Chương 47: Thịt Đường Tăng, mầm tai họa (1)

Thấy Ưng Dương, Khuyển Thập Lang tạm thời không có kỹ năng sát thương mạnh là Tô Kính đã hiểu ý của Tiêu Dao Hầu. Tìm hai yêu quái làm chân chạy vặt cho hắn, bản lĩnh đánh nhau ngang ngửa Tô Kính là được. Nếu chú trọng sức sát thương thì Tiêu Dao Hầu dư sức tìm yêu quái mạnh hơn nữa làm thuộc về cho Tô Kính.


Ít ra Tiêu Dao Hầu không thiếu yêu quái Trúc Cơ trạng thái cao nhất, hai đại yêu tùy thân của gã đã là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ.
Tô Kính phỏng chừng Tiêu Dao Hầu lo hắn không chăm chỉ tu luyện lâu, nếu cho hắn hai yêu quái thực lực mạnh chỉ e hắn sẽ bỏ tu hành.


Tô Kính trò chuyện với hai tay sai nửa canh giờ, hắn đã hiểu rõ năng lực của Ưng Dương và Khuyển Thập Lang. Nghi thức bái sư bên Tiêu Dao Hầu vẫn diễn ra theo như kế hoạch, Lâm Tạ Hồng bị thương do tự nàng làm ra, Sửu Đạo Nhân chỉ muốn bắt sống nếu không thì Bích Nhãn Thần Nha ở trên trời không ra tay là Lâm Tạ Hồng ch.ết chắc.


Bích Nhãn Thần Nha trung thành với Tiêu Dao Hầu nhưng không rảnh lo cả việc Lâm Tạ Hồng. Những yêu vật khó hòa đồng với nhân loại cũng vì vậy. Tiêu Dao Hầu không trực tiếp ra lệnh Bích Nhãn Thần Nha bảo vệ Lâm Tạ Hồng thì khi có nguy hiểm có hỗ trợ hay không tùy vào tâm tình của nàng.


Tiêu Dao Hầu không trừng phạt Bích Nhãn Thần Nha vì điều này, sau khi chính thức bái sư rồi nếu Lâm Tạ Hồng lại gặp nguy hiểm chắc chắn Bích Nhãn Thần Nha sẽ xen vào. Tiêu Dao Hầu không rảnh vì chuyện đã xảy ra mà trừng phạt thuộc hạ.


Bữa tiệc kéo dài đến trời hừng sáng khách khứa mới lục tục từ biệt, Tiêu Dao Hầu và phu nhân của mình chỉ dự tiệc nửa canh giờ rồi đi.


available on google playdownload on app store


Trừ hai quản gia ở lại bữa tiệc còn có hai nhi tử do thiếp thất Tiêu Dao Hầu sinh ra. Hai nhi tử này thân phận không thấp nhang huyết mạch không tinh khiết bằng Tô Kính, không thể nào kế thừa vị trí Tiêu Dao Hầu.


Đại điện chiêu đãi khách đèn đuốc sáng trưng, chỉ còn mười mấy đạo nhân vẫn đang uống rượu. Hai công tử không tiện bỏ đi, hai quản gia thì bận việc đã cáo lui.


Tô Kính có hai ca ca, đại ca Tô Linh đã ba mươi mấy tuổi, bộ dáng tuấn tú mày rậm mắt to, trông hơi chân chất. Tô Linh tu luyện bí truyền Tô môn, lúc trước được tài nguyên cũng phong phú nhưng huyết mạch bình thường, sau khi Trúc Cơ thì không thấy hy vọng thăng cấp Kim Đan.


Chuyện này không lạ, đa số tử đệ trong gia tộc đều như thế, trên đời này không có nhiều luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, có thể Trúc Cơ vượt qua một ngưỡng cửa sắt đã xem như cao thủ.


Nhị ca Tô Kiến mới mười bảy tuổi, vì xuất thân của mẫu thân nên gã phải chờ mười tám tuổi mới vào trong Vũ Lâm quân phục dịch được. Bề ngoài Tô Kiến rất giống Tiêu Dao Hầu, mặt mày thanh tú, nói năng khéo léo, cảnh giới tu luyện thì giống Tô Linh nhưng thiên phú tốt hơn đại ca nhiều.


Vì huyết mạch tinh thuần thua xa Tô Kính nên hai người này có quan hệ khá tốt với gã, dù gã ch.ết rồi bọn họ cũng không có hy vọng kế thừa tước vị Tiêu Dao Hầu.


Muốn kế thừa tước vị nhất đẳng hầu ít nhất phải là cảnh giới Kim Đan nhất trọng, Tô Linh, Tô Kiến không được gia tộc xem trọng. Bởi vì không có hy vọng nên ngược lại được chút tình thân, không biết nên vui hay buồn.


