếu thuốc, khói che lấp mặt, mặt của anh có chút mờ ảo: “Khi tôi hai mươi tuổi ở Newyork gặp được cô ấy, cô ấy tên Tiểu Vũ, là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, hai người cùng nhảy một khúc Carmen nhiệt tình không bị cản trở, giống như bị lửa thiêu đốt, tôi điên cuồng vì cô ấy, ba tháng sau chúng tôi liền kết hôn.”
“Lúc kết hôn, tôi cảm thấy tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, chỉ cần là nguyện vọng của cô ấy, tôi đều muốn thỏa mãn cô ấy, mua nhà ở, mua du thuyền, mua xe hơi, đi Milan mua một xe quần áo, còn có các loại đá màu sắc khác, hàng đêm ở quán bar say sưa, hoặc là ở nhà tổ chức tiệc.”
Nghe thế, cô ngây ngẩn cả người, ly để ở môi quên uống xuống.
“Nửa năm sau, chúng tôi ly hôn.”
“Tại….Tại sao?”
“Tính cách chúng tôi không hợp, sở thích không hợp, lý lẽ không hợp, phù hợp duy nhất chỉ có thân thể, kết hôn một tháng sau chúng tôi bắt đầu cãi vả. Từ nhỏ như trang trí món ăn, lớn đến quan niệm chính trị bất đồng cũng có thể ầm ỹ.”
Anh than thở, nhớ tới chuyện năm đó, thật đúng là cảm thấy có chút không biết làm thế nào.
“Tôi chán ghét, cảm thấy tất cả đều rất nhàm chán, giống như trò khôi hài. Có một ngày sáng sớm tôi tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật sự rất buồn cười, tôi gọi cô ấy dậy, sau đó nói với cô ấy ‘chúng ta ly hôn đi’, cô gật gật đầu. Buổi sáng sau khi hoàn tất thủ tục, chúng tôi cùng nhau ăn bữa sáng, cô ấy lái xe đưa tôi ra nhà ga.”
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được đây là chuyện thậtthế giới đã xảy ra: “Tại sao đột nhiên nói ly hôn thì ly hôn?”
“Không phải đột nhiên, mà là đã có dấu hiệu từ sớm. Hai người chúng tôi nói chuyện không ăn ý, không có một chút ăn ý, tôi thật rất thất vọng, vốn tưởng rằng cuộc đời này tôi đã tìm được người bầu bạn suốt đời, nhưng nói chuyện cùng cô ấy rất khó khăn……..” Anh cười khổ một tiếng, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Đó là chuyện rất lâu rồi, anh không muốn kết hôn nữa sao?”
Anh lắc đầu một cái: “Một lần hôn nhân đã làm cho tâm tôi rét lạnh, nếu tìm không thấy tâm hồn đồng điệu bầu bạn, tôi sẽ không dễ dàng theo đuổi phụ nữ.”
Cô trầm mặc uống rượu, bỗng dưng cô mím môi mỉm cười: “Tôi phát hiện anh kể chuyện xưa có chỗ mâu thuẫn.”
Anh nhớng mày.
“Lần trước anh nói ở Paris chỉ có thể nhìn bánh bao trong tủ kính, đến Newyork thì anh lại có thể mua nhà, mua du thuyền, xem ra là xuất thân giàu có, này nghe qua rất mâu thuẫn.”
“Đáp án một chút cũng không kỳ quái. Ở gia tộc tôi chỉ cần đến mười bảy tuổi thì có thể dùng một số tài sản, tôi thời niên thiếu tính tình rất bướng bỉnh, khiên trì không cần tiền trong nhà, về sau khi phát hiện ra mình rất giỏi về làm ăn thì tiền tích lũy được đã sớm tiêu sạch.” Anh tự giễu nói: “Hiển nhiên thượng đế rất công bằng, có tài phú nhưng hôn nhân lại như một trò khôi hài.”
Lông mi cô khẽ chớp nhẹ, dùng dao nĩa khẩy chút salad: “Làm người luôn không thể quá tham lam, không phải sao?”
“Tôi không tham lam, tôi muốn vô cùng đơn giản, thực bình thường, chỉ là một người phụ nữ tâm hồn đồng điệu mà thôi.” Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm cô.
Cô ngẩng đầu cười một tiếng: “Tôi đói bụng, muốn ăn miếng bánh ngọt.”