Chương 60: Huynh đệ (Hạ)
Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được
Chỉ có rượu
Xanh xanh áo ai
Lòng ta bồi hồi
Chỉ vì ai đó
Trầm ngâm đến nay
Hươu kêu rao rao
Cùng ăn quả bình
Ta có khách quý
Gảy đàn thổi sênh
Trăng sáng sao thưa
Ô thước bay về phía nam
Ba vòng cây lượn
Đậu cành nào đây...
Tô Kính hát đây đây thì không nhớ lời nữa, hắn giả bộ say ném cây trâm vàng đi, cầm bầu rượu lên nửa đầu uống cái ực.
Hoàng Sương oán trách liếc qua, nhặt lại cây trâm vàng bị Tô Kính ném trên bàn, giấu trâm vào ống tay áo chứ không chịu cài lên tóc nữa. Bài Đoản Ca Hành của Tô Kính cắt bớt câu chuyện mà người nơi này không hiểu, đoạn kết dùng điển cố càng không liên quan tới lịch sử của thế giới này.
Tô Kính dù sao không phải thi nhân, càng không có tài của Ngụy Võ nên bỏ dở giữa chừng.
Bích Nhãn Thần Nha xoay quanh trên bầu trời nghe trường ca của Tô Kính, nó kêu một tiếng bay xa.
Tô Kiến cười to bảo:
- Đại ca, văn tài của tam đệ rõ là không phải do đọc thư bậy bạ. Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau. Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau!
Nói đến đây Tô Kiến bỗng thấy đại ca Tô Linh khóc.
Tô Kiến biết đại ca đang nhớ mẫu thân. Mẫu thân của Tô Linh mất sớm, bên nhà mẹ đẻ không ai còn sống. Tư chất của Tô Linh bình thường, giờ nghe bài thơ khiến tim người đập nhanh nên mới cảm khái.
Tô Kiến hơi hối hận, mắc gì ngâm nga lại hai câu này làm gì.
Tô Linh nói:
- Tam đệ làm thơ hay lắm, ài, chỉ trách đạo tâm của ta không vững, không liên quan gì đến đệ.
Tô Kính hơi lúng túng, lòng thầm cảnh giác. lúc uống rượu rõ ràng trên bầu trời không có cái gì nhưng tại sao Bích Nhãn Thần Nha bỗng xuất hiện?
Tô Kiến xen lời hỏi Tô Kính:
- Đại ca, không nói cái này nữa, tam đệ, Lâm Hoành Sơn thật sự mạnh vậy sao?
- Sao lại không mạnh? Phụ thân triệu Lâm lão sư lại đây, từ biên quan bắc vực đến Ngọc Kinh thành lão sư chỉ mang theo nữ nhi, trên đường gặp rắc rối không nhỏ. Những người không muốn để phụ thân nhúng tay vào quân vụ phương bắc sẽ xuống tay với Lâm Hoành Sơn, nhưng lão sư bình an đến Ngọc Kinh thành. Đổi lại là các ca ca thì có cho thêm năm trăm tinh binh thử hỏi có làm được không?
Tô Linh, Tô Kiến nghe vậy thấy cũng đúng. Hai người đều là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, cho họ năm trăm tinh binh cũng không thể xuyên qua mấy vạn dặm bình yên tới Ngọc Kinh thành.
Tuy thế lực đối dịch với Tiêu Dao Hầu không thể nào sử dụng quân chính quy Đông Tần đế quốc chặn đường nhưng quý tộc địa phương nào chẳng có tư binh mạnh mẽ? Châu mục một địa phương có số lượng tư binh nhiều đến sáu vạn. Quý tộc quản lý một phủ có thể sở hữu hàng vạn tư binh. Ở thời đại Đạo Môn chưa nổi lên thì điều này thật khó tin.
Còn về một thành, huyện quý tộc có ngàn tư binh không lạ. Thế giới có yêu quái, mười hai Đạo Cung không thể quản lý hết các nơi, thường có chỗ nào đó sinh ra yêu quái quấy nhiễu dân gian.
Trách nhiệm của các quý tộc có một mục rất quan trọng là thanh lý những yêu quái hoang dã.
Lâm Hoành Sơn từ biên quan bắc vực bình an đến Ngọc Kinh thành, đây là lực lượng thật sự, có hiệu quả hơn Tô Kính thổi phồng thứ gì.
Tô Kiến khiêm tốn hỏi:
- Tam đệ, có bao nhiêu cường giả như Lâm Hoành Sơn ở biên quan bắc vực?
- Ta nghe lão sư nói cường giả võ đạo như lão sư ở Thiết Bích thành không dưới mười người.
Biên quan bắc vực là một cách gọi, do bốn đại thành, hai mươi bốn tiểu thành ghép thành phòng tuyến ngăn cách những bộ lạc Hoang nguyên phương bắc ở vùng đất hoang vắng, không thể đi vào Thần Châu.
Thiết Bích thành là một trong hai mươi bốn tiểu thành, nhưng nó nằm đơn độc bên ngoài phòng tuyến mấy thành thị khác. Tòa thành nhỏ này cho ra nhiều cường giả, binh sĩ trong Thiết Bích thành tinh nhuệ không thua gì bốn đội tinh nhuệ của Đông Tần đế quốc.
Vũ Lâm quân, Vô Dương, Long Kỳ, Hiên Viên, bốn quân đội này có thể nói là gia sản của đế quốc. Số lượng luyện khí sĩ trong đó nhiều cỡ năm mươi phần trăm, tức là trong hai mươi người thì có một luyện khí sĩ.
Luyện khí sĩ ở biên quan bắc vực không nhiều như thế, sức chiến đấu mạnh mẽ hoàn toàn dựa vào võ giả chống đỡ.
Tô Kiến nghe vậy lặng im.
Tô Kính cười nói:
- Nhị ca đừng nghĩ nhiều, nhị ca tham gia vào Vũ Lâm quân với thân phận luyện khí sĩ. Vũ Lâm quân trú đóng rất ít ở biên quan bắc vực, không đến lượt nhị ca xông pha chiến đấu.
Tô Kiến lẩm bẩm:
- Vậy thì tòng quân còn có ý nghĩa gì?
Tô Kiến trẻ tuổi bồng bột, mới mấy năm đã Trúc Cơ, đặt trong Đạo Cung xem như nhân tài siêu đẳng. Tiếc rằng Thanh Minh Chân Giải của Tô gia tu luyện đến giai đoạn sau cần lực lượng huyết mạch mới thành tựu Kim Đan được. Nên Tô Kiến ở trong Tô gia dù tương lai có khả năng thành tựu Kim Đan cũng tuyệt đối không phải do tu luyện Thanh Minh Chân Giải.
Tô Kính huyết mạch tinh khiết thì khí hải đan điền bị tổn hại. Tô Linh, Tô Kiến thầm bức bối, không lẽ truyền thừa của phụ thân sẽ cắt đứt vậy sao?
Tuy Lâm Tạ Hồng được nhận làm đệ tử nhưng Thanh Minh Chân Giải cần dựa vào lực lượng huyết mạch tu luyện, cuối cùng nàng sẽ không được Thanh Minh Chân Giải. Khả năng hậu đại của Tô Linh, Tô Kiến xuất hiện nam giới có huyết mạch tinh khiết là rất nhỏ.
Không khí trở nên nặng nề.
Khuyển Thập Lang lại gần cười nham nhở hỏi:
- Thiếu gia có muốn ta biểu diễn huyễn thuật giải buồn cho hai vị công tử không?
Tô Kiến bĩu môi nói:
- Huyễn thuật? Tiểu yêu nhà ngươi biết huyễn thuật gì?
Tô Kiến và Tô Linh là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, hai tiểu yêu chỉ là Tiên Thiên kỳ, tất cả huyễn thuật rất dễ bị hai huynh đệ nhìn thấu. Sau khi nhìn thấu thì thứ đập vào mắt chỉ là phù văn, không thú vị chút nào.
Tô Kính vỗ tay ra hiệu:
- Khuyển Thập Lang làm đi.
Tâm tình đại ca kém, nhị ca lo lắng tiền đồ về sau, lúc này không nên nói đề tài quá nghiêm túc, để Khuyển Thập Lang quậy cũng tốt.
Khuyển Thập Lang lên tiếng, gã nhổ nhúm lông sau gáy thổi hướng mặt bàn biến ra hơn một trăm người đầu chó mặc giáp da rách nát la hét ầm ĩ lao hướng Tô Kiến, Tô Linh.
Những người đầu chó chỉ cỡ ngón tay, cầm binh khí sứt mẻ.
Vèo!
Một cây búa nhỏ bay hướng trán Tô Linh, mục tiêu ngay giữa trán. Tô Linh định nổi giận thì cây búa nhỏ giữa đường rớt xuống đất tan nát, nhìn kỹ thì đó là một cái muỗng biến ra.
Người đầu chó ở phía sau bắn cung tên, đa số bắn hụt, dù có nhắm chính xác cũng rớt giữa đường thành tăm tre, vốn dùng để ghim trái cây hoặc xỉa răng.