Quyển 2 - Chương 5
Chưa từng nghĩ đến sự tình sẽ đi đến bước này, tôi nhìn một người nam nhân mà hoài niệm lại đoạn tình cảm lưu luyến đã mất đi. Nhìn thân ảnh người đàn ông bận rộn trước bàn cơm, tôi ngồi ở trên ghế salon không chỉ lần thứ nhất hỏi mình, vì sao mày lại ở chỗ này, Vệ Hải?!
Lần nữa tìm tới người đàn ông Tạ Gia Văn, tôi cảm thụ được từ trên người hắn khí tức Tiểu Gia vẫn đang tồn tại. Hết thảy của hắn, đều giống hệt như Tiểu Gia vậy, điều bất đồng duy nhất, là hắn dùng tư cách một người đàn ông đứng trước mặt tôi. Tôi từng hỏi hắn để những nữ trang kia ở nơi nào, hắn nói với tôi, vào ngày tôi đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn đã đem toàn bộ những thứ có liên quan Tiểu Gia đốt hết rồi. Hiện tại, thứ duy nhất có thể chứng minh Tiểu Gia từng tồn tại chính là bản thân hắn.
Hắn khổ sở biểu lộ với tôi vài lời, nửa ngày tôi cũng không nói gì. Hắn kể hắn từng hận Tiểu Gia, hận cô ấy làm cho hắn không chiếm được nửa điểm yêu của tôi, nhưng hắn cũng nói đã không còn hận cô ấy, Tiểu Gia cũng là một phần của hắn, không ai có thể một mực hận mãi chính mình. Tôi không biết phản ứng lời hắn như thế nào, đành phải kéo hắn qua, không cho hắn nhìn thấy biểu tình phức tạp của mình.
Tôi thường thường tìm đến hắn, có đôi khi Gia Văn cũng sẽ gọi điện thoại hẹn tôi. Cùng hắn ở cùng một chỗ, tâm tình của tôi luôn trộn lẫn vui sướng với không thoải mái, mâu thuẫn làm cho tôi không biết làm sao cho phải. Đối mặt Gia Văn như thế nào?! Vấn đề này tôi một mực tìm không thấy phương pháp giải quyết. Tôi không thương hắn, nhưng bây giờ tôi lại không rời khỏi hắn. Tôi có chút hận hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hắn ẩn nhẫn thương tâm đối mặt với thái độ lạnh như băng của tôi thì lòng tôi sẽ lại mềm đi… Tôi nên làm cái gì bây giờ?! Nhìn thấy người đàn ông yêu tôi này, tôi bực bội không chịu nổi.
“Tôi về đây.” Đứng lên, tôi cầm áo khoác đi về hướng cửa ra vào. Dù sao cứ ngồi tiếp mà một câu cũng không nói với Gia Văn, hoặc nghe mấy lời tận lực nịnh nọt của hắn, không bằng về nhà ngủ ngon đi.
“Vệ Hải…!” Gia Văn bỏ xuống cái chén đang rửa dỡ, hai tay ẩm ướt cuống quít chạy ra. Đứng sau lưng tôi, đôi tay ướt nước cọ lung tung trên quần mình. “Muốn… muốn đi… Ngồi thêm một lát nữa không tốt sao?! Tôi mua táo, ăn xong lại đi a! Đến… ngồi thêm một lát…!” Tôi không quay đầu lại, tôi biết rõ trên mặt hắn nhất định lại là loại biểu tình chịu đựng chảy nước mắt, nghe thanh âm khẽ run là có thể biết rõ… Mỗi lần sau khi tôi rời đi hắn sẽ khóc hay không, tôi đây không biết, điều duy nhất tôi biết, chính là sau khi tôi rời đi hắn đều đứng ở cửa ra vào nhìn tôi, cho đến khi thân ảnh tôi khuất khỏi tầm mắt hắn.
Đi ở trên đường cái, tôi liếc nhìn đồng hồ. Mới hơn tám giờ, ban đêm hiện tại vừa mới bắt đầu. Trên đường, người đi đường rất nhiều, trong đó đại đa số đều là mấy đôi tình nhân thân mật nắm tay. Đứng trước nhà ga chờ xe không không, tôi hâm mộ nhìn trên đường tình nhân đi tới đi lui.
Tôi đã từng cũng có thời gian như thế mà! Khi đó hẳn là có người ở một bên hâm mộ nhìn tôi và Tiểu Gia! Cảm giác bên cạnh Tiểu Gia giống như đã qua thật lâu thật lâu rồi, sau đó tôi mới nhớ tới bản thân chẳng qua mới hai mươi ba tuổi, thật sự không cần phải… phát ra loại cảm khái giống như lão nhân này!
Nhớ đến Tiểu Gia, suy nghĩ của tôi rất tự giác sẽ nghĩ đến Gia Văn. Cùng người đàn ông này ở chung đã gần một năm, tôi vẫn là không cách nào tìm cho hắn một cái địa vị phù hợp trong lòng mình. Đối với tôi mà nói, Gia Văn là ai?! Hắn hẳn là bị tôi xem như thế thân của Tiểu Gia… Nghiêm túc mà nói, hắn rõ ràng chính là Tiểu Gia. Trên đời này chưa bao giờ có một người con gái tên Tiểu Gia, chỉ có một người đàn ông tên Tạ Gia Văn, nói hắn là thế thân, thật sự không thỏa đáng. Tôi không thương Gia Văn, nhưng vẫn sẽ hôn hắn. Khi Gia Văn khổ sở, tôi sẽ dùng nụ hôn an ủi hắn. Cảm giác hôn hắn rất tốt, giống như đang hôn Tiểu Gia mà tôi yêu. Mỗi khi hôn Gia Văn, tôi tinh tường biết rõ người mình hôn là ai, nhưng mà tôi chán ghét bản thân say mê không thôi nụ hôn của người đàn ông kia. Nhớ rõ có một lần, Gia Văn chỉ mặc một cái áo may-ô đơn bạc mắc cở đỏ mặt muốn tôi ôm hắn. Lúc ấy tôi rất phẫn nộ, cho dù tôi chịu hôn hắn, chịu cùng hắn gặp mặt, nhưng cũng không có nói tôi sẽ thay đổi tính hướng của mình để ôm lấy một người đàn ông. Tôi hung hăng đẩy Gia Văn ra, hướng về phía hắn đang té ngã trên đất mà rống to: “Tôi cũng không phải biến thái, anh cho rằng anh đang làm gì?!”
Gia Văn đại khái không nghĩ tới tôi sẽ tức giận như vậy, ngày hôm sau hắn chờ ở cửa nhà tôi đau khổ khẩn cầu tôi tha thứ hắn, cầu tôi đừng rời đi hắn. Nhìn thấy hắn khóc không ngừng, tôi kéo người đàn ông đang ở trước mặt tôi đã hơn ba mươi tuổi cũng không có nửa điểm tôn nghiêm vào trong ngực. Từ ngày đó trở đi, Gia Văn ở trước mặt tôi đều đem bản thân nghiêm nghiêm thực thực bao kín giống như cái bánh chưng. Hắn sợ! Sợ tôi cho rằng hắn có ý nghĩ hấp dẫn tôi mà lần nữa vung tay rời đi hắn.
Không muốn cứ một mình về nhà vượt qua một đêm như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới vài ngày trước quen biết một nữ hài. Tóc thật dài, nụ cười xinh đẹp… Tôi lấy điện thoại di động ra tìm được số điện thoại của nàng, hẹn với nàng xong tôi tắt điện thoại. Cùng cô nàng kia chơi đến khuya, ban đêm 12h, tôi thoáng mỏi mệt về nhà. Bật điện thoại, ngoại trừ có hai đồng nghiệp gọi nói chuyện phiếm, còn lại bốn cuộc gọi đều là Gia Văn gọi tới, lời rất ngắn gọn, đều là muốn hỏi tôi có an toàn về đến nhà hay không mà thôi, chỉ có một cuộc cuối cùng trước mười phút tôi về đến nhà là đặc biệt. Sau khi điện thoại kết nối, thật lâu Gia Văn cũng không nói gì, đến lúc tôi hết kiên nhẫn chờ đợi mới nghe thấy một câu thở dài cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, khẽ gọi.
“…Vệ Hải…!”
Nghe xong toàn bộ tin nhắn thoại, tôi nhấn khóa máy, nghĩ nghĩ, tôi lại mở khóa. Tôi tin tưởng ngày mai Gia Văn sẽ gọi điện thoại tới. Hắn không phải bằng hữu của tôi, lại càng không là người yêu của tôi. Hắn đối với tôi mà nói, chỉ là công cụ để cho tôi tưởng niệm Tiểu Gia mà thôi, chúng tôi chỉ là quan hệ bất khả tư nghị dây dưa một chỗ như vậy mà thôi. Nhìn đồng hồ, tôi nghĩ đến việc Gia Văn gọi điện thoại tới đánh thức tôi rời giường đi làm so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, kéo chăn lên, tôi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.