Chương 17
Công viên Hyde, London
Ngày 24 tháng Sáu năm 1912
“Chiếc ô che nắng này tiện lợi thật,” cô xoay tròn nó trên tay. “Em không hiểu vì sao chúng lại bị thanh lý.”
“Có lẽ vì ở đây mưa suốt ngày?” Anh mỉm cười nhìn xéo qua cô. “Nhưng anh thấy mấy thứ này cũng rất dễ thương. Em rất hợp với chiếc váy mùa hè đính đăng ten trắng. Dần dần anh cũng quen mắt với váy dài. Mỗi khi em cởi ra, đó luôn là một khoảnh khắc tuyệt diệu.”
“Nhưng em sẽ không bao giờ quen với việc không còn được mặc quần dài nữa,” cô than thở. “Em nhớ quặn lòng mấy chiếc quần bò vẫn mặc hàng ngày.”
Anh biết rõ, quần bò không phải thứ khiến cô nhớ quặn lòng, nhưng anh không dám nói ra. Họ im lặng hồi lâu.
Trong ánh nắng hè, công viên bình yên vô cùng. Thành phố trải dài phía kia như thể được xây nên để tồn tại vĩnh viễn. Anh nghĩ Thế chiến I sẽ nổ ta sau hai năm nữa thôi, đến những đợt bom Đức dội từ khinh khí cầu xuống London. Lúc ấy có lẽ họ sẽ phải lui về quê một thời gian.
“Trông con bé giống hệt anh,” đột nhiên cô nói.
Anh hiểu ngay cô ám chỉ ai. “Không, con bé trông giống hệt em, công chúa ạ! Chỉ có mái tóc là nó nhận từ anh.”
“Cả cách nó nghiêng đầu khi nghĩ ngợi gì đó.”
“Con bé xinh tuyệt, đúng không?”
Cô gật đầu. “Cũng lạ. Hai tháng trước chúng ta còn ôm nó trong tay khi vừa lọt lòng, vậy mà giờ nó đã mười sáu tuổi, cao hơn em nửa đầu, và chỉ trẻ hơn em hai tuổi.”
“Ừ, điên rồi thật.”
“Nhưng em cũng thanh thản vô cùng khi thấy nó khỏe mạnh… Chỉ có Nicolas… Sao chú ấy lại mất sớm thế?”
“Ung thư máu. Anh không hề nghĩ tới chuyện đó. Tội nghiệp con bé mất bố quá sớm.” Anh hắng giọng. “Hy vọng là con bé tránh xa thằng kia, thằng cháu anh… hừm… hay là gì không rõ. Không ai hiểu hết những dây mơ rễ mà họ hàng này.”
“Có gì mà khó hiểu: Cụ của anh và kỵ của thằng bé là anh em sinh đôi. Như vậy kỵ của anh cũng đồng thời là bố của của kỵ thằng bé.” Khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của anh, cô bật cười. “Để em vẽ ra cho anh xem.”
“Anh đã bảo rồi, rối tinh rồi mù thế thì ai hiểu nổi. Dù sao thì anh cũng không thích thằng nhóc ấy. Em có để ý thấy nó áp đảo con bé thế nào không? Cũng may là con bé không nghe lời nó.”
“Con bé mê nó đấy.”
“Làm gì có.”
“Có đấy. Nó chỉ chưa ngộ ra thôi.”
“Thế thì làm sao em biết?”
“Chà, đơn giản là thằng bé hấp dẫn vô đối. Ôi Chúa ơi, anh có nhìn thấy đôi mắt nó không? Xanh như mắt cọp. Em nhớ là đầu gối em nhũn ra khi nó trừng mắt giận dữ nhìn em.”
“Gì cơ? Em không nói đùa chứ! Em thích mắt xanh từ lúc nào vậy?”
Cô bật cười. “Đừng lo. Mắt anh vẫn đẹp nhất thế gian. Ít nhất là đối với em. Nhưng em nghĩ, con bé thích mắt xanh hơn…”
“Không bao giờ có chuyện con bé mê cái thằng ngạo mạn kia.”
“Có đấy. Nó mê thật mà. Còn cậu ta thì hệt như anh trước đây.”
“Cái gì? Cái thằng…! Nó không hề giống anh chút nào. Anh chưa bao giờ ra lệnh này nọ với em, chưa bao giờ!”
Cô mỉm cười. “Anh có đấy.”
“Nhưng chỉ khi cần thiết.” Anh hất mũ ra sau gáy. “Nó nên tránh xa con bé ra.”
“Anh đang ghen tị, đúng không?”
“Ừ,” anh thừa nhận. “Như thế có gì không bình thường? Lần sau gặp, anh sẽ cấm nó động tới con bé!”
“Em tin rằng trong thời gian tới chúng mình sẽ chạm trán hai đứa thường xuyên hơn,” bây giờ cô không còn mỉm cười. “Và em nghĩ, đã đến lúc anh phải tập đấu kiếm cho khá hơn. Mình còn nhiều việc trước mắt đấy.”
Anh tung cây gậy đi dạo lên cao rồi khéo léo đón lấy. “Anh đã sẵn sàng. Còn em thì sao, công chúa?”
“Sẵn sàng, nếu anh cũng vậy.”