Chương 20: Ngoài ý muốn trong ‘ngoài ý muốn’ (thượng)
[Ta chán ghét tụ hội…càng chán ghét tụ hội của hoàng gia…] Phượng Tê toàn thân tản ra hơi thở ai oán, ngay cả hứng thú tr.a xét JQ cũng không có.
Muốn nói đến tiết tuyết rơi, kỳ thực đây chính là một hồi biến tướng tuyển mộ kiêm đại hội thân cận, các quý tộc hoàng cung, đại thần, phú thương (thương nhân Cẩm quốc địa vị không thấp như Trung Quốc cổ đại) lôi kéo nhi tử nữ nhi của mình đến trước mặt hoàng đế khoe khoang, mọi người cùng ăn một bữa, trò chuyện mấy câu, ngâm nga thi từ ca phú, biểu diễn tài nghệ võ công.
Biết văn giỏi võ đều có cơ hội, ngay cả các thiên kim tiểu thư ngày thường không ra khỏi cửa cũng có thể trình diễn một phen thổi kéo đàn hát, hơn nữa đây cũng là cơ hội hiếm có để các nàng có thể nhìn thấy người có khả năng là vị hôn phu tương lai của mình, nói thế nào cũng sẽ không bỏ qua.
Thậm chí, bởi vì hoàng đế vốn đối với các nhân tài tương lai đã có độ hiểu biết tương đối cao, cho nên mục đích thân cận càng nặng hơn tuyển mộ. Bất quá Phượng Tê buồn bực không phải bởi vì nhận ra tròng mắt của các mỹ nam toàn đặt trên người mỹ nữ mà không buồn liếc về hướng các mỹ nam khác lấy một cái (tuy rằng điểm ấy cũng làm nàng thực sự ai oán), nàng hiện tại càng thêm tức giận chính là cái đám ‘tài tử’ cùng ‘giai nhân’ đang công nhiên khoe khoang thơ từ ca phú ngay trước mặt mình này!
[Bọn họ rõ ràng là đang khi dễ ta không biết viết thơ soạn từ!]
Phượng Tê cảm thán nàng làm một dân xuyên qua thật sự là quá không hợp lệ, người ta xuyên qua cho dù không phải nữ chủ Mary Sue nhưng ít nhất cũng có thể đọc thuộc mấy thủ thơ Đường từ Tống hoặc là cổ kim toàn tài, khuấy động trường hợp. Còn bản thân thì sao? Trừ bỏ thủ thơ ‘Thủy điều ca đầu’ (thơ Tô Đông Pha) đã được chuyển thể thành ca khúc được yêu thích ra thì nàng chỉ nhớ rõ mỗi ‘Tĩnh dạ tư’ (thơ Lý Bạch) mà thôi.
Ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn thái dương chói lọi, ai ~ trăng sáng a, ngươi đang ở nơi nào…
Nhớ lại năm đó để thi tốt nghiệp, đừng nói thơ ca, ngay cả ‘Xuất sư biểu’ dài muốn ch.ết nàng cũng vừa nguyền rủa Gia Cát Lượng chuyển thế đầu thai cũng phải đi thi tốt nghiệp vừa cắn răng gặm xuống, hiện tại…
Phiên bản chế thì thật ra còn nhớ rất rõ…
Tỷ như…
Mặt trời chiếu nồi hơi bốc lên,
Lý Bạch dạo đến tiệm vịt chiên (là vịt nướng, mình sửa lại cho có vần)
Nước miếng chảy ròng ba nghìn thước,
Đáng tiếc trong túi không có tiền.
