Chương 83: Quà gặp mặt (Thượng) (1)
- Ngươi là...?
Người hầu mặc vải lụa, đầu đội mũ, phỏng chừng địa vị khá cao trong phủ:
- Thưa thế tử, tiểu nhân tên Tô Nguyên.
Tô Kính nhớ ra cái tên Tô Nguyên là người hầu phu nhân Tiêu Dao Hầu từ trong nhà mang theo đến đây. Người hầu được ban họ Tô, tên thì lấy theo dòng họ Nguyên gia. có thể thấy Tô Nguyên rất được mẫu thân tin tưởng.
Bề ngoài Tô Nguyên ba mươi mấy tuổi, mặt trắng trẻo. Cảm giác đầu tiên của Tô Kính là Tô Nguyên trông như thái giảm, nhưng thế giới này hiện không có thái giám, Đạo Môn không cần thái giám. Trong hoàng cung ai dám giành nữ nhân với hoàng đế bệ hạ? Trực tiếp ném lên Trảm Tiên Đài, khủng bố còn hơn chém đầu.
Tô Kính cười lễ độ, ra dáng thiếu gia quý tộc:
- Ta nhớ ngươi.
Tô Nguyên lấy một tấm thiệp đen ra:
- Thưa thế tử, người Nguyên gia Tịnh châu đến, là huynh đệ của phu nhân. Cữu cữu của thiếu gia mời thiếu gia qua, đây là thiệp mời.
Tô Kính không biết nên nói cái gì, làm gì có thiệp nào màu đen? Cữu cữu tìm hắn thì viết vài chữ là được, cữu cữu bị khùng sao?
- Đại công tử và nhị công tử đã đi qua, Nguyên thiếu gia còn khá trẻ tuổi, nên mời thiếu gia đi qua chơi.
Tô Kính nói:
- Được, ngươi dẫn đường đi.
Tô Kính kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang đi cùng mình, dặn Tử Đằng quản lý đám nha hoàn ở nhà nghỉ ngơi.
Chỗ ở của Nguyên Lăng Hồng phu nhân Tiêu Dao Hầu cách nơi Tô Kính ngụ không xa, một đường thẳng hướng nam đi qua một vườn hoa nhỏ là đến nơi. Vườn hoa nhỏ là chỗ gieo trồng dược liệu. Trong Hầu phủ có luyện đan sư riêng, nơi này gieo trồng toàn là dược liệu bình thường, luyện chế đan dược tự sản tự tiêu.
Tô Kính theo Tô Nguyên đi qua con đường nhỏ lót đá cuội, có giàn hoa cao mười trượng bò đầy lá xanh biếc điểm xuyết hoa nhỏ đỏ rực. Có con suối chảy qua giữa đường, một thiếu nữ áo trắng đang đứng trong nước khom lưng vớt cái gì.
Tô Kính xuyên đến thế giới này đã mấy tháng, hắn ngây người nhìn thiếu nữ áo trắng ba giây mới phản ứng lại.
Đây là muội muội của hắn, tên Tô gì đó không nhớ.
Tiêu Dao Hầu không chỉ sinh con trai, trừ ba nhi tử ra gã còn hai nữ nhi. Hai nữ nhi không phải phu nhân Tiêu Dao Hầu sinh nhưng đều đưa cho nàng nuôi, chỉ có thể gọi nàng là mẫu thân.
Về điều này thì Đạo Môn và Nho môn khá giống nhau, hai nữ nhi và hai ca ca của Tô Kính đều có bên nhà mẹ đẻ, tuổi chỉ nhỏ hơn Tô Kính khoảng một tháng.
Năm đó ba đứa bé lần lượt chào đời chỉ có Tô Kính là nam, hai nữ nhi được Tiêu Dao Hầu đặt ở Dực châu, không mang đến Ngọc Kinh thành. Mãi khi Tiêu Dao Hầu trở về từ Nam Cương mới đón hai nữ nhi đến Ngọc Kinh thành. Hai muội muội của Tô Kính lớn lên ở quê hương phương bắc Dực châu.
Thiếu nữ thấy Tô Nguyên đi tới, Tô Kính theo sau, nàng không biết mặt hắn. Nhưng Tô Kính ăn mặc đều có quy cách riêng, eo treo ngọc bội biểu minh thân phận.
Thiếu nữ đứng dậy tự nhiên phóng khoáng chào Tô Kính, kêu thế tử.
Tô Kính đến gần cười nói:
- Không có người ngoài cứ gọi ta là tam ca.
Thiếu nữ thè lưỡi nói:
- Muội tên Tô Tuyết, chắc tam ca không nhớ đâu.
Tô Kính thản nhiên nói:
- Ừm, không nhớ.
