Chương 12: Tiểu sư muội (1)

Mợ nó, là vòng kim cô sao?
Bảo Tô Kính không sợ là giả, nếu thế giới này có thứ như vòng kim cô, hắn bị tròng vào thì dù có bản lĩnh như Tề Thiên Đại Thánh cũng phải làm trâu làm ngựa cho Lâm Hoành Sơn suốt đời.
Tô Kính thầm rên rỉ, ta không muốn làm con khỉ.


Cái vòng kim loại phóng lớn thật sự rút vào trong da thịt Tô Kính, hắn cảm giác đầu như bị xe tăng nghiền qua, lúc trước khi xuyên việt đụng vào thân cây cũng không đau thế này.


Lâm Hoành Sơn hé môi niệm chú ngữ xa lạ như sấm nổ trong đầu Tô Kính, hắn bản năng tụng theo, mỗi khi niệm một đoạn là đau đầu sẽ giảm bớt một phần.


Trán Lâm Hoành Sơn ướt mồ hôi, thi triển loại năng lực này vừa không để Tiêu Dao Hầu phát hiện, chỉ mười mấy giây đã hao hết sạch lực lượng trong người gã.


Chú ngôn tự động nổ vang trong đầu Tô Kính, hắn đọc đi đọc lại, mỗi khi đọc một lần là đầu óc của hắn tỉnh táo một chút. Sau khi tụng suốt một trăm lần, vòng kim loại trên đầu Tô Kính hoàn toàn biến mất, co rút vào trong người hắn, hòa tan mất.


Tô Kính xoe tròn mắt, vì đọc xong chú ngôn hắn đã biết Lâm Hoành Sơn tặng bảo bối gì cho mình.
Thần khí của Binh gia, Ngũ Luân Chân Bảo!
Thứ này được không?


available on google playdownload on app store


Chắc chắn rất tốt, có thứ này thì Tô Kính thật sự có hy vọng tu luyện tiếp, thành công Trúc Cơ. Làm thế tử Tiêu Dao Hầu tất nhiên không thiếu tài nguyên tu luyện, có hy vọng thành tựu Kim Đan.


Nhưng Binh gia là môn phái nào? Năm xưa Đạo Môn tiêu diệt chư tử bách gia, Binh gia chống cự dữ dội nhất, gây ra tổn thất cho Đạo Môn còn lớn hơn Nho môn. Kim Tiên duy nhất giáng thế của Đạo Môn đã ch.ết trong tay Binh gia. Điều này khiến Đạo Môn áp dụng cách đuổi tận giết tuyệt Binh gia, dù ngươi là thái tử đương triều nhưng miễn là bái dư nghiệt Binh gia làm sư phụ cũng sẽ bị dùng hình phạt trảm tiên, thần hồn đều diệt.


Tô Kính mếu, cái này xem như báo ứng sao? Hắn cưỡng ép bái sư, kết quả Lâm Hoành Sơn là nhân vật quan trọng sống sót của Binh gia. Một tiểu nhân vật bình thường không thể nào có thần khí của Ngũ Luân Chân Bảo, cũng không thể nào sử dụng năm đại pháp chú của Binh gia được.


Lâm Hoành Sơn ở thời đại bách gia đầy rẫy ít nhất cũng là gia chủ một chi nhánh Binh gia.
Quả nhiên ép mua ép bán là hành vi khiến nhân dân quần chúng ghét cay ghét đắng.


Lâm Hoành Sơn thở dốc diều chỉnh lại trạng thái, khống chế mọi thứ trong căn phòng. Miễn không bị Tiêu Dao Hầu phát hiện chuyện xảy ra ở đây là mọi thứ đều ổn.
Lâm Hoành Sơn trên cao nhìn xuống Tô Kính, mỉm cười nói:


- Hiện tại chúng ta là người một nhà, có thể nói cho ta biết ai nói với ngươi là ta có thể giúp ngươi tu luyện rồi đi?
Tô Kính rất tức giận nhưng không lộ ra ngoài mặt, khóe môi cong lên cười hỏi Lâm Hoành Sơn:
- Sư phụ thật sự muốn biết?


Lòng Lâm Hoành Sơn lạnh ẽo, chợt nhận ra tâm tính của mình khác lạ. So đo với Tô Kính làm gì? Dù sao Tô Kính đã bái vào gã làm sư, lập ngũ đại pháp chú rồi, dù là Thần Châu cũng không thể xóa bỏ chú ngôn trong người hắn.
Nghĩ đến đây sắc mặt Lâm Hoành Sơn không thay đổi nói:


- Tô Kính, ngươi đừng lo, vi sư trồng Ngũ Luân Chân Bảo cho ngươi thì sau này tu luyện bí pháp Binh gia sẽ không bị luyện khí sĩ khác phát hiện. Dù là đương kim bệ hạ cũng nhìn không ra khác lạ trong thân thể của ngươi. Năm xưa hoàng thượng tự mình tiếp kiến vi sư, bây giờ vi sư vẫn sống khỏe mạnh thấy không?


Tô Kính nghe Lâm Hoành Sơn nói vậy hơi yên tâm chút:
- Sư phụ, về sau đệ tử ở trước mặt người khác chỉ có gọi sư phụ một tiếng tiên sinh, xin đừng trách đệ tử thất lễ.


Tô Kính dù gì sống ba mươi mấy năm, thuận miệng tiếp lời của Lâm Hoành Sơn khiến không khí hai người không đến nỗi giương cung bạt kiếm.


- Đương nhiên rồi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi lập ngũ đại pháp chú, rồi thì nữ nhi của ta, Lâm Tạ Hồng cũng là sư muội của ngươi. Đời này kiếp này ngươi không thể làm chuyện tổn thương đến nàng, không thì đại pháp chú phát động, ngươi sẽ lập tức hồn phi phách tán!


Tô Kính thầm nghĩ: Vậy lỡ như nàng muốn tổn thương ta thì sao?
Lâm Hoành Sơn không biết suy nghĩ trong đầu Tô Kính:
- Hồng nhi, ra đi, hãy chào sư huynh của ngươi.
Lâm Hoành Sơn cảm thấy nữ nhi của gã sẽ không làm chuyện đồng môn tương tàn, người nên đề phòng nhất là Tô Kính.


Một tiểu cô nương mặc giáp da nhảy xuống xà nhà, hai bím tóc bay lên sau đầu nhẹ nhàng như cánh én.


Tô Kính xấu hổ muốn ch.ết, nói sao thì hắn cũng là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, dù chưa quen thuộc kiểm soát thân thể nhưng đối phương chỉ là một tiểu cô nương, trông chỉ khoảng mười tuổi trốn trên đầu hắn lâu như thế mà hắn không phát hiện ra.


Tiêu Dao Hầu bắt hắn học võ kỹ với võ giả quả nhiên có lý, năng lực nnhư hắn trừ phi không ra chiến trường, không gặp chiến tranh nếu không dù là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ cũng sẽ bị kẻ địch nhẹ nhàng đập ch.ết.
Lâm Tạ Hồng cười lộ hàm răng với Tô Kính, khẽ chào:
- Xin chào sư huynh.


Trong đầu Tô Kính còn đang suy nghĩ tại sao không phát hiện ra tiểu anh đầu:
- Chào sư muội.
Lâm Tạ Hồng hỏi:
- Sư huynh, nghe nói sư huynh là tên khốn nổi tiếng trong Ngọc Kinh thành.
Tô Kính cười cười:
- A...Ta cũng nghe nói.
Lâm Tạ Hồng nghe Tô Kính nói theo mình thì được dịp xông lên:


- Nhưng nhìn không giống.
Tô Kính vẫn nhẹ nhừng ứng đối:
- Dưới danh tiếng là nỗi khổ, hổ thẹn, khiến sư muội chê cười.
Một tiểu nha đầu mười tuổi nếu có thể tổn thương được lòng tự trọng của hắn thì hắn sớm ch.ết cho rồi.
Lâm Tạ Hồng cứng người, tên này da mặt dày hơn cái mo.


Lâm Tạ Hồng chu môi, tròng mắt xoe tròn hỏi:
- Sư huynh, lần đầu tiên gặp mặt sao không có quà gì hết? nghe nói Tiêu Dao Hầu rất giàu, chắc sư huynh cũng giỏi cướp...
Tô Kính cười nói:
- Trong đêm khuya thanh vắng này ta lén lút tới đây thật sự không có chuẩn bị.
Lâm Tạ Hồng nói:


- Không được, ta còn là hài tử, nếu không có quà là ta khóc bây giờ!
Tô Kính choáng, đứa nhóc thế này thì bảo hắn về sau hại nàng thế nào? Nếu Lâm Tạ Hồng khóc thật, hắn bị phát hiện có mặt ở đây sẽ ăn gia pháp của Tiêu Dao Hầu.


- Vậy để huynh viết nhạc cho sư muội, phỏng chừng sư phụ cũng không cho sư muội nhận vật ngoài thân.


Lâm Tạ Hồng định cãi lại nhưng Tô Kính đã chậm rãi ngâm nga: Xuân hồng cánh hoa tàn trong vườn, quá vội vàng, bất đắc dĩ hướng đến gió lướt nhẹ cơn mưa lạnh. Giọt lệ qua khóe mắt, chìm trong cơn say, biết lúc nào đây, đời người hận dài, hận nước chảy về đông.






Truyện liên quan