Chương 67: Long xà chân khí (2)
Đạo lý thì không sai, nếu không thể hóa long tức là hắn tối đa chỉ đến cảnh giới Kim Đan nhất trọng, tuổi thọ có hạn. Nhưng Kim Đan nhất trọng ít ra cỡ tám trăm năm tuổi thọ. Nếu long xà chân khí và thanh minh chân khí xung đột thì không đến năm trăm năm Tô Kính không thể ức chế chúng nó, sẽ nổ banh xác, thế là thiếu sống ba trăm năm. Tu luyện long xà chân khí như đi lên con đường không cách nào ngoái đầu lại, chỉ có thể dũng mãnh xông pha.
Người thiên tư không tốt tu luyện long xà chân khí không chỉ vô ích, còn có tai hại rất lớn. Nhưng có luyện khí sĩ nào cưỡng lại được sức hấp dẫn này?
đại đạo dẫn lên trời trải ngay trước mắt, dù trên đường có đao binh nước lửa, hàng ngàn kiếp số cũng quyết lao qua.
Thân thể yếu ớt, linh hồn ủ rũ, Tô Kính không kiềm chế được cảm xúc lộ ra nét mặt kiên cường. Lâm Hoành Sơn nhìn thấy biểu tình đó của hắn, động ý niệm.
Con người vào lúc yếu ớt nhất không thể đánh lừa suy nghĩ trong lòng, sẽ bộc lộ ra bản chất của mình. Tô Kính đúng là tài liệu tuyệt vời để tu luyện bí pháp Binh gia. Tiếc rằng Tô Kính tu luyện Thanh Minh Chân Giải cùng lúc, về sau không cách nào đại biểu Binh gia.
Dù Lâm Hoành Sơn trùng kiến lại đạo Binh gia thì Tô Kính không thể làm thần tướng hay gia chủ của Binh gia. Gã cần tìm một truyền nhân khác, hoặc kêu Tô Kính thay gã truyền bá bí pháp Binh gia. Đáng tiếc, đáng tiếc, hạt giống tốt như vậy nếu trở thành thần tướng Binh gia thì tiền đồ không thể đo lường.
Tô Kính lấy lại sức liền xin được đấu với Lâm Hoành Sơn nữa:
- Sư phụ, lại cho ta một chùy đi!
Lâm Hoành Sơn lắc đầu nói:
- Dù vi sư có cẩn trọng mấy thì ngươi và vi sư chênh lệch quá lớn. Kiểu hao hết lực lượng tu hành tuy nhanh chóng nhưng ảnh hưởng linh hồn của ngươi, một tháng chỉ có thể làm một lần, không thì sẽ có ngày linh hồn của ngươi bị thần binh của vi sư tổn thương không có hy vọng trường sinh.
Lâm Hoành Sơn không sử dụng thần binh Kim Chuy nữa, gã để Tô Kính sử dụng mâu sắt đấu luyện với gã trong căn phòng nhỏ hẹp hai canh giờ. Hai bên không dùng chân khí, đơn thuần vận dụng kỹ xảo nhưng Tô Kính vẫn không đánh lại.
Tô Kính lần lượt mặc các kiểu áo giáp đế quốc, dần quen thuộc các thuộc tính áo giáp. Trong phòng, bóng người đan chéo nhau, hai người tăng tốc độ lên đến cực độ. Tô Kính mới hiểu ra võ giả khi tu luyện cơ thể đến trình độ nhất định thì bộc phát ra lực lượng khiến luyện khí sĩ cũng phải né tránh mũi nhọn.
Keng một tiếng mâu sắt của Tô Kính bị Lâm Hoành Sơn tùy tay hất bay lên trên đâm vào xà ngang. Mâu sắt xuyên thủng qua chỉ để lại cán mâu dài một tấc.
Lâm Hoành Sơn dùng Đoạn Ngọc thức, đơn thuần dựa vào sức mạnh cơ bắp là có thể thi triển ra. Xà nhà được thuật đạo gia cố, trong hoa văn có đồ án giống phù lục. Trong vòng trăm năm những hoa văn này sẽ không tan biến, xà nhà như vậy có bị đao kiếm sắc bén đâm chém cũng sẽ không xuất hiện dấu hằn quá sâu.
Năm bộ áo giáp mỗi khi đổi một bộ là đấu luyện một canh giờ, chờ huấn luyện xong trăng sáng đã treo cao, đêm lạnh như nước.
Tô Kính cảm giác hôm nay trải qua rất là sung túc, đầu tiên là cảm ngộ tinh túy ba thức cổ xà trong Long Xà Đồ Lục, ngưng kết ra phù văn long xà, học cách thổ nạp của cổ xà. Sau đó bị một chuy của Lâm Hoành Sơn đập mở hết huyệt khiếu, ngưng kết ra một lũ long xà chân khí.
Năm đợt huấn luyện tiếp theo khiến Tô Kính hiểu biết sâu hơn áp dụng ba thức cổ xà thực chiến. Trong ngày hôm nay Tô Kính thu hoạch được bằng người ta tu luyện mấy tháng mới có hiệu quả.
- Tô Kính, ngươi ngày mai đừng lại đây, ta cần đi làm việc cho Hầu gia, đại khái mất hai, ba ngày. Mấy ngày nay ngươi hãy chăm chỉ tu luyện long xà chân khí, sẽ có lợi lớn cho ngươi rèn luyện thần binh. Cũng đừng bỏ quên Thanh Minh Chân Giải của Tô gia các ngươi, cố gắng lợi dụng Hoàng Đình Thần Ngọc nhiều vào.
Tô Kính cung kính thi lễ với Lâm Hoành Sơn, không hỏi gã đi làm cái gì:
- Vâng thưa sư phụ.
Lâm Hoành Sơn nhìn theo Tô Kính ra khỏi viện tử của mình, thầm thở phào. Tiêu Dao Hầu kêu gã đi giết người, thoạt trông người này không liên quan gì đến Thanh Dương Đạo Cung nhưng Bích Nhãn Thần Nha đã tìm hiểu rõ ràng người ngày mai vào Ngọc Kinh thành là quân cờ âm thầm liên lạc giữa Lý gia Định châu và Thanh Dương cung.
Giờ Lâm Hoành Sơn phải lên đường, nếu đối phương đến gần phạm vi trăm dặm quanh Ngọc Kinh thành thì gã không có cơ hội ra tay nữa.
Giết người thì dễ, đối phương chỉ là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng khó nhất là né qua tai mắt Đạo Cung. Thanh Dương cung sẽ có người đi tiếp ứng mục tiêu, nếu đụng phải thì Lâm Hoành Sơn buộc lòng giết người diệt khẩu xử luôn người Thanh Dương cung.
Lâm Hoành Sơn mạnh đến mấy cũng không đấu lại mười hai Đạo Cung.
Tô Kính ra khỏi cửa viện thấy Tử Đằng nhàm chán nằm dưới tán cây phía xa, ngước nhìn trời sao qua bóng cây rậm rạp.
Tô Kính bật cười, nếu là trước kia chắc chắn Tử Đằng sẽ không lôi thôi như vậy, gấu váy rời rạc, hai tay gối sau gáy, không ai ở bên cạnh nàng, các nha hoàn khác đều đi nghỉ ngơi.
Tô Kính trực tiếp đến gần, thân thể mệt mỏi làm bước chân hắn nặng nề.
Tử Đằng không nhúc nhích, nàng thẫn thờ nhìn ánh sao xuyên qua khe hở tán cây.
Tô Kính đến gần, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cười hỏi:
- Sao chỉ còn một mình nàng?
Tử Đằng bỗng nhiên ngồi dậy, hai chân cong ra sau đổi thành tư thế quỳ ngồi, nàng ngước đầu nhìn thẳng Tô Kính:
- Thiếu gia, ta muốn học thuật đạo!
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Không được phụ thân cho phép thì ta không dám!
Tử Đằng cắn môi, giọng nói nhỏ dần:
- Lam Mân...Ta cảm giác cảnh giới của Lam Mân đã vượt qua ta. Thiếu gia, nếu không có thiếu gia truyền dạy đạo pháp thì nàng ấy tuyệt đối không được như vậy.
Tử Đằng cảm thấy mình rất đại nghịch bất đạo, giống như là đang bắt buộc thiếu gia. Nhưng nhìn cảnh giới của Lam Mân càng lúc càng cao, như thể nàng cướp đi thiếu gia khỏi Tử Đằng. Giữa Lam Mân và thiếu gia có bí mật, điều này làm Tử Đằng rất buồn, nên hôm nay nàng chờ ở đây vì muốn biết lý do.
Tô Kính ngước nhìn bầu trời xa, hôm nay không có mây, trời xanh thẳm, thẳm sâu đến gần như là đen.
Con Bích Nhãn Thần Nha không đến lượn vòng trên trời.
Tô Kính hít sâu, nói:
- Nếu bị phụ thân nghe thấy lời này thì nàng và Lam Mân đều không có kết cục tốt.
Tử Đằng chợt rơi nước mắt, Tô Kính chợt nhận ra gò má hơi phúng phính của nàng đã hao gầy rất nhiều.