Chương 10-2

“Không nhanh như vậy đâu, còn phải đợi vài năm nữa!” Vẻ ngoài của Thư Vĩ được di truyền từ Dĩ Kính, truyện được đăng tại bây giờ tính cách tốt về sau càng được hoan nghênh.
“Con nghĩ, con thích một người.”


Sắc mặt của cô biến đổi, con mình trưởng thành sớm hẳn là rất vui, nhưng mà………
“Mẹ nghĩ con nên chờ đến lúc trưởng thành thì mới nói đến tình yêu, bây giờ con còn nhỏ chưa có nhiều nhận xét, chỉ cảm giác thôi thì không đủ.”


“Mẹ mười bảy tuổi kết hôn liền có con.” Cậu liếc cô một cái, nhắc nhở cô.
“A………… Khi đó không giống như bây giờ!” Cô lẩm bẩm một tiếng: “Con thích người con gái như thế nào?”
“Con có nói là nữ sao?” Cậu thản nhiên nói.


A! Đầu cô nhất thời trống rỗng, trên mặt chỉ có kinh ngạc: “Con….. Con nói……. Nói….. Cái……. Cái gì? Là nam…… Nam sao?”
“Con có nói là nam sao?” Cậu tức giận xanh mặt liếc cô một cái.
A?
“Con trai ơi! Đừng hành hạ mẹ nữa, rốt cuộc là nam hay là nữ?” Cô khẩn trương hỏi.


Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười cực kỳ giống Phương Dĩ Kính: “Là nữ.”
Cô thở ra một hơi, hung hăng nhéo eo con một cái thật đau, truyện được đăng tại nghe con kêu đau mới vừa lòng buông tay: “Con dám dọa mẹ của con, nếu như con thật sự bị gay thì mẹ biết làm soa bây giờ?”


Cậu vừa cười vừa tránh né, cố gắng tránh né đợt công kích tiếp theo của cô.
“Ngày nào đó con dẫn nó về nhà cho mẹ nhìn xem.” Cô gái mà Thư Vĩ nhìn trúng chắc chắn không tầm thường.
“Tốt, sớm muộn cũng sẽ có một ngày.”
“Rốt cuộc là dạng con gái như thế nào?”


available on google playdownload on app store


Cô hào hứng bừng bừng hỏi, đối với đối tượng của con trai quả thật là tò mò muốn ch.ết, tuy rằng con mới mười hai tuổi nhưng con luôn trưởng thành sớm, lớn lên lại chịu sự giáo dục phương Tây, đối với tình yêu khác phái tò mò cũng là chuyện đươnh nhiên.


“Khi đến lúc, mẹ nhất định sẽ biết.”
Ha, thật thần bí! Nhìn con ngặm chặt miệng nữa chữ cũng không nói, truyện được đăng tại cô chỉ có thể than thở, ba con hai người này không ai nói nhiều thêm một câu.


Hai người trò chuyện trong chốc lát, cô đột nhiên quét mắt nhìn cả thư phòng một cái, một cái nghi vấn, có lẽ Thư Vĩ sẽ biết được.
“Thư Vĩ, con biết ai là Laban* không?”


Đêm hôm đó lời nói của Đường Kính Giang vẫn quanh quẩn ở bên tai cô, mà kỳ quái là cái tên này lại bị cô ghi nhớ chặt chẽ.


*Đọc tiếp chút nữa các bạn sẽ biết Laban là ai nhưng cái mình muốn nói là mình không hề thấy hoặc có ấn tượng gì lúc ĐKG nói chuyện với PDK mà có nhắc đến Laban cả, xíu ấn tượng cũng không có. Có thể là mình đã bỏ qua nó và mọi người cũng bỏ qua luôn đi 


“Laban?” Cậu cố gắng lục lọi trí nhớ: “Con có chút ấn tượng, để con nhớ đã.”
Cậu mở một quyển kinh thánh trên bàn, tìm vài chương trong trí nhớ: “Tìm được rồi, khó trách con cảm thấy có ấn tượng, đó là một người sống ở kỷ sáng thế.”


Tinh thần cô rung lên: “Đó là người như thế nào?”
“Laban là nhân vật chính trong kinh thánh, ông rất thông minh giảo hoạt, tài sản lớn nhất của ông là một cô con gái tên Lôi Vãn*.” Xem hết một chương trong sách Thư Vĩ nói.


*Nguyên văn là Kéo Kết tên nghe không đỡ được luôn, chả hiểu sao gần hết truyện còn xuất hiện mấy nhân vật bên lề.


“Kỷ sáng thế có viết, có một người tuổi trẻ tên là Jacques, anh ta yêu Lôi Vãn liền tự nguyện làm công cho Lanban bảy năm. Bảy năm sau, thừa dịp đêm tối Laban đem con gái lớn là Lợi Á gả cho Jacques. Ông nói con gái lớn không gả con gái nhỏ Lôi Vãn cũng không thể gả, truyện được đăng tại Jacques bởi vì rất yêu Lôi Vãn, vì để có được Lôi Vãn lại làm công cho Laban bảy năm mới có thể cưới được Lôi Vãn. Sau đó, vì lấy lại sản nghiệp của mình lại làm công cho Laban bảy năm, trước sau tổng cộng hai mươi mốt năm.”