Cỡ nào lanh lảnh lưu loát…Cỡ nào tình thơ ý họa…Trừ bỏ thực xin lỗi Lý Bạch cùng lão sư Ngữ văn ra tuyệt đối có thể xem như một khúc thơ từ có độ lưu truyền rất rộng…
Cổ văn cũng có a…
Hoàng sinh Duẫn Tu tá mỹ nữ. Tùy viên chủ nhân thụ dĩ mỹ nữ nhi cáo chi viết: “Mỹ nữ phi tá bất năng ngoạn dã. Tử bất văn tàng mỹ nữ giả hồ? Hậu cung tam thiên, thiên tử chi mỹ nữ, nhiên thiên tử bất ngoạn mỹ nữ giả hữu kỷ? Kim ốc tàng kiều, phú quý gia chi mỹ nữ, nhiên phú quý nhân bất ngoạn mỹ nữ giả hữu kỷ? Kỳ tha tổ phụ ngoạn, tử tôn khí giả vô luận yên…”(nguyên văn ‘Hoàng sinh tá thư thuyết’)
Người đọc sách Hoàng Duẫn Tu đến mượn mỹ nữ. (Ta) giao mỹ nữ lại nói cho hắn biết: “Mỹ nữ không phải mượn về rồi lại không (nghiêm túc) mà chơi. Ngươi không nghe có người chuyên giấu mỹ nữ sao? Hậu cung ba nghìn là mỹ nữ của thiên tử, nhưng thiên tử không chơi mỹ nữ có mấy người? Kim ốc tàng kiều là mỹ nữ nhà phú quý, nhưng phú quý không chơi mỹ nữ có mấy nhà? Đấy là chưa nói đến (mỹ nữ) tổ phụ chơi lại bị tử tôn vứt bỏ…”(chỉnh lại theo bản giải nghĩa nguyên văn trên baidu, không phải bản dịch từ đoạn trên)
Thế nào? Trình độ khiến người tỉnh ngộ không hề thua kém ‘Hoàng sinh tá thư thuyết’ đi? Cái này gọi là trí tuệ của học sinh…
Đương nhiên lúc này vẫn phải cảm thán…Ta thực xin lỗi các ngươi a tất cả các lão sư Ngữ văn, xuyên đến cổ đại giá không mà một câu có thể so với người ta cũng nhớ không được…
Baidu tiểu thụ ~ ta thật hoài niệm ngươi a…
[May mắn, đợi lát nữa còn có biểu diễn võ thuật, ta nhịn…]
Vẻ mặt khó chịu của Phượng Tê cũng ảnh hưởng đến người khác. Ít nhất thì một bộ phận những người đang chuẩn bị đứng lên thi triển tài hoa đáng tiếc tài hoa không thực sự dồi dào vừa thấy hoàng hậu nghiêm mặt ngồi bên cạnh hoàng đế liền hậm hực ngồi xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bọn họ…đúng rồi, hôm nay suy nghĩ bế tắc không có ý tưởng…
Hoàng đế cũng hiểu được bầu không khí bị làm cho thực sự cứng ngắc, âm thầm cảm thán uy nghiêm của Phượng Tê còn cường đại hơn cả mình, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhẹ nhàng bay về phía lão trượng nhân (cha vợ).
Lý Diệp tự nhiên thu được tín hiệu xin giúp đỡ của hoàng đế, lúc này mới phát hiện nữ nhi của mình tâm tình không tốt.
[Nhàm chán rồi?] Kỳ thực hắn cũng hiểu được hoạt động ăn ăn uống uống này thực sự nhàm chán, nhất là lúc ăn ăn uống uống lại còn phải nghe mấy cái thơ từ không biết nên gọi là gì này, hàng năm thơ hay lại không có mấy.
Một thủ thơ từ ca ngợi mùa với tuyết chiếu theo thường lệ chính là cho các ngươi chuẩn bị suốt một năm, mục này xem như không có trở ngại, còn những đề mục khác mà hoàng đế tùy tiện nói một câu thì cát với sạn cái gì cũng có, dù sao thì để làm được thơ ngẫu hứng cần cũng không chỉ là một chút thực học.
Lý Diệp lại nhìn nhìn nