Chương 6
Công Tôn Lẫm đoán nàng mất trí nhớ thì không chừng đã quên cách chơi cờ rồi. Bây giờ chơi cờ với nàng, có lẽ có thể thắng nàng.
Quả nhiên, hắn đoán đúng rồi còn rất may mắn nữa. Thừa dịp nàng chưa rõ quy tắc đánh sai vài nước, thắng nàng ván đầu tiên.
Lần đầu tiên thắng nàng, làm hắn kích động, tự tin cũng tăng lên, vô cùng đắc ý.
Nàng nhìn cái vẻ ra oai của hắn, cuối cùng cũng nhận ra.
“Thì ra là thế. Ngài thừa cơ thật đấy, nhân lúc ta mất trí nhớ, quên cách đánh nên thắng ta?”
Nàng tỉnh ra, ánh mắt có vẻ phản đối.
“Nói hươu nói vượn! Ta là người như vậy sao?”
Công Tôn Lẫm hai tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế sau, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng.
Hừ hừ, cuối cùng cũng có lần đầu tiên hắn chơi cờ thắng nàng! Ở trong lòng hắn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
“Ngài thắng không công bằng, đây là lừa gạt!” Nàng bĩu môi nói.
“Binh bất yếm trá*, tiểu nha đầu.”
* Binh bất yếm trá : chiến tranh không ngại dối lừa; việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch.
Hắn cười mắt híp lại, hai tay dang ra rõ ràng không biết xấu hổ.
Nghe vậy, nàng rũ mắt xuống, đáy lòng âm thầm co rút lại.
Hắn gọi nàng ba tiếng “Tiểu nha đầu”, tràn ngập sủng nịch tình cảm thân mật.
Nhìn hắn gọi thuận miệng như thế, không biết là cô gái nào từng được hắn yêu thương như vậy?
Nàng nhớ hắn từng nói về một người con gái trước khi xuất giá để lại bài thơ tình.
Là người đó sao?
Nói không chừng, người dạy hắn thổi tiêu, cũng là cô gái đó……
Trong lòng nàng đột nhiên trào dâng cảm giác chua chát.
“Sao nào? Còn muốn đánh nữa không?”
Không nhận ra tâm tư của nàng đang trăm vòng ngàn hồi, Công Tôn Lẫm cười hỏi nàng, trong mắt mang theo chờ đợi.
“Có gì là không thể?…… Đánh ba ván nữa?” Nàng giơ ba ngón tay ra.
Hắn nhíu nhíu mày. Con nhóc này ngay cả khi mất trí nhớ vẫn còn thói quen so ba ván với hắn?
Nhưng mà, bây giờ thời điểm đặc biệt, hắn liều mạng với nàng!
“Không thành vấn đề! Năm ván cũng được!”
Hắn tràn đầy tự tin, một lời đồng ý luôn.
“Được, bắt đầu đi.”
Nàng gật gật đầu, bên môi mang ý cười, sửa sang lại quân cờ trên bàn cờ.
“Chờ một chút.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
“Sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trước khi bắt đầu, chúng ta đặt tiền cược đã.”
Nàng nhìn hắn, vẻ mặt rất hứng thú.
“Tiền cược gì?”
“Người thua phải làm cho người thắng ba việc. Thế nào? Cô dám cược không?”
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, hoàn toàn không thấy hậm hực của mấy ngày nay.
Hồng Đậu nhìn hắn chăm chú một lúc lâu.
Trước kia, chẳng lẽ hắn là người thích cười như thế sao?
“Thế nào? Không dám so sao?”
Hắn thấy nàng không nói gì, sợ nàng không đồng ý nên nhanh chóng khích tướng.
Đáng tiếc, Hồng Đậu hoàn toàn miễn dịch với chiêu này.
Chỉ thấy nàng không chút hoang mang nói:“Không, ta chỉ muốn nói trước, lát nữa ta thắng có thể yêu cầu ngài ba việc thật sao?”
“Cô…… Tự tin quá mức rồi đấy!”
Nhìn nàng cười tự tin hơn hắn, trong lòng Công Tôn Lẫm không thoải mái lắm.
“Chúng ta bắt đầu đi!” Nàng giục hắn chú ý bàn cờ.
Kể cả ván đầu tiên, ván thứ hai, ván thứ ba, dù hắn có chơi xấu đến ván thứ tư, ván thứ năm…… Hắn không đánh thắng nàng được nữa.
Sau năm ván, Công Tôn Lẫm sắc mặt khó chịu trừng mắt với bàn cờ, dường như muốn nuốt chửng cả bàn cờ vào để giấu nhẹm đi sự thật là hắn đã thua hết.
Nhìn mặt hắn sắp dỗi, Lý Hồng Đậu nén cười, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Lúc đầu nàng cứ nghĩ hắn đọc binh thư, tài đánh cờ hẳn cũng rất lợi hại, thật không ngờ hắn đánh cờ lại…… yếu như thế.
“Ngài thua rồi.”
Nàng mỉm cười nói, chậm rãi dọn bàn cờ.
“Lý luận suông không có nghĩa gì hết, trên chiến trường mới có thể biết được chính xác!”
Hắn mất hết mặt mũi, tức giận phản bác.
“Đáng tiếc ta là phụ nữ yếu ớt, không được ra chiến trường, nên chỉ đánh với ngài bằng mấy ô bàn cờ này thôi! Chịu thua đi, Tôn lão gia.”
Nàng rốt cục không nhịn được cười, tiếng cười trong trẻo.
Hắn cắn răng rủa một tiếng, buồn bực không thôi.
Đáng giận! Không phải nàng mất trí nhớ sao? Vì sao có thể lợi hại như vậy? Chẳng những thổi tiêu, chơi cờ cũng vẫn lợi hại như vậy!
Nàng vẫn cười khanh khách làm hắn càng tức hơn. Hắn bỗng dưng tiến đến sát cạnh nàng, tay nắm cằm nằng, để mặt nàng đối diện mặt hắn.
“Cô không được cười nữa!”
Trong lúc vô tình hai người dựa vào nhau quá gần, không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nàng hơi ngạc nhiên, hắn nói xong cũng dừng lại.
Nàng nhìn khuôn mặt rất đẹp của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác dao động kỳ lạ, dường như có ngàn vạn con bướm đang cùng vỗ cánh tung bay trong cơ thể nàng, khiến từ đầu đến chân nàng có cảm giác bất an tê dại, run rẩy.
Nàng mâu thuẫn muốn tới gần hắn nhưng cũng muốn thoát ra.
Từ lúc hai người lần đầu gặp nhau, nàng đã cảm thấy hắn rất thích tức giận với nàng, giống như nàng từng làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng giờ hắn lại thích trêu trọc nàng, mắt to lườm mắt nhỏ với nàng.
Nàng đã lén quan sát thái độ của hắn với người khác, phát hiện cho dù là người giúp việc quét rác hắn cũng chưa bao giờ dùng dáng vẻ cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến họ, ngược lại ăn nói rất khách sáo.
Nhất là khi nói chuyện với Lý đại phu và Uyển Yến, giọng hắn lúc đó rất lễ phép, khiến nàng hơi ghen tị.
Nhưng sau mấy ngày sớm chiều ở chung với cái tính quái gở của hắn, nàng cũng quen dần, thậm chí còn phát hiện hắn sẽ vô ý thể hiện sự dịu dàng người khác không biết.
Hôm nay, nàng lại phát hiện thêm một mặt hấp dẫn khác của hắn.
Trọng thương làm nàng mất đi trí nhớ, trong ngực luôn không có cảm giác yên ổn. Nhưng cảm giác quen thuộc dần dần dâng lên từng đợt kia lại khiến nàng muốn kháng cự theo bản năng……
Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt mê hoặc của nàng, ngón tay vuốt ve cái cằm mềm mại của nàng luyến tiếc buông ra.
Vì sao…… Hắn sống lâu như vậy rồi lại không phát hiện nàng xinh đẹp động lòng người như thế?
Hắn nghĩ, nếu nàng không phải nghĩa nữ của hắn, có lẽ lần đầu tiên gặp nàng hắn sẽ bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn ……
Mỗi lần gặp “Hồng Đậu” không có kí ức về hắn, hắn đều không kìm nén được tức giận. Hắn cũng giả vờ như hoàn toàn không biết nàng, thực sự coi nàng như nha đầu trong phủ để sai vặt.
Nhưng mấy ngày nay, hắn gần như đã quên nàng là nghĩa nữ của hắn, còn nảy sinh tấm chân tình với nàng, điều này khiến hắn đấu tranh mãi.
Theo thân phận, nàng là nghĩa nữ của hắn, nhưng trong lòng hắn đã không thể kiểm soát được mà yêu thương nàng……
“Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người……”
“Hay đâu bể khổ tình trường, Thà xưa đừng gặp đừng thương nhớ người……”
Hắn lẩm nhẩm, rốt cục đã hiểu ra những lời này.
Khó trách…… Khó trách Vũ Nhi sẽ nói, nàng hy vọng chưa từng gặp hắn, chưa từng bị hắn nhận nuôi, như vậy thân phận của nàng sẽ không phải là nghĩa nữ của hắn.
Nếu bọn họ trước kia chưa từng quen biết, bây giờ có thể yêu nhau không?
Trong đầu hắn, giờ đây chẳng cần gì nữa, chỉ còn lại khát vọng vội vàng, muốn bất chấp tất cả xoay chuyển lòng nàng.
Không cần nghĩ ngợi, dựa vào bản năng, hắn nghiêng người che môi nàng lại.
Nàng không kháng cự nhắm mắt lại, cảm nhận được áp lực trên môi, trong lòng không hiểu sao xúc động muốn khóc.
Nước mắt nóng bỏng thoáng chốc ùa vào đáy mắt, còn không kịp nhận ra mùi vị đã trào ra hốc mắt.
“Đừng khóc…… Đừng khóc……”
Hắn nhẹ giọng khẽ lẩm bẩm, dịu dàng hôn nước mắt tràn ra từ đôi mắt nàng.
Hồng Đậu không ngừng thút thít, không hiểu vì sao, không biết nguyên nhân.
Đầu óc nàng hỗn loạn, không thể suy nghĩ gì được, chỉ có thể khóc suốt.
Hắn ôm nàng vào lòng, cảm thấy tim mình cuối cùng cũng yên ổn, đã có điểm xuất phát và nơi trở về.
Nàng nằm trong lòng hắn, cảm thấy vô cùng an tâm, hoa phật phiêu bạt lâu ngày, tâm hồn chồng chất vết thương, đã được ấm áp của hắn bù đắp rồi.
Công Tôn Lẫm không ngừng trấn an nàng, dỗ dành an ủi nàng, dần dần nàng cũng ngừng khóc.
Hắn luyến tiếc buông ra, nàng cũng không muốn rời đi.
Hai người luôn gắn bó âu yếm, chìm đắm trong vòng tay thân mật đẹp đẽ như vậy……
“A…… Xem ta gặp được cái gì đây?”
Một tiếng nói không đứng đắn, bỗng nhiên vang lên ở cửa.
Một gã khách không mời mà đến cứ thế xông vào, phút chốc đánh vỡ giấc mộng này.
Hai người hoảng sợ, lập tức tách ra, theo bản năng nhìn ra cửa.
“À…… Ta không cố ý đánh uyên ương đâu, mời các ngươi cứ tiếp tục!” Người tới mỉm cười với hắn vẫy vẫy tay.
Công Tôn Lẫm vừa thấy người nọ, hai mắt lập tức trợn trừng.
“Ngài……”
“Nhìn thấy ta ngạc nhiên thế sao?” Hoàng thượng nhíu mày với hắn.
“Ngài…… Sao lại……”
Công Tôn Lẫm cứng họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
“Ta thấy gần đây ngươi cứ vội vội vàng vàng, như thể đang vội tìm gì đó, nên đi sau ngươi, ta đến đây xem có giúp được gì không!” Hoàng thượng cười hơ hớ nói.
Hoàng thượng nói thoải mái, Công Tôn Lẫm lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Về phần Hồng Đậu, nàng cũng đã sớm sợ ngây người, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
Một mặt nàng bị chính cảm xúc không khống chế được vừa rồi của mình làm cho sợ hãi, còn lại là khiếp sợ vì mình…… bị Tôn Lẫm hôn…… Còn để người khác nhìn thấy……
Gương mặt nàng không nhịn được đỏ lên, rất muốn tìm cái lỗ để chui vào, vùi mình vào đấy.
“A, vị cô nương này…… Rất quen mặt……”
Hoàng thượng đến bên người Hồng Đậu, vẻ đăm chiêu vòng quanh nàng, nhìn tới nhìn lui.
“Hoàng…… Ngài…… Nàng là……”
Công Tôn Lẫm lập tức lách mình đứng trước Hồng Đậu, ngăn nàng với Hoàng thượng, ngoài miệng lại không nghĩ ra nên xưng hô với hắn thế nào.
“Ta nói này tiểu đệ, đại ca tới chơi đệ có cần khẩn trương thế không? Sao lắp bắp mãi thế?” Vẻ mặt Hoàng thượng thảnh thơi chế nhạo hắn.
“Ai là tiểu đệ ngài!” Công Tôn tức giận gầm nhẹ.
Nhìn ánh mắt Hoàng thượng, hắn chắc đã biết chuyện Vũ Nhi rồi!
Công Tôn Lẫm không khỏi âm thầm cắn răng, trong lòng có một tia bất an.
Không biết Hoàng thượng tự mình đến, có tính toán gì không?
Hoàng thượng cười ha ha, mỗi lần xưng hô thế này với hắn, đều có thể làm hắn nhảy dựng lên, thật sự giải trí rất vui!
“Hóa ra ngài là đại ca của Tôn lão gia!”
Hồng Đậu lộ vẻ mặt hiểu ra, nghĩ rằng khó trách khuôn mặt bộ dạng hai người có vài phần rất giống.
“Tôn?” Hắn nghiền ngẫm nhìn nhìn Công Tôn Lẫm.
Công Tôn Lẫm tức giận trả lời hắn.
“Ta tên là Tôn Lẫm, không gọi Tôn lão gia thì muốn gọi là gì?”
Hồng Đậu ngạc nhiên nhìn Tôn Lẫm một cái, nàng cảm thấy lời đáp đột ngột của hắn vừa rồi rất kì lạ.
“Đúng rồi, ta là đại ca Tôn Lẫm, gọi…… Ừ, Tôn Triệt đi. Xin hỏi cô nương là?”
Hoàng thượng cũng phấn khởi diễn theo, đùa cợt chẳng sợ gì.
“Ta là Lý Hồng Đậu, chào Tôn Đại gia.” Nàng mỉm cười với hắn.
“Cô nương Hồng Đậu, đừng khách khí, cô theo tiểu đệ ta gọi đại ca là được rồi!”
Giống như hắn muốn lôi kéo nàng, vội vã làm thân với nàng.
“Hả?”
Hồng Đậu có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), thấy Tôn Đại gia này nhiệt tình quá.
“Mau gọi đi!”
Hoàng thượng cười tít mắt, tâm trạng rất tốt giục nàng.
“Ta…… Ta chỉ là tỳ nữ trong phủ, không thể xưng hô với ngài như vậy.” Hồng Đậu lập tức lắc đầu.
“Ai nha, dù sao sớm hay muộn đều phải gọi, chẳng thà bây giờ gọi luôn đi. Thân phận không quan trọng, quan trọng là chân tình chân ý. Cô xem, Tôn Lẫm cũng không gọi ta là đại ca.”
Hoàng thượng như thật như giả cáo trạng với Hồng Đậu, hơn nữa cố ý liếc Công Tôn Lẫm vài lần, lời nói chứa đầy hàm ý, cố ý nói cho hắn nghe.
“Đại…… Đại ca……”
Công Tôn Lẫm hung tợn trừng nhìn hắn một cái, cắn răng buộc mình gọi hắn một tiếng
“Ai, tiểu đệ!” Hoàng thượng lập tức vui vẻ đáp lại một câu.
Sắc mặt Công Tôn Lẫm đan xen xanh trắng, tức giận không thôi.
Hồng Đậu nhìn hai người kỳ quái, đoán rằng có lẽ đây là cách đặc biệt huynh đệ họ ở cạnh nhau, cũng không nghĩ nhiều.
“Tôn lão gia, ta đi pha ấm trà.” Hồng Đậu cúi nói với Tôn Lẫm.
“Ừ.”
Công Tôn Lẫm lập tức gật đầu, ước gì nàng đi nhanh lên, biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng thượng.
Chờ sau khi Hồng Đậu rời khỏi, thần sắc Hoàng thượng khôi phục nghiêm túc, ngồi vào ghế dựa trước thư phòng.
Công Tôn Lẫm ngồi dưới hắn.
“Hoàng thượng……” Hắn cân nhắc nên mở miệng thế nào.
“Vũ Nhi thực sự mất trí nhớ?”
“Nàng là Lý Hồng Đậu.”
“Đừng có giả vờ, lòng ngươi ta biết rõ.” Hoàng thượng khoát tay.
“Nàng là Lý Hồng Đậu.” Hắn lại trả lời một lần nữa.
“……” Hoàng thượng không nói gì trừng mắt với hắn.
Công Tôn Lẫm cũng ngoan cố trừng lại.
“Ta nói này hoàng đệ, đệ cái gì cũng tốt, cái gì cũng được, chỉ có cái đầu không tốt, rất ngoan cố!” Hoàng thượng không nhịn được oán giận nói.
“Nàng thật là Lý Hồng Đậu.”
Không lay chuyển được kiên trì của hắn, đành phải thuận theo hắn.
“Được rồi, được rồi, Lý Hồng Đậu thì Lý Hồng Đậu! Trí nhớ của nàng còn chưa khôi phục sao?”
“Chưa.” Sắc mặt hắn hậm hực lắc đầu.
“Ừm…… Ngay cả Lý đại phu cũng bó tay, thật sự rất phiền não đây……”
Công Tôn Lẫm nghe hắn nói vậy, lập tức nhìn hắn.
“Hoàng thượng biết Lý đại phu?”
“Nhiều năm trước, hắn từng bị trẫm triệu vào cung chữa bệnh cho Cửu hoàng thúc. Thật ra lúc hắn cứu Vũ Nhi…… Khụ, Lý Hồng Đậu,” Dưới ánh mắt của Công Tôn Lẫm, Hoàng thượng sửa lại. “Từng cầu viện trẫm, muốn một ít dược liệu quý, lúc ấy ta có phái người tới đây gặp Lý đại phu, cho nên phát hiện ra Vũ…… À…… Tóm lại là, Lý Hồng Đậu nàng có thể hồi phục thần tốc trong sáu tháng, cũng nhờ trẫm cung cấp dược liệu tốt nhất trong cung đấy!”
“…… Hoàng thượng đã sớm biết Vũ Nhi ở đâu, vì sao không nói cho ta biết?!”
Công Tôn Lẫm nghe xong, không khỏi giận dữ, nắm chặt nắm đấm.
Hoàng thượng nhíu mày.
Thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn đây……
Mình thì có thể gọi Vũ Nhi, còn hắn phải gọi Hồng Đậu?
“Vì ngươi không tới hỏi ta! Trẫm ở trong cung chờ ngươi mấy tháng cũng không nhìn thấy bóng ngươi đâu. Phái người triệu ngươi, ngươi cũng không về, muốn trẫm làm thế nào nói cho ngươi biết đây?” Hoàng thượng lạnh nhạt trả lời.
Công Tôn Lẫm chán nản.
Hắn điên cuồng tìm sáu tháng, không ngờ ngay từ đầu Hoàng thượng đã biết Vũ Nhi ở đâu!
“Cứu được Hồng Đậu, cũng có một phần công lao của trẫm, còn không mau tạ chủ long ân?”
Hoàng thượng lên mặt, cố ý muốn chọc hắn còn giơ chân ra.
“…… Đa tạ Hoàng thượng!” Hắn không tình nguyện cắn răng nói.
Lúc này, trên ván cửa có vài tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi!” Hoàng thượng khoái trá kêu to.
Công Tôn Lẫm tức giận lườm hắn một cái.
Hồng Đậu dâng trà, đẩy cửa đi vào.
“Ai nha, cô nương Hồng Đậu, thật sự cám ơn cô!” Tâm trạng Hoàng thượng rất tốt nói lời cảm tạ với nàng.
“Đừng khách khí.”
Hồng Đậu dịu dàng cười nói với hắn, bưng một ly trà cho hắn.
Tươi cười của nàng, làm cho Công Tôn Lẫm đứng bên rất cam chịu.
“Hồng Đậu.” Công Tôn Lẫm gọi kéo lại chú ý của nàng.
“Vâng?” Nàng quay đầu nhìn hắn.
“Lại đây.”
Công Tôn Lẫm chỉ chỉ ghế bên cạnh, ra lệnh.
“Vâng.” Nàng bưng một chén trà khác, đặt cạnh hắn.
Nàng đang định ngồi xuống, Hoàng thượng bên này cũng bắt đầu gọi.
“Hồng Đậu!”
“Tôn Đại gia, có chuyện gì sao?”
“Có điểm tâm không? Chạy nửa ngày đường, chưa ăn gì cả, bây giờ ta đang đói bụng.” Hoàng thượng vô tội sờ sờ bụng.
“Vâng, có, ta đi chuẩn bị ngay.”
“Cám ơn cô, cô thật sự là cô nương tốt!” Hoàng thượng chớp chớp mắt với nàng.
Hồng Đậu không cảm thấy thái độ vị đại gia này lỗ mãng, ngược lại giống như người nhà đùa nhau, cảm thấy thân thiết kì lạ, vì vậy nàng đỏ mặt cười một cái.
Công Tôn Lẫm hung hăng nhìn Hoàng thượng và Hồng Đậu, thấy hai người họ mắt đi mày lại, chói mắt vô cùng.
“Hừ!”
Công Tôn Lẫm đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa, nhắm mắt làm ngơ.
“A! Tiểu đệ, đại ca ta mệt quá, nhanh đi giúp ta chuẩn bị phòng để ta nghỉ ngơi đi……”
Hoàng thượng cao giọng nói, âm cuối còn cố ý kéo dài.
Công Tôn Lẫm coi như không nghe thấy, cũng không đáp lại, tiếp tục đi ra ngoài.
Hồng Đậu lẳng lặng nhìn hắn đi ra, thở dài một tiếng.
“Sao lại tức giận thế nhỉ?”
“Cô bỏ qua cho hắn đi. Một thời gian dài rồi hắn không cười. Muốn làm hắn bình thường lại, chỉ có thể chờ đợi thời gian và thời cơ.”
“Thời cơ gì?”
“Thời cơ có thể khiến hắn buông lỏng ràng buộc trong lòng.”
Hoàng thượng cười thần bí, đưa trà lên uống một ngụm.
“Là…… Một cô gái làm cho hắn như vậy sao?” Hồng Đậu truy vấn nói.
“Ừ. Nha đầu, ta chỉ có thể nói vậy thôi. Nói nhiều quá, chỉ sợ tên tiểu đệ kia sẽ không thèm nhận đại ca ta nữa đâu.” Hoàng thượng ngăn nàng hỏi đi hỏi lại.
Nàng thức thời ngậm miệng, không hỏi nhiều.
Nhưng trong lòng không ngừng quẩn quanh nhiều nghi vấn……