“Tên của Jacques có nghĩa là ‘tranh đoạt’, anh ta cùng với anh em của mình tranh đoạt bị cha đuổi đi. Là một người rất lợi hại, rất có khả năng, truyện được đăng tại nhưng vì yêu Lôi Vãn anh ta làm việc cực nhọc dưới trướng Lanban hai mươi mốt năm. Mà Laban là một ông chủ rất lợi hại, đem Jacques áp bức gắt gao.”


Hành Vân cảm thấy thực chấn động, Jacques yêu Lôi Vãn, vì cô ấy làm việc cực nhọc, Kính Giang nói ba cô là Laban, mà cô……. Chính là Lôi Vãn, Dĩ Kính…….. Tự nhiên là Jacques, anh vì cô…….


Thật vậy chăng? Không cần suy nghĩ? Không cần phải đoán? Anh đối tốt với cô, so với suy nghĩ của cô còn muốn nhiều hơn?
“Xin chào, hồi hồn, tiểu thư Hạ Hành Vân, trở về trở về mau…….” Thư Vĩ vẫy tay trước mặt cô.


Cô từ xa xôi hoàn hồn trở lại, lúc vui vẻ, lúc lại nhíu mày, biểu tình thoạt nhìn thật sự là quái dị.
Hành Vân hưng phấn ôm con trai nhảy dựng lên: “Thư Vĩ, mẹ có bao giờ nói yêu con rồi chưa?” 
Cậu lặng đi một chút, nở nụ cười: “Con cũng rất yêu mẹ.”


Hành Vân cười hì hì, vui vẻ chạy ra đằng trước.
Truyện được đăng tại diễn đfan.
“Đừng chạy!” Cậu lao tới kêu to ra tiếng.
Bị con kêu như vậy, cô suýt nữa té ngã nhào, vừa cố đứng vững liền ra vẻ đoan trang nhẹ nhàng đi đừng bước.


A! Cậu lắc đầu một cái, có lẽ là ba bảo vệ mẹ quá tốt, thật không có cảm giác của một người mẹ, truyện được đăng tại có khi cậu cảm thấy mình so với mẹ còn trầm ổn hơn.
……………………….
Truyện được đăng tại diễn đfan.


“Đoạn này là nói về du hành vũ trụ, dùng tia hồng ngoại dò xét không gian, NASA thiết lập kết hoạch, bla bla. Mình sẽ không ed đoạn này vì nó không quan trọng lại vừa dài vừa khó hiểu, mọi người thông cảm nha ”


Trên TV truyền đến tiếng nói ngay sau đó ống kính chuyển tới hình ảnh tổng dinh thự của nước Mĩ, sau đó người tham dự kế hoạch này phát biểu.


Hành Vân đi vào trong phòng, nhìn thấy Dĩ Kính đang tập trung tinh thần xem TV. Cô lẳng lặng tiêu sái đi đến cạnh anh, tầm mắt anh không di chuyển mà tập trung nhìn vào màn hình TV, truyện được đăng tại nhưng lại tự nhiên kéo cô lại ngồi gần mình.


Đến khi xem xong tin tức này, Dĩ Kính tắt TV, vỗ vỗ lên người vợ thấy bộ dáng lười biếng của cô, anh liền bế cô, cô cũng tự nhiên ôm cổ anh, để anh đem mình an bài trong chăn.
Quan hệ vợ chồng thay đổi, bọn họ ở chung ngày càng tốt.
“Anh có hối hận hay không?”


Anh biết cô hỏi cái gì, là hỏi anh có hối hận việc bỏ đi những nghiên cứu khoa học, có hối tiếc khi nhìn thấy tin tức báo chí đưa tin nhưng anh lại không có trong đó.
“Không.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Vì sao?”


“Con người khi còn sống, luôn có phải thứ chọn hay bỏ, không có khả năng một người chiếm được tất cả tiện nghi, đối với lựa chọn này anh không hối hận.” Anh kiên định nói.
Cô lẩm bẩm một câu: “Anh không cần hối hận, em đã thay anh hối hận hết rồi.”


Anh nghe được cô nói nhỏ, chỉ bình tĩnh nói: “Em biết khoa học khó hiểu nhất là cái gì không?”
“Ưmh……….. Sự bắt đầu của vũ trụ, khủng long tuyệt chủng,…….. Bí mật của Kim Tự Tháp, có người ngoài hành tinh không, đĩa bay……”


“Đều không phải.” Anh cười lắc đầu: “Là sự ra đời của một sinh mệnh mới.”
A……. Cô nghi ngờ nhìn anh, anh biết được cái gì rồi sao?


“Khoa học tiến bộ, cũng không tạo ra được sinh mạng, năm đó lúc Thư Vĩ sinh ra anh rất xúc động, hơn nữa khoa học tạo ra lợi ích, truyện được đăng tại cũng không thể tạo ra hạnh phúc, đối với hết thảy anh rất thỏa mãn, huống hồ, biết mình còn có tài năng buôn bán không lợi dụng tốt khổng khỏi đáng tiếc.”


Tốt lắm, anh lại vô tình nói đến chủ đề chính, cô đang lo lắng không biết nên mở lời như thế nào đây! Cô thở sâu, nhìn chồng đã nằm trên giường.
“Dĩ Kính, anh có tiếc nuối khi chỉ có mình thư Vĩ là con hay không?”






Truyện liên quan