Chương 53: Mê hồn diệu vũ
Bỗng nhiên Cung Phi Yến mặt hơi biến sắc, hai mắt bà ta cứ quét nhìn xung quanh đại sảnh liên tục, như vừa phát hiện điều gì thì phải.
Hòa thượng ngồi bên bàn kê hình như cùng phát giác điều gì, lão đã thoáng mở hai mắt ra, nhưng kế đó lại nhắm mắt lại.
Bấy giờ Nhạc Xương cũng đang đảo mắt quét nhìn xung quanh dại sảnh, thế nhưng chỉ thấy chúng đồ Kim Tiền bang vẫn tiếp tục say mê, đang chơi trò đố quyền phạt rượu, hắn không hề thấy có điều gì khả nghi hết.
Dần dần có một số người nghe thấy tiếng cười như ruồi muỗi từ xa xa vang tới, mặc dù tiếng cười rất khẽ, nhưng họ nghe rất rõ ràng, chứng tỏ rằng nội công người này kinh hồn hết sức.
Chỉ trong giây lát...
Tất cả mọi người im lặng hết.
Hình như mọi người đều cảnh giác, họ đặt ly đũa xuống hết, cứ đảo mắt quét nhìn xung quanh, muốn nhìn xem rốt cuộc tiếng cười này xuất phát từ đâu?
Thế rồi trong đại sảnh bắt đầu náo loạn lên, thậm chí có người đứng phắt dậy và rời khỏi chỗ ngồi.
Bang chủ Kim Tiền bang đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người một cái, nói :
- Người này là ai, sao lại giấy đầu lòi đuôi làm ra vẻ huyền bí như vậy ư?
Đêm nay bản bang mở tung cửa ngỏ tiếp nạn anh hùng tám phương, tả hữu hộ pháp hãy cấp tốc tiếp đón bằng hữu vào nào.
Dứt lời, một âm thanh đinh tai khác nổi lên ngay, từ xa mà dần dần đến gần, âm thanh càng lúc càng lên cao, hai tai của mọi người cứ kêu ùng ùng chẳng nghe rõ đối phương nói gì hết.
Mạnh Huy và một lão nhân khác song song đứng phắt dậy, cúi người kêu vâng một tiếng :
- Tuân lệnh dụ!
Dứt lời, cả hai người cùng bước khỏi chỗ ngồi ngay.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tràng cười cười bén nhọn rùng rợn từ ngoài đại sảnh nổi lên.
Tất cả mọi người cùng lúc đưa mắt nhìn ra cửa sảnh.
Chỉ thấy một nho sĩ trung niên, khí thế hiên ngang, đang từ ngoài cửa sảnh ung dung bước vào, y vừa cười vừa nói :
- Làm phiền đến hai vị hộ pháp, quả thật không dám vậy, há há... vị khách không mời mà đến thình lình này đã làm cho chư vị mất vui, thành thật xin cáo lỗi tại đây, há há...
Nhạc Xương ngạc nhiên nhủ thầm :
- “A! Chẳng phải người này mình từng gặp ở trong tửu điếm hôm trước đó sao?”
Mạnh Huy rảo bước tiến tới, chắp hai tay xá một xá, nói :
- Xin thứ lỗi bọn này đã nghinh tiếp muộn.
Nho sĩ trung niên nói :
- Không dám, Mạnh hộ pháp chớ khách sáo quá thế, bản nhân thừa dịp này đến đây chiêm ngưỡng phong thái quý Bang chủ để được mở mắt tăng phần kiến thức thế thôi.
Mạnh Huy nghiêng mình giơ tay nói giọng nghiêm túc :
- Mời vào...
Nho sĩ trung niên cũng chẳng thèm khách sáo, lập tức ưỡn ngực bước vào sảnh đường ngay.
Bấy giờ tất cả mọi người đã im phăng phắt.
Chúng đồ Kim Tiền bang dang lấy làm lạ rằng, trông thư sinh yếu ớt này chẳng có chỗ nào giống một người thân mang tuyệt học chút nào cả.
Thế nhưng...
Thần tình và cử chỉ của y...
Giọng nói và tiếng cười của y...
Những thứ này đã chứng tỏ rằng võ công và nội lực của người này đã đạt đến một cảnh giới cao siêu khó lường, cho dù Bang chủ e rằng cũng phải thua một bậc.