Tô Kính hỏi:
- Sao muội chạy đến dược viên làm gì?
- Tháng này lĩnh đan dược dùng hết rồi, có thể hái chút ít ở đây mang về.
Tô Kính nghe nàng nói, cúi đầu nhìn con suối. Đáy nước lót các đá cuội nhiều màu, những cọng cỏ nước mỏng manh mọc đầy trên đá cuội bảy sắc, chỉ dài nửa móng tay, cỏ đung đưa trong nước.
Độc Thải Hoán Y, không tính là dược liệu cao cấp gì, một viên Xung Nguyên Đan có thể đổi nửa cân. Tính hết Độc Thải Hoán Y trong con suối nhỏ này cũng không đổi được một hộp Xung Nguyên Đan.
Tô Kính kinh ngạc hỏi:
- Sao đến nỗi như vậy?
Hai muội muội của hắn ở Hầu phủ được nuôi dưỡng đứng sau Tô Kiến, không phải vì họ là nữ nhân, chỉ tại thiên phú không bằng Tô Kiến. Nhưng không đến mức khiến tiểu thư Hầu phủ tự mình hái thuốc đi?
Tô Tuyết nhếch môi cười:
- Tam ca không làm chủ gia đình không biết vất vả. Thế tử cung ứng bao gồm thiếp thân nô bộc của các người, muội không lấy được nhiều như các ca ca, còn phải nuôi mười mấy người hầu. Phụ thân phát đan dược cho muội chỉ có thể tự mình dùng, hái mấy cái này là cho nha hoàn của muội.
Tô Kính thế mới hiểu dược viên này chỉ có người hầu đẳng cấp như Tô Nguyên được vào, nha hoàn bên cạnh hắn cũng có quyền lực đó. Nô bộc bên người Tô Tuyết kém mấy bậc, họ không có quyền vào dược viên nửa mở tự do hái.
Tô Kính nhìn Tô Tuyết xắn tay áo, hai chân trần, mặt đỏ ửng, lòng cảm thấy ấm áp. Ai nói hậu đại quý tộc toàn là một đám gái áo túi cơm? Tô Tuyết là nữ nhi của Tiêu Dao Hầu nhưng không như những đứa con nhà quý tộc nhỏ, rất ngoan biết tự lực cánh sinh.
- Tô Tuyết, việc hái thuộc này hôm nay đừng làm, ta dẫn muội đi dạo.
- Không được đâu...
Tô Kính nói:
- Không sao hết, muội muốn thảo dược gì cứ nói phẩm loại và số lượng, ta sai Khuyển Thập Lang, Ưng Dương ghi nhớ, lát nữa sẽ phái bọn họ đưa đi.
Tô Kính kéo tay áo Tô Tuyết muốn nàng đi theo mình.
Không có việc gì quan trọng, tụ hợp với các huynh đệ tỷ muội cũng vui. Tô Kính không muốn nhốt mình trong một góc, suốt ngày thổ nạp điều tức, chuẩn bị mấy trăm năm sau trở ra thống nhất thiên hạ. Chỉ người não bị cửa kẹp mới làm chuyện như vậy. Làm nhà khoa học, Tô Kính cảm thấy chinh phục thế giới là chuyện nhàm chán nhất, khó hiểu nhất.
Thú vui của Tô Kính là khiến người cả thế giới run rẩy vì mình, lý tưởng của hắn là khiến thứ mình sáng tạo thay đổi quy tắc cân bằng lâu dài đến nay.
Tô Nguyên cười khổ. Cữu gia không nói mang theo người khác, Tô Kính tự quyết định nhưng Tô Nguyên không dám cản. Người ta là thế tử Tiêu Dao Hầu, nếu Tô Nguyên ngăn cản Tô Kính là lấy hạ phạm thượng.
Tô Nguyên chỉ đành đi phía trước dẫn đường, Tô Tuyết vội liệt kê thảo dược mình muốn cho Ưng Dương biết rồi bị Tô Kính kéo ra khỏi dược viên. Phía trước dược
viên có một dãy núi giả, nơi này không phải vườn hoa, núi giả khá nhỏ chỉ xem như một bình phong lớn, chính giữa có con đường nhỏ đi hướng một thư quán.
Đây là nơi đệ tử Tô gia nhánh Tiêu Dao Hầu đọc sách, nhưng Tô Kính chưa bao giờ đến, hắn đọc sách toàn có người chuyên dạy cho. Hơn nữa nguyên Hầu phủ chỉ mình Tô Kính có tư cách học hết Hoàng Đình Kinh, Tử Phủ Thức Vi, đệ tử Tô môn khác học được nội dung không bằng một phần mười.