Chương 43: Hy vọng của Lâm Hoành Sơn (2)
Nếu là ngày xưa thì cường giả đẳng cấp Kim Đan như Tiêu Dao Hầu tuyệt đối không đánh lại Lâm Hoành Sơn. Đáng tiếc thiên đạo nghiêng hướng Đạo Môn, Binh gia bị hủy diệt, Lâm Hoành Sơn tu luyện khó khăn, dù ẩn núp trong quân cũng không có nhiều cơ hội tung hoành như cường giả Binh gia trước kia.
Thiên Địa Luân phát ra, nguyên viện nằm trong sự bảo vệ của Lâm Hoành Sơn, người ngoài không thể rình ngó. Dù là đại yêu có thiên phú kỳ dị như Bích Nhãn Thần Nha cũng không thể.
Tô Kính ở trong sự bảo vệ hắn dùng bí pháp Binh gia luyện chế hai nguyên thần phù, hắn có thể nhờ cậy lực lượng của Lâm Hoành Sơn thúc đẩy hiệu quả mau hơn.
Binh gia trước kia cũng giỏi về khống chế yêu vật, Tô Kính hút hai phù văn đỏ vào thức hải. Hai phù văn đã vỡ nát thành mấy vạn phù văn sơ cấp, Tô Kính theo tiết tấu Thiên Địa Luân, từng thanh âm huyền ảo khó tả lặp đi lặp lại chấn động trong thức hải.
Xung quanh thức hải là Lục Đạo Thần Giám, nhờ Lục Đạo Thần Giám phóng lớn thanh âm gấp vô số lần. Những phù văn đỏ rực chấn động bay lượn theo thanh âm, xếp hàng tổ hợp lại thành hai thần văn Binh gia màu hoàng kim rơi xuống Lục Đạo Thần Giám.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đang đi, hai phù văn đỏ gieo trong nguyên thần đã vỡ rồi tổ hợp lại. Khi tổ hợp lại chúng nát thành mấy vạn phù văn sơ cấp hoàn toàn dung hợp vào nguyên thần của hai tiểu yêu, khi lại ngưng kết thì hai thần văn màu hoàng kim ở trạng thái gần như hư vô.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không quá rõ ràng về việc tu luyện, không phân biệt được đây là thần văn Binh gia hay cấm chế Đạo Môn. Hai tiểu yêu mắt lóe tia giật mình, thiếu gia lợi hại hơn trong lời đồn nhiều, mới chia tay bao lâu chớp mắt đã hoàn toàn luyện hóa hai nguyên thần phù rồi.
Bị việc này phân tâm, Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không hứng thú cãi cọ với đám nha hoàn nữa, hai người im lặng.
Bên Lâm Hoành Sơn, gã nhanh chóng thu về Thiên Địa Luân để Tô Kính chậm rãi quen thuộc cách khống chế hai tiểu yêu. Kiểu khống chế của Đạo Môn là khống chế nguyên thần của đối phương, khiến đối phương chủ động đi làm việc. Bí pháp của pháp bảo thì quấn thân thể yêu vật, dù Tô Kính không khống chế thì miễn hắn muốn có thể tùy thời cảm giác ý niệm của hai tiểu yêu. Vậy thì sau này Tô Kính và hai tiểu yêu có gặp rắc rối, trong trạng thái chiến đấu có thể phối hợp ăn ý nhất.
Binh gia nuôi dưỡng yêu vật vốn là để chiến đấu. Cường giả Binh gia đẳng cấp như Lâm Hoành Sơn đã có thể khống chế đại yêu Kim Đan, nhưng gã không dám làm vậy sẽ bị lộ thân phận.
Tiêu Dao Hầu tặng hai tiểu yêu cho Tô Kính có tư chất không tệ, nếu bồi dưỡng thì sau trăm năm tuyệt đối là trợ lực mạnh.
Lâm Hoành Sơn càng lúc càng càng tin vào Tô Kính, gã tin tư chất, nghị lực, sự thông minh của hắn chắc chắn có thể lên Trúc Cơ.
Có Tiêu Dao Hầu hỗ trợ Tô Kính cũng có thể thành tựu Kim Đan, nếu hắn song tu đạo binh thì càng có hy vọng tu luyện Bạch Hổ Luân.
Đạo Môn phi thăng khó khăn, Binh gia thành tựu thần vị cũng khó. Binh gia khó khăn ở chỗ thọ nguyên không dài bằng đệ tử Đạo Môn, dù Lâm Hoành Sơn luyện thành Thiên Địa Luân thì tuổi thọ chỉ cỡ một nửa cường giả Kim Đan.
Tô Kính lại khác, nếu hắn thành tựu Kim Đan thì có càng nhiều thời gian tu luyện thành công Bạch Hổ Luân, hắn rất có thể là người duy nhất có thể thành tựu thần vị từ sau khi Đông Tần đế quốc dựng nước.
Binh gia thành tựu thần vị giống như bên Đạo Môn phi thăng, có hai lựa chọn, ở lại trần gian ức chế thực lực một thời gian hay trực tiếp đi thế giới khác.
Không ai trong Thần Châu biết về thế giới khác, dù là thời đại thần thoại thì thế giới sau khi phi thăng vẫn vô cùng bí ẩn. Nhiều người phi thăng kiềm chế thực lực ở lại trần gian, trước khi đi để lại chút cảm giác, phán đoán về thế giới khác viết thành sách giữ trong tông môn cho hậu nhân xem.
Lâm Hoành Sơn không quan tâm thế giới khác, chỉ cần Tô Kính tu luyện thành Bạch Hổ Luân ở lại thế giới này trăm năm là tốt rồi, đủ để dao động căn cơ Đạo Môn hồi sinh Binh gia.
Lâm Hoành Sơn biết rất nhiều bí mật của Binh gia nhưng không dám chạm vào, trừ phi gã hoặc Tô Kính có lực lượng không còn sợ Đạo Môn ức chế nữa, khi đó gã mới lấy thứ tích trữ của Binh gia ra trùng kiến lưu phái.
Cuộc chiến giữa Binh gia và Đạo Môn xét cho cùng do tài nguyên tu luyện, ai nắm tay lớn thì kẻ đó có lý. Khi chưa có thực lực tuyệt đối Lâm Hoành Sơn chỉ có thể để những di bảo của Binh gia vùi mình trong thời gian, thành bụi bặm.
Lâm Hoành Sơn vốn đã hơi thất vọng, thậm chí tuyệt vọng, Tô Kính xuất hiện thắp lên chút hy vọng cho gã.
Nên Lâm Hoành Sơn đưa Ngũ Luân Chân Bảo tốt nhất cho Tô Kính chứ không phải nữ nhi Lâm Tạ Hồng.
Tô Kính lẳng lặng cảm nhận hai thần văn trong Lục Đạo Thần Giám, khác với cấm chế phù lục của Đạo Môn, hai thần văn này chứa nhiều lực lượng trói buộc. Tô Kính đã nắm quyền khống chế hai thần văn này nhưng hắn chưa đào móc được bí mật trong đó, không biết phải mất bao lâu.
Nếu Tô Kính tập trung tu luyện đạo pháp, Ngũ Luân Binh gia thì không có dư nhiều thời gian cho chuyện khác, hắn thi chạy với thời gian, nhanh chóng Trúc Cơ, kết thành Kim Đan. Trông như Tô Kính có Tiêu Dao Hầu làm hậu thuẫn, không lo tài nguyên nhưng thật ra cửa ải tu luyện không chỉ nhờ vào tài nguyên là có thể phá tan.
Cơ thể Tô Kính bị kẹt ở Tiên Thiên kỳ khá lâu nên chưa khó để thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, đạo pháp luận thuật này là nhiều nhất trong Đạo Môn.
Nhưng Trúc Cơ kỳ và Kim Đan thì tăng độ khó lên gấp trăm lần.
Đạo nhân thành tựu Kim Đan mỗi người đều có luận thuật của mình, ít có cái nào giống nhau. Kết thành Kim Đan tương đương với hình thành quy tắc trong cơ thể, linh hồn mỗi người đều khác nhau, tức là trên đời sẽ không xuất hiện hai cường giả Kim Đan giống y như đúc.
Vì vậy kinh nghiệm của người đi trước chỉ có thể tham khảo, không cách nào rập khuôn.
Trúc Cơ còn đỡ, muốn kết thành Kim Đan phải đối mặt kiếp số. Kiếp số có đủ loại, mỗi lần độ kiếp đạo nhân phải dốc hết sức ứng đối, rất là thận trọng.
Đây là năng lượng thiên phú của yêu tộc, là trời ban, nếu nghiên cứu thấu đáo xác minh với đạo pháp của Đạo Môn chắc sẽ trợ giúp cho việc tăng cao cảnh giới.
Tiếc rằng dù là cường giả Kim Đan một chớp mắt ngàn vạn ý nghĩ cũng không đủ sức phân tích quy tắc thiên địa.