Bang chủ Kim Tiền bang vẫn tỏ ra ngạo nghễ ngồi tại chủ tọa, chẳng hề xem người vừa xuất hiện vào đâu hết.
Nhạc Xương tình cờ quét nhìn thất Tiên Nữ một cái, thấy họ đang trợn ngược đôi mắt căm phẫn nhìn nho sĩ trung niên nọ.
Còn mặt mày của Cung Phi Yến, Chưởng môn nhân Thất Xảo môn thì tái mét, cặp mắt lờ đờ vô thần, đang ngồi ngây người tại chỗ, chỉ biết bà ta đang suy nghĩ những gì.
Bỗng nhiên...
Nhạc Xương như vừa nghĩ ra điều gì, vội đưa mắt nhìn lén Cung Nghiêm Diễm đang ngồi bên cạnh mình một cái, quả nhiên chẳng sai chút nào, chỉ thấy mặt mày nàng ửng đỏ, song lại đưa cặp mắt xinh đẹp chan chứa nhưng oán độc chăm chăm nhìn nho sĩ trung niên nọ, làm như giữa họ có một mối thâm thù đại oán gì thì phải.
Nho sĩ trung niên vừa đi vào sảnh đường vừa dảo mắt quét nhìn xung quanh, y đã nhìn thấy tất cả, nhưng mặt y vẫn thản nhiên chẳng biểu lộ gì hết.
Mạnh Huy nhảy vọt tới một bước ghé vào tai Bang chủ Kim Tiền bang nói khẽ vài câu gì đó, thấy Bang chủ Kim Tiền bang từ từ đứng dậy, chắp tay nói :
- Ngưỡng mộ đã lâu, chỉ có mỗi một mình các hạ đến đây sao?
Nho sĩ trung niên chắp tay hoàn lễ nói :
- Hân hạnh được hội ngộ, nếu bản nhân sớm biết Bang chủ đãi khách tốt như thế, lúc đến nên gọi thêm vài người đi cùng rồi, nhưng không hề chi, ngày tháng còn dài, bản nhân nghĩ rằng về sau vẫn còn cơ hội.
Dứt lời quay sang hướng Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga chắp tay xá một xá, sau đó ngồi ở bên cạnh bà ta.
Sau khi Bang chủ Kim Tiền bang ngồi xuống, quay sang nói với Mạnh Huy :
- Bây giờ khách quý đã đến, ngươi xem có thứ gì mang ra tăng phần hứng thú không.
Mạnh Huy kêu vâng một tiếng, cung kính cúi đầu rút lui ngay.l Bấy giờ Nhạc Xương đã biết nho sĩ trung niên này chính là Tiếu Diện Âm Ma đã khét tiếng giang hồ bấy lâu, nhưng tại sao đêm nay cũng đuổi đến đây?
Hắn lại liếc nhìn Cung Nghiêm Diễm lần nữa, từ thần sắc nàng, hắn đã liên tưởng đến dĩ vãng mà nàng từng nói lại cho hắn nghe...
Trước kia Tiếu Diện Âm Ma từng cưới mất đồng trinh của nàng.
Hắn suy nghĩ đến đây tức thì trong lòng lấy làm bất an.
Ganh tỵ chăng?
Hắn phủ định ngay.
Thế nhưng trong lòng hắn âm thầm công nhận đây là một trong những nhân tố.
Ngoài ra hắn cảm thấy có chút nhục nhã.
Bỗng nhiên hắn hồi tưởng lúc Tiểu Oanh bị Tư Thiện hϊế͙p͙ ɖâʍ trong hang đá ở gần Phiến Tử Nhai, chính Bảo Bối đang nằm kế bên họ...
Phải nói rằng hình phạt này tàn nhẫn nhất trong thế gian?
Nhưng tại sao Bảo Bối đối với Tiểu Oanh chẳng hề tỏ ra khinh miệt chút nào?
Ngược lại càng thương mến Tiểu Oanh?
Chẳng lẽ Bảo Bối không quan tâm đến việc này chăng?
Một loạt nghi vấn đang quay cuồng trong đầu óc hắn...
Hắn suy nghĩ nát óc cũng không làm sao giải thích được cả.
Thế rồi hắn nâng ly kêu ực một cái, nốc cạn ly rượu. Hắn muốn mượn rượu để quên hết tất cả.
Hồng Đậu Ma Nữ thông minh xuất chúng, làm gì chẳng hiểu tâm trạng bây giờ của hắn, thế nhưng nàng chẳng còn chút cơ hội gì để giải thích được cả.
Nàng càng suy nghĩ càng đau lòng, lắm nỗi uẩn khúc trong lòng làm cho nàng suýt nữa phải nhỏ lệ, nàng vội cúi đầu xuống giả đò làm ra vẻ đang tìm kiếm đồ vật.
Nàng gỡ bao vải nho nhỏ đang đeo trên vai xuống, sau đó từ từ mở tung ra.
Vật hiện ra trong ánh mắt đầu tiên chính là thanh thần kiếm chém sắt như chém bùn của Nhạc Xương mà hắn đã đánh mất trong tửu điếm tại Tây Hồ.
Cung Nghiêm Diễm bỗng nảy ra một ý, nhủ thầm :
- “Nếu sống nhục nhã trên đời, chẳng thà ch.ết còn hay hơn?”
Nàng nhấc thanh kiếm lên khẽ ấn lò so một cái, tức thi thanh Thanh Minh kiếm theo đó ra khỏi bao luôn, kiếm khí bốc ra lạnh thấu xưong tủy.
Sanh, ly, tử, biệt đều nằm trong nhất niệm của nàng.
Máu nóng trong người nàng sôi sục...
Nàng đưa mắt liếc nhìn chỗ mẫu thân nàng đang ngồi một cái, nhủ thầm :
- “Thưa mẹ! Nữ nhi bất hiếu, không thể làm rạng rỡ môn hộ, đồng thời cũng không thể hầu hạ dưới chân mẹ, nữ nhi đành cáo biệt với lão nhân gia từ đây...”
Dứt lời, nàng lại đưa mắt nhìn lén Nhạc Xương một cái, thấy hắn vẫn ngồi lẳng lặng tại chỗ cứ nâng ly uống liên tục, tức thì mủi lòng tủi thân, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống, mặc dù nàng thương tâm, song nàng cũng lấy làm an ủi vì nếu như Nhạc Xương không yêu nàng, thì hắn cũng chẳng tỏ ra đau lòng như vậy đâu.
Nàng đưa mắt nhìn Nhạc Xương khẽ cười một tiếng, nụ cười này đã thay thế thiên ngôn vạn ngữ và vô hạn tình ý, tất cả tâm tư nàng đã biểu lộ trong nụ cười này một cách trọn vẹn...
Đây là nụ cười chân thành và phức tạp nhất trong đời nàng, và cũng là nụ cười đẹp nhất. Bất cứ một nam nhân thiên hạ nào nếu trông thấy vẻ cười này thảy đều động lòng cả.
Bấy giờ Cung Nghiêm Diễm cảm thấy chẳng còn gì vướng mắc cả, trong lòng lấy làm mãn nguyện hết sức, vì những gì đánh mất thì đã mất, còn cái gì cầm được thì cũng đã được rồi.
Nàng khép hai mắt lại, lập tức giơ kiếm đâm vào yết hầu của mình.
Cũng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Khi mũi kiếm đâm tới chỗ cách yết hầu còn khoảng một tấc, bỗng có một đạo kình lưục đánh bạt mũi kiếm lệnh sang một bên, đồng thời tay nàng mềm nhũn, tức thì Thanh Minh kiếm đã bị đoạt khỏi tay.
Cung Nghiêm Diễm cả kinh thất sắc, giật mình giương to đôi mắt ra nhìn, mới thấy Bạch Như Tuyết tay cầm Thanh Minh kiếm, vừa đưa mắt ngắm nhìn kiếm báu vừa mỉm cười nói :
- Này muội muội, chớ lấy sanh mạng ra đùa như thế chứ?
Nhạc Xương thoạt nghe tiếng nói, quay người đưa đôi mắt lim dim ngắm nhìn họ, khi hắn thoáng trông thấy thanh bảo kiếm trong tay Bạch Như Tuyết, bất giác ngạc nhiên nói :
- Viện chủ, chẳng lẽ ngươi định múa kiếm giúp vui chăng?
Bạch Như Tuyết mỉm cười nói :
- Đợi lát nữa sẽ có người giúp vui...
Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm, nói :
- Thế thì, trước bàn tiệc, cô nương cầm kiếm để làm gì?
