Chương 23
Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ gõ trên bàn, thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh không dám thở mạnh đứng ở một bên. Cửa mở to, Lưu Tích Tứ ngồi ngay chính giữa ghế, trên khuôn mặt thích cười một mảnh băng hàn, phẫn nộ trong lòng hắn theo tiếng gõ truyền ra phía ngoài.
Muốn hỏi Lưu Tích Tứ vì sao sinh khí như vậy phải nói từ mười ngày trước hôm Lưu Tích Tứ tiến cung. Từ sau khi quan hệ của hắn cùng với Ly Nghiêu ngã ngũ, Ly Nghiêu liền chuyển vào Thanh Liễu cư của hắn. Hai người mặc dù không thể nói là như keo như sơn, nhưng cũng là cực kỳ thân mật, đám người trong phủ thấy thường thường mặt đỏ tim đập.
Đêm đó, sau khi hai người ôn tồn, Lưu Tích Tứ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ hoan tình, thủ hạ của Ly Nghiêu đã ở ngay bên ngoài đánh một cái huýt sáo cho Ly Nghiêu. Ly Nghiêu bỏ lại câu “Ta đi một chút sẽ về”, người vẫn chưa có quay lại. Lưu Tích Tứ lúc ấy mặc dù buồn bực, nhưng hắn nghĩ Ly Nghiêu sẽ không đi quá lâu, hơn nữa hắn có an bài người bên cạnh Ly Nghiêu, hắn cũng là không quá lo lắng. Nhưng Ly Nghiêu đi chuyến này, lại thẳng tắp ra khỏi kinh, không chỉ có ra kinh, lại thêm mang theo thủ hạ của y ly khai kinh thành, còn bỏ rơi người Triêu Thiên giám, chỉ lưu lại một lời nhắn, bảo Lưu Tích Tứ chờ y.
Khi Lưu Tích Tứ nhận được tin này, có thể thấy rõ ràng khiếp sợ trong lòng. Nhưng hắn không muốn nghi ngờ Ly Nghiêu, một mặt phái người tiếp tục điều tr.a tin tức của Ly Nghiêu, một mặt liên lạc với Thúy Thúy, để nàng chú ý Ly Nghiêu có trở về phương bắc hay không. Lưu Tích Tứ cứ như vậy ở quý phủ đợi mấy ngày, mà Ly Nghiêu lại chậm chạp không thấy bóng dáng, lại không có tin tức. Lưu Tích Tứ dưới cơn nóng giận dọn về cung. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lưu Tích Tứ cho Ly Nghiêu, nếu Ly Nghiêu vẫn chưa trở lại, bên Lưu Tích Tứ này e rằng sẽ xảy ra chuyện.
“Vương gia, thuộc hạ đã tr.a được tung tích nữ tử đêm đó gặp Ly Nghiêu ở ngoại ô kinh thành.” Một gã ám vệ bẩm báo.
“Người ở đâu?” Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ nhanh hơn.
“Bẩm vương gia, Ly Nghiêu an trí nàng trong nhà một người thợ săn, ở chung một chỗ với nữ tử kia còn có một nam đồng ước chừng năm tuổi.”
“Mang người về cho bổn vương!”
“Dạ!”
Theo lời nói lạnh lẽo muốn đông cứng lòng người của Lưu Tích Tứ, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa chạy thẳng tới ngoại ô kinh thành. Xuyên qua mưa thu lạnh lẽo, trong phủ Hiển thân vương chập tối càng lộ vẻ rét lạnh.
………
“Quỳ xuống!”
Nhìn thấy nữ nhân bị thị vệ quăng trên mặt đất, Lưu Tích Tứ đập vỡ chén trà sứ men xanh trong tay. Đêm đó, người đi theo Ly Nghiêu nhìn thấy Ly Nghiêu ôm một nữ tử, cực kỳ thân mật, Lưu Tích Tứ nghe được thiếu chút nữa hộc máu.
“Ly Nghiêu đâu?”
Đối mặt nữ nhân y sam lộn xộn, run lẩy bẩy, Lưu Tích Tứ không có chút thương tiếc nào. Hài tử được nữ nhân kia ôm vào trong ngực ra dấu hai tay, mang theo phẫn nộ muốn nói cái gì, nhưng yết hầu phát không ra tiếng chỉ có thể làm cho người ta nghe được hơi thở “phì phì”.
“Ly Nghiêu đâu?” Lưu Tích Tứ hỏi lại lần nữa, giọng hắn mang theo sát ý khiến cho nữ nhân đánh một cái rùng mình, nhưng không trả lời, chỉ là hỏi: “Ngài… Ngài chính là Hiển thân vương?”
“Bổn vương hỏi lại ngươi lần nữa, Ly Nghiêu đâu?” Kiên nhẫn của Lưu Tích Tứ đã sắp tới cực hạn.
“Vương gia?” Nữ nhân tựa hồ hiểu được Lưu Tích Tứ chính là Hiển thân vương kia, bối rối từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ, trình lên, nhìn thấy thanh chủy thủ này, Lưu Tích Tứ xông lên phía trước đoạt lấy chủy thủ. Đây là thanh chủy thủ dưới gối hắn, về sau hắn đưa cho Ly Nghiêu, bây giờ, lại ở trên người một nữ nhân khác, Lưu Tích Tứ tức đến tay cũng bắt đầu phát run.
“Vương… Vương gia, Ly đại ca nói nếu Hạnh Nhi gặp được Hiển thân vương, thì nói cho hắn, y trong vòng nửa tháng nhất định sẽ trở về, đợi sau khi y trở về, mặc cho Hiển thân vương xử trí.”
Khẩu âm của Hạnh Nhi và Ly Nghiêu giống nhau, nhưng lời của nàng chẳng những không khiến cho Lưu Tích Tứ bình tĩnh chút nào, ngược lại càng làm cho Lưu Tích Tứ nổi trận lôi đình.
“Hắn ở đâu?”
Hạnh Nhi lắc đầu, cắn môi nói: “Vương gia, Ly đại ca nói hắn sẽ chính miệng giải thích với vương gia, Hạnh Nhi không biết… Hạnh Nhi chỉ là tìm đến Ly đại ca…” Ánh mắt Hạnh Nhi né tránh nói cho Lưu Tích Tứ, nàng biết Ly Nghiêu đi đâu, nhưng Ly Nghiêu không cho nàng nói.
“Giỏi… Rất giỏi… Giỏi cái chính miệng giải thích của ngươi… Giỏi cái Ly đại ca của ngươi… Xem ra, quan hệ của ngươi và Ly Nghiêu cũng không bình thường…” Lưu Tích Tứ giận quá hóa cười, đẩy cánh tay Hạnh Nhi ra kéo nam đồng kia lên. Hạnh Nhi túm lấy chân Lưu Tích Tứ van khóc: “Vương gia, ngài muốn phạt thì phạt Hạnh Nhi, Thương nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nó không nói được, cầu vương gia tha cho nó.”
“Thương nhi? Hắn gọi là Ly Thương?” Nhìn ngũ quan của nam đồng rất giống Ly Nghiêu, trong miệng Lưu Tích Tứ có vị máu. Thấy Hạnh Nhi gật đầu, Lưu Tích Tứ quăng người xuống đất cũng sắc nhọn hô: “Người tới! Áp chế bọn chúng cho bổn vương, trước khi Ly Nghiêu trở về không được phép cho bọn chúng một ngụm nước một ngụm cơm!”
Hạnh Nhi cùng Ly Thương bị dẫn xuống, Lưu Tích Tứ giơ bình hoa trên bàn lên liền ném xuống mặt đất, cuối cùng bất cứ thứ gì trong phòng có thể đập được Lưu Tích Tứ đều đập hết. “Ly Nghiêu ơi, Ly Nghiêu, bổn vương thật sự là nhìn sai ngươi… Ly Thương… Là ngươi giả bộ được rất giống, hay là bổn vương quá ngốc!” Vốn là nghe xong lời của phụ thân, hắn còn nguyện ý cho Ly Nghiêu một cơ hội giải thích, nhưng hiện tại… Ly Nghiêu, bổn vương sẽ cho ngươi được chọn cách để ch.ết!
Sau khi Lưu Tích Tứ phát tiết đủ, Thanh Liễu cư đã hoàn toàn thay đổi, giường lớn hắn và Ly Nghiêu cùng ngủ, bị Lưu Tích Tứ lấy đao chém một cái tan tành. Màn, đệm chăn biến thành vải và sợi bông rơi lả tả bốn phía, ngồi xổm trên mặt đất, Lưu Tích Tứ bụm mặt, không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Đêm đó Lưu Tích Tứ dọn về cung, sau đó một canh giờ, thánh chỉ hạ, phủ Hiển thân vương một lần nữa chọn nền xây dựng, địa điểm chọn ở bên trong phố Bình An cách Đông cung không xa, Lưu Tích Tứ muốn hủy đi toàn bộ tất cả của Ly Nghiêu. Đêm đó, một người chạy về cung, cũng không phải người Lưu Tích Tứ đang chờ.
………
“Phụ thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi không nên rời khỏi người.” Bạch Hãn Triệt rời kinh hơn nửa năm trước khi cửa thành đóng lại về tới kinh thành. Chưa nghỉ ngơi, hắn tiến thẳng vào cung. Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Bạch Tang Vận sắp sinh, Bạch Hãn Triệt quỳ gối bên giường Bạch Tang Vận thế nào cũng không chịu đứng dậy.
“Triệt nhi, con như vậy không phải là để làm cho phụ thân đau lòng sao? Mau đứng lên.” Bảo nhi tử kéo Hãn Triệt đến, Bạch Tang Vận tỉ mỉ nhìn dưỡng tử, nhìn một hồi, cao hứng nói, “Triệt nhi cao hơn không ít, còn mập lên, xem ra ở bên ngoài trải qua không tệ, phụ thân không hối hận đưa con kinh.” Lời này, Bạch Tang Vận bề ngoài là nói cùng dưỡng tử, nhưng thực tế cũng là cảnh cáo hai nhi tử. Trên mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh giấu không được vui sướng, nghe được lời của phụ thân, tất nhiên là ra sức gật đầu.
“Phụ thân, hài nhi không bao giờ đi nữa, hài nhi ở trong cung bồi người.” Trong hơn nửa năm này, Bạch Hãn Triệt nhớ nhất chính là phụ thân phi thường thương yêu hắn, trở lại trong cung, tâm hắn mới buông xuống được.
“Hãn Triệt, ta bây giờ cũng dọn về cung ở, ngươi ở với ta đi, nhân tiện nói cho ta nghe một chút ngươi đi những đâu, nhìn thấy cái gì hảo ngoạn không.” Trên mặt Lưu Tích Tứ một chút cũng nhìn không ra tức giận của hắn lúc trước, nhưng mỗi người ở đây ngoại trừ Bạch Hãn Triệt ra, đều biết chuyện Lưu Tích Tứ buổi tối đập tan vương phủ, cũng biết nguyên do trong đó.
“Tích Tứ, ngươi lại loạn cái gì.” Lưu Vận Tranh gầm nhẹ một tiếng, nhân tiện trừng mắt nhìn Lưu Tích Tứ một cái, không cho phép hắn cướp người với mình.
“Ta loạn cái gì chứ? Ta muốn cùng Hãn Triệt trò chuyện cũng không được hay sao?” Lưu Tích Tứ một chút cũng không sợ trừng lại, lại nhìn về phía phụ thân, “Phụ thân, đêm nay cho Hãn Triệt ở chỗ con đi, Tứ nhi lâu như vậy không gặp Hãn Triệt, nhớ muốn ch.ết.”
“Tứ nhi, để thái tử ca ca và nhị ca con bồi Hãn Triệt đi xuống rửa mặt chải đầu đàng hoàng, lại ăn ít thứ, phụ thân có chuyện nói với con.” Bạch Tang Vận giải vây cho nhi tử. Vừa nghe phụ thân lên tiếng, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kéo Bạch Hãn Triệt bỏ chạy, chỉ sợ Lưu Tích Tứ cướp người với bọn họ. Bạch Hãn Triệt mặt lộ vẻ khó khăn, nhưng sau ánh mắt trấn an của phụ thân, lúc này mới đỏ mặt rồi đi.
“Tứ nhi, muốn khóc thì cứ khóc lên đi, đừng nghẹn ở trong lòng.” Bạch Tang Vận vuốt đầu đứa con út, hắn sợ hài tử không qua được cửa ải này. Mặc dù không tin Ly Nghiêu kia thực sự lừa Tích Tứ, nhưng chuyện trước mắt Bạch Tang Vận có thể làm chỉ là an ủi hài tử.
“Phụ thân, Tứ nhi mới không khóc, chỉ có chuyện Tứ nhi để cho người khác khóc, nào có đạo lý người khác làm cho Tứ nhi khóc. Chẳng qua là một tên lừa gạt, nào đáng giá Tứ nhi khóc vì hắn. Phụ thân, người đừng lo lắng, Tứ nhi là nhi tử của phụ thân, sẽ không thể không buông được. Tứ nhi coi như bị chó cắn miệng, sau này chú ý chút là được.” Lưu Tích Tứ không có nói sai, sau khi Thanh Liễu cư bị hắn hoàn toàn phá hủy, hắn cũng sẽ không lại vì Ly Nghiêu mà rơi một giọt nước mắt.
“Con có thể vượt qua là tốt nhất. Vạn sự chớ cưỡng cầu, phải là của con cuối cùng cũng sẽ là của con. Phụ thân hi vọng con vẫn là cái tiểu bá vương kia, con bỗng nhiên im lặng, phụ thân thật đúng là không quen.”
“Phụ thân, người cứ yên tâm đi.”
Bạch Tang Vận mặc dù khuyên nhi tử, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương cũng không mặc kệ, Lưu Hoài Diệp nói: “Tứ nhi, ngươi muốn làm cái gì cứ đi làm, hết thảy có phụ hoàng chịu trách nhiệm cho con.”
Lam Khuyết Dương càng tuyệt, y trực tiếp đem hai gã ảnh tử thủ hạ cho Lưu Tích Tứ, để cho hắn tùy ý sai phái, nói cách khác, nếu Lưu Tích Tứ muốn giết Ly Nghiêu, chỉ cần hắn hạ lệnh, Ly Nghiêu liền tuyệt đối sống không được đến ngày hôm sau.
Lưu Tích Tứ không muốn ảnh tử của phụ vương, thân là vương gia, nợ của hắn hắn tự mình đi tính, Ly Nghiêu lừa hắn, vậy hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
………
“Triệt nhi là không có việc gì, nhưng Tứ nhi… Hi vọng nó thực sự có thể vượt qua.” Đám hài tử đều đi rồi, Bạch Tang Vận mới lộ ra thần sắc lo lắng.
“Tang Vận, ngươi bây giờ đừng nghĩ cái gì, chỉ cần nghĩ sinh cho ta một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp giúp Bạch Tang Vận giải sầu, hắn và Lam Khuyết Dương đã phái người mai phục ở trên đường chờ Ly Nghiêu rồi.
“Nếu lại là nhi tử thì sao?” Bạch Tang Vận cũng muốn sinh một nữ nhi, đáng tiếc, chuyện này hắn không làm chủ được.
“Không thể nào, ta đoán thai lần này tám chín phần mười là một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp vuốt bụng Bạch Tang Vận, cầu nguyện trời xanh cho mình một công chúa.
“Ta đoán cũng là một nữ nhi.” Lam Khuyết Dương cũng sờ lên, hi vọng sờ như vậy, hài tử trong bụng Bạch Tang Vận sẽ thực sự là một nữ nhi.
“Mọi việc chớ cưỡng cầu.” Tựa vào trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận nói. Hắn mơ hồ có loại cảm giác rằng, Ly Nghiêu kia là thật tâm đối đãi với Tứ nhi, trong chuyện này nhất định có gì hiểu lầm… Bụng động một cái, Bạch Tang Vận cũng cảm nhận được thai đạp giống như hai nam nhân cùng nhau cười, nắm lấy tay bọn họ, hắn khuyên, “Chuyện của Tứ nhi, các ngươi đừng can thiệp quá nhiều, ta tin tưởng Ly Nghiêu kia không phải kẻ lừa gạt. Ta biết các ngươi nhất định đã phái người, rút về đây đi, Tứ nhi cũng nên trưởng thành, để cho nó học nên làm như thế nào, đối với nó sau này mới có lợi. Quan tâm ắt sẽ loạn, đừng để cho Tứ nhi làm phải chuyện sẽ hối hận cả đời. Nếu nó gặp phiền phức, các ngươi lại ra mặt cũng không muộn.”
“…” Lưu Hoài Diệp thở dài, “Được, ta nhất định nghe lời ngươi.”