Hai người dù sao là nhi tử của Tiêu Dao Hầu, luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng là nhân tài hiếm có trong đế quốc, Tô Linh đã có viên chức. Tô Kiến thì chỉ cần vào Vũ Lâm quân trải đời thì không khó kiếm quan tước.


Khách khứa mười hai Đạo Cung đã sớm rời đi, ở lại toàn là tử đệ thế gia trong Ngọc Kinh thành. Bọn họ đưa quà không quý giá bằng Đạo Cung và hoàng tộc, mục đích đến đây vì muốn liên lạc tình cảm, giống mấy bữa tiệc trên Trái Đất.


Người có quan hệ không tốt với Tiêu Dao Hầu đến đây chỉ vì lễ phép, ở lại tới lúc tàn tiệc xem như chơi thân với Tiêu Dao Hầu phủ. Uống rượu đến lúc này thì mọi người vứt bỏ mọi lễ độ.


Một công tử mặc áo dài màu bạc đỏ lấy đao bạc nhỏ xinh ra, thuận tay cầm vỏ dưa trên bàn, đao bay múa, chỉ mười giây đã điêu ra một mỹ nhân mỏng manh. Vỏ dưa bị ném ra, mỹ nhân sống lại.


Mỹ nhân mặc váy dài màu vỏ dưa quỳ trên bàn lạy hướng công tử, nhưng đụng ngã một cái khay làm nước văng khắp nơi. Mọi người cười nghiêng ngả.


Tô Linh cũng cười đau bụng, đừng thấy gã đã ba mươi mấy tuổi nhưng toàn lo tu hành, tính cách chỉ như thanh niên. Trong Hầu phủ không nuôi dưỡng ca kỹ, dùng thuật đạo làm ra vài người hát hò đã tốt rồi.


Đám thanh niên đều tìm tài liệu trên bàn làm ra các vũ cơ, nhạc sư rồi dọn dẹp cái bàn trống, bày ra sân khấu đặt những khôi lỗi vào diễn kịch.
Không khí thả lỏng, thiếu niên công tử quen biết nhau khi vắng mặt người lớn thì choàng vai bá cổ, không nghiêm trang nữa.


- Tô thiếu gia, nghe nói đạo sĩ Thanh Dương cung muốn hại thế tử, chuyện này có thật không vậy?


Hỏi chuyện là một người trẻ tuổi mặc đạo bào thanh vân, bộ dạng hơi xấu xí nhưng có phụ thân là tu sĩ Kim Đan kỳ hiếm có, hơn nữa không phải xuất thân gia tộc lớn, là nhị phẩm đương triều Phong Vân Đình Đô Úy kiêm Lĩnh Tuần Thành Ngự Sử Đài, thượng tướng quân trấn thủ Trích Tinh môn Ngọc Kinh thành, Trường Lạc Hầu Cơ Nguyên.


Họ Cơ vốn là đại tộc nhưng Cơ Nguyên này không dính dáng chút gì đến Cơ gia ở Dự châu.


Cơ Nguyên xuất thân lùm cỏ, toàn nhờ vào quân công gầy dựng gia nghiệp này, có thể vào Ngọc Kinh thành là tự dựa vào thực lực Kim Đan kỳ của mình. Công tử khuôn mặt xấu xí là tiểu nhi tử của Cơ Nguyên, Cơ Phát. Cơ Nguyên và Tiêu Dao Hầu quan hệ thân thiết nên Cơ Phát hỏi câu đó không chút kiêng dè.


Tô Linh thuận miệng nói:
- Đại Quản Gia tự mình đến bắt Diệp Thiêm, chuyện này không sai được. Phụ thân tuy rằng thế lớn nhưng nếu không có chứng cứ rõ ràng thì không dám tùy ý bắt người của Thanh Dương cung.


- Tô thiếu gia, nghe nói thế tử bị thương, hai người nên đi thăm chừng, cứ luôn ở đây sợ là...
Nói chuyện là con cái nhà quyền quý, đại công tử của Võ Lương Hầu, Tào Thần.
Tô Kiến bĩu môi:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì, coi chừng phụ thân của ta nghe được.
Tào Thần cười nói:


- Nói chuyện ở đây tất nhiên Hầu gia nghe được, ta chỉ sợ bên thế tử không vui. Huynh đệ hai người cùng chúng ta vui vẻ dù gì không phải việc chính đáng.


Những người này nói chuyện không kiêng dè chủ yếu vì mẫu thân của Tô Linh ch.ết sớm, không có nhà ngoại. Nhà mẫu thân Tô Kiến là dân chúng bình dân không chút bối cảnh. Ai đều biết ba huynh đệ Tô gia sẽ không xảy ra xung đột, nếu không thì câu nói này tình nghi là cố ý đâm bị thóc thọc bị gạo, Tiêu Dao Hầu khó chịu một cái là tiễn cả đám đi gặp quỷ.






Truyện liên quan