Bạch Như Tuyết đưa mắt nhìn Cung Nghiêm Diễm một cái, nói :
- Ta chỉ mượn thanh bảo kiếm của Cung muội muội để xem qua nhằm tăng phần kiến thức thế thôi.
Nhạc Xương sực nghĩ ra điều gì nói :
- Bảo kiếm có gì mà đáng kể cho cô nương coi trọng đến thế?
Bạch Như Tuyết đưa mắt nhìn thanh kiếm một cái, kêu ồ một tiếng nói :
- Quả thật Thanh Minh kiếm này là một thiên cổ thần kiếm.
Nhạc Xương trợn ngược hai mắt, hớt hãi nói :
- Sao? Ngươi nói lại lần nữa xem sao?
Bạch Như Tuyết ngạc nhiên nói :
- Ta nói bảo kiếm này gọi là Thanh Minh kiếm...
Không ngờ y nói chưa hết lời, Nhạc Xương đã từ trong tay y đoạt lấy thanh kiếm, hắn cầm trong tay đưa trước mắt xem xét giây lát.
Bấy giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu, trơ mắt nhìn Bạch Như Tuyết và Cung Nghiêm Diễm, trông thần sắc hắn có vẻ phấn khởi, một hồi thật lâu hắn lẩm bẩm nói :
- A! Cuối cùng Thanh Minh kiếm của ta đã tìm lại được rồi, cám ơn cô nương! Cám ơn cô nương nhiều lắm!
Bạch Như Tuyết vội lên tiếng nói :
- Chớ cám ơn ta làm gì, chính Cung muội muội mang bảo kiếm này đến đây.
Nhạc Xương nghe nói thế lập tức đảo mắt nhìn Cung Nghiêm Diễm mới thấy hai má nàng còn vết nước mắt, hơn nữa đôi mắt vô thần, hình như vừa bị kích thích việc gì thì phải, thế rồi hắn tỏ vẻ lo lắng nói :
- Xảo Nương! Nàng... bị sao thế? Chẳng được khỏe chăng?
Cung Nghiêm Diễm thẩn thờ khẽ lắc đầu một cái không nói gì hết.
Nhạc Xương thấy thế, tức thì trong lòng lấy làm yên tâm, hớn hở nói :
- Xảo Nương! Nàng tìm từ đâu được bảo kiếm này vậy? Ta vốn muốn đợi hội ngộ với nàng, sau đó thương lượng đi tìm bảo kiếm bằng cách nào, không ngờ nàng đã tìm được rồi...
Cung Nghiêm Diễm đưa cặp mắt vô thần nhìn Nhạc Xương, nàng ngồi ngẩn người tại chỗ như một pho tượng gỗ không hề nói năng gì hết.
Nhạc Xương trông thấy thế tức thì sanh nghi, hắn nghĩ rằng ắt phải có việc gì xảy ra, thế rồi hắn đưa mắt nhìn Bạch Như Tuyết, mong rằng nàng sẽ giúp được chút ít gì cho hắn.
Thế nhưng hắn chỉ trông thấy gương mặt Bạch Như Tuyết vẫn lạnh như tiền.
Nhạc Xương nhất thời sợ cuống lên, chộp tay Cung Nghiêm Diễm lắc lia lịa nói :
- Xảo Nương! Nàng... làm sao vậy? Nàng giận ta chăng? Hay là...
Hắn chưa nói hết lời, bỗng nghe tiếng huyền cầm nổi lên, âm thanh du dương êm tai nghe rất hay.
Nhạc Xương mừng thầm, hắn cho rằng có thể mượn tiếng huyền cầm này làm cho nàng bỏ giận thành vui.
Tiếng nhạc du dương càng lúc càng cao, tiếp theo tiếng nhạc từ bên gnoài cửa sảnh mười hai thiếu nữ mặc áo màu, tóc dài, đi chân không lần lượt bước vào đại sảnh.
Họ khẽ uốn éo thân liễu múa theo tiết tấu tiếng nhạc, tư thế múa của mỗi một người thảy đều kỳ diệu hết sức, khiến người trông thấy phải rung động cõi lòng.
Mười hai thiếu nữ này thảy đều trạc tuổi hai mươi, gương mặt của mỗi một người cũng rất đẹp đẽ dễ thương, họ uốn éo thân liễu xuyên qua đám đông người, múa tới múa lui...
Dần dần tiếng nhạc từ nhanh rồi chậm lại, càng nhu hòa êm tai hơn lúc nãy nhiều.
Bỗng nhiên...
Mười hai thiếu nữ đã phân tán các nơi cùng lúc cởi chiếc áo ngoài ra, tức thì lộ ra cái váy màu hồng mỏng dánh, vẫn tiếp tục uốn éo thân người, múa theo tiếng nhạc trong đám đông người.
Thoạt tiên tất cả những người trong sảnh đường đã ra la lớn tiếng kêu tuyệt, dần dần họ không nói gì hết, tất cả đều im hơi lặng tiếng, đưa cặp mắt thèm thuồng chăm chăm nhìn họ không hề chớp nháy cái nào hết.
Số thiếu nữ nhảy múa một hồi, sau đó lại từ từ cởi cả cái váy màu hồng mỏng dánh ấy, tức thì tấm thân ngà ngọc trắng như tuyết hiện ra trước mắt mọi người hết.
Phần nhiều số nam nhân trong hiện trường chưa thấy trận thế này bao giờ, nên tất cả đã trố mắt há hốc miệng ra mà nhìn, có một số vội vàng nhắm mắt lại không dám lãnh giáo.
Chỉ có Bang chủ Kim Tiền bang và tả hữu hộ pháp, vẫn ngồi tiếp chuyện vui cười với Tiếu Diện Âm Ma và Hồng Phát Tiên CơVệ Hằng Nga như thường. Họ xem cảnh tượng trước mắt như chẳng có gì cả.
Cung Phi Yến, Chưởng môn nhân Thất Xảo môn, từ khi thoạt nghe thấy tiếng nhạc nổi lên, bà ta đã vỡ lẽ và cười thầm một tiếng, đưa mắt quét nhìn bọn nữ nhân nọ một cái, nghĩ bụng :
- “Nghe đồn đại rằng Bang chủ Kim Tiền bang học nhiều hiểu rộng, hôm nay được dịp mở mắt, cũng chỉ bất quá thế thôi, mặc dù Thất Xảo môn ta không phải là danh môn đại phái, thế nhưng vẫn có chút tiếng tăm ở trong chốn giang hồ này, chẳng lẽ đối phương không nghe nói tới bản lãnh trấn sơn của Thất Xảo môn đó sao? À! Quả thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, chỉ tổ làm trò cười...”
Thất Tiên Nữ thoạt trông thấy thế cũng bất giác đưa mắt nhìn nhau cười khẩy, đối với họ món nghề cỏn con này quả thật đúng là núi nhỏ gặp núi lớn rồi.
Thoạt tiên Nhạc Xương cũng hơi xúc động nhưng khi hắn phát hiện trong số mười hai nữ nhân này có cả Yên Trân là vợ của Tôn Vô Kỵ, hắn lại bình tĩnh hơn.
Còn Hồng Đậu Ma Nữ Cung Nghiêm Diễm thì trông thấy cảnh tượng này nhiều rồi, nên nàng cũng chẳng lấy làm lạ, huống hồ nàng đang lắm nổi uẩn khúc trong lòng.
Có điều là Bạch Như Tuyết Viện chủ Nghinh Tân viện, mặc dù cô ta sống tại đây sáu bảy năm trời, nhưng chưa hề biết trong Tổng đàn lại có một trận thế như vậy bao giờ cả.
Nàng cảm thấy mới mẻ và rất kích thích nhưng cũng có chút thẹn thùng, nên nàng chỉ xem giây lát đã cúi đầu không dám xem tiếp nữa.
Thế nhưng nàng không chịu nổi thứ cám dỗ này, vẫn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lén những nữ nhân nọ.
Bấy giờ...
Số nữ nhân nọ đã cởi hết y phục, chẳng còn manh vải che thân nào hết.
Tức thì tấm thân ngà ngọc trắng như bạch tuyết của mười hai nữ nhân nọ đã hiện ra trọn vẹn.
Thình lình ngay lúc này...
Số nữ nhân lõa thể bỗng ngưng múa lại, mỗi một người dùng một tư thế quyến rũ kác nhau đứng yên tại chỗ.
Chỉ thấy Yên Trân vượt chúng bước tới, y vừa uốn éo thân liễu tròn đẩy nảy lửa của y vừa từ từ bước tới trước mặt Nhạc Xương.
Y đưa mắt khinh bỉ liếc nhìn Bạch Như Tuyết và Cung Nghiêm Diễm một cái, sau đó vừa lắc mạnh cặp ngực, vừa đảo mắt nhìn Nhạc Xương nói :
- Ê! Nhạc thiếu hiệp! Lúc nãy người chưa xem cho thỏa thuê, bây giờ ngươi cứ việc tận hưởng.
Bạch Như Tuyết trợn mắt liếc nhìn y một cái, nhưng vì ở trước mặt đám đông nên cô ta đành phải nhẫn nại.
Yên Trân lại cười lả lơi, nói tiếp :
- Nhạc thiếu hiệp! Ngươi là tân khách, nếu ngươi muốn, ngươi có thể sang đây, Bang chủ không trách ngươi đâu! Này Nhạc thiếu hiệp, ngươi dám không?
Tức thì trong sảnh đường cười ầm lên, thậm chí có người vỗ tay kêu tuyệt.
Thình lình ngay lúc này...
Trong lúc mọi người đang rung động cõi lòng, bỗng có một người từ ngoài cửa sảnh chạy vào.
Gã giơ hai tay bưng một hộp gấm, lao tới trước mặt Nhạc Xương, phủ phục dưới đất nghỉ thở giây lát, sau đó vừa thở hồng hộc vừa ngập ngừng nói :
- Bang.. Bang chủ! Thuộc hạ.. đến... Tây Hồ... chờ đợi... sau đó lại gặp một lão đạo sĩ bảo đệ tử trở về Tổng đàn...
Nhạc Xương khẽ chau đôi mày kiếm, nghiêng đầu nhìn Bang chủ Kim Tiền bang và Tiếu Diện Âm Ma một cái, thấy hai người chẳng biểu lộ gì hết, sau đó mới quay đầu qua nói :
- Tôn Vô Kỵ! Ngươi hãy đứng lên, có điều chi từ từ nói.
Tôn Vô Kỵ lom khom đứng dậy, hai tay bưng hộp gấm đặt trên bàn, lấy tay lau mồ hôi trán, cúi đầu cung kính nói :
- Lão đạo sĩ nọ bảo đệ tử cấp tốc trở về Tổng đàn, đồng thời nói rằng Bang chủ đã mang... vợ của thuộc hạ về Tổng đàn để sớm chiều hầu hạ Bang chủ...
Bấy giờ mặc dù số nữ nhân nọ vẫn tiếp tục nhảy múa, thế nhưng mọi người đã đưa mắt chăm chăm nhìn về hướng Tôn Vô Kỵ.
Họ trông thấy gã nhận Nhạc Xương làm Bang chủ, có một số người lấy làm kinh ngạc, có một số cho rằng gã chạy đến hoa cả mắt cho nên mới nhìn lầm người.
Nhưng khi mọi người trông thấy Bang chủ vẫn thản nhiên trò chuyện vui vẻ với nho sĩ trung niên, bất giác lấy làm nghi ngờ, tất cả mọi người như sa vào mây mù chẳng hiểu gì hết.
Mặt mày Nhạc Xương cũng nóng bừng lên, hắn cũng chẳng biết tại sao Bang chủ Kim Tiền bang lại không vấn tội mình.
Hắn do dự giây lát, sau đó nói :
- Được, ngươi hãy lui về sảnh đường ăn uống trước, việc này... để ta xếp đặt sau.
Thế rồi Tôn Vô Kỵ cung kính kêu vâng một tiếng, cúi đầu hành lễ và từ từ rút lui.
Khi gã bước vài bước và quay người ra sau bỗng thấy trước mặt sáng ngời, một thân hình quen thuộc đang uốn éo múa nhảy trước mắt gã.
Gã trố mắt nhìn kỹ, a!... Chẳng sai chút nào, nữ nhân có thân hình nở nang nảy lửa nọ chẳng phải chính vợ của mình đó sao?
Gã giương to hai mắt ra, thấy tất cả những người trong đại sảnh thảy đều dùng cặp mắt thèm thuồng và chan chứa ɖâʍ dục chăm chăm nhìn vợ mình.
Bấy giờ gã xúc động đến không tự chủ được nữa, gã có thể chịu đựng vợ mình ngủ với người khác, nhưng gã không thể nào chịu đựng vợ mình để thân thể lõa lồ mặc mọi người thưởng thức.
Nhất là gã không chịu nổi Yên Trân đang sử dụng động tác ɖâʍ loạn để đoạt được lời khen ngợi và tiếng cảm thán của bọn nam nhân ấy...
Máu nóng sôi sục, trong khoảnh khắc bỗng chốc gã nổi điên lên vào lao tới trước mặt Yên Trân, lấy hết can đảm vung tay phải đánh vào hai má y.
Kêu bốp bốp hai cái!
Kế đó là một tiếng kêu oa khóc thật thương tâm.
Tô Vô Kỵ đứng tại chỗ cứ nghiến răng kêu ken két đồng thời đưa cặp mắt căm phẫn chăm chăm nhìn Yên Trân đang giơ hai tay sờ vào đôi má sưng phồng lên, mặt gã đã hiện ra một luồng sát khí.
Bấy giờ đầu óc Yên Trân rối bù, hai tay vừa sờ vào đôi má sưng phồng, vừa từ từ lui lại sau, vừa há mồm chửi rủa inh ỏi :
- Tôn Vô Kỵ! Đồ bị cắm sừng! Ngươi dám đánh lão nương, ngươi quên rằng làm thế nào ngươi mới được chức vị như ngày hôm nay, ngươi đã bảo lão nương ngủ với người ta, tại sao bây giờ lại...
Tôn Vô Kỵ trợn ngược hai mắt, toàn thân giận run, gã nghiến răng chửi rủa inh ỏi :
- Đồ ɖâʍ loạn! Đồ bỉ ổi! Ngươi...
Gã vừa chửi rủa vừa xông tới trước năm sáu bước, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, đánh bạch một cái té nằm trên đất luôn.
Tức thì trong đại sảnh nhốn nháo kêu ầm lên.
Bang chủ Kim Tiền bang bỗng vỗ hai tay vào nhau kêu cái bốp, tức thì tả hộ pháp kêu vâng một tiếng đứng phắt dậy, y xua hai tay với tất cả mọi người, và la lớn tiếng nói :
- Các vị hãy ngồi yên chỗ của mình, kẻ nào tự rời chỗ ngồi sẽ y luật xử phạt, Đường chủ Lăng Ba Lưu Thanh Hùng hãy cấp tốc dẫn các nữ đệ tử đến Ngọc Lầu chờ lệnh sai bảo.
Tức thì trong đám đông có một người lùn thấp, trạc tuổi bốn mươi ngoài đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chắp tay nói :
- Tuân lệnh dụ!
Dứt lời, y khoát tay trái một cái, dẫn mười hai nữ đệ tử rời khỏi đại sảnh ngay.
Mạnh Huy lại bảo người khiêng Tôn Vô Kỵ đi, sau đó nói :
- Quách đường chủ nghe lệnh nào.
Vài phút sau, không thấy ai đứng lên hết, Mạnh Huy bất giác sửng sốt, thế rồi y đảo mắt quan sát trong đám đông người một cái, chẳng thấy bóng Quách Linh đâu cả.
Luôn cả nghĩa nữ Tiểu Linh ngồi ở bên cạnh gã cũng chẳng thấy tung tích luôn.
Mạnh Huy cau mày nói :
- Các ngươi có biết Quách đường chủ ở đâu không?
Một hán tử thanh niên ngồi cùng bàn với Quách Linh đứng dậy nói :
- Bẩm hộ pháp, có lẽ Quách đường chủ rời khỏi đây trong lúc các huynh đệ đang kính rượu, cho nên... không ai phát giác y đi đâu.
Mạnh Huy quay người trở lại trình báo với Bang chủ xong, sau đó bước tới ghé vào tai Bang chủ nói khẽ vài lời, cuối cùng cất giọng sang sảng nói :
- Từ đường chủ bước lên đây nghe lệnh.
Thiết Chưởng Từ Lương lẳng lặng ngồi yên tại chỗ từ nãy giờ, bỗng nghe tả hộ pháp nói thế, bất giác giật mình kinh hãi, từ từ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi bước lên tiền sảnh.
Gã đưa mắt liếc nhìn Nhạc Xương ngồi bên hướng trái một cái, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Gã vội cúi đầu xuống bước tới trước bàn Bang chủ, cung kính xá một xá sau đó đứng nghiêm tại chỗ.
Mạnh Huy bỗng cất giọng lạnh lùng nói :
- Từ Lương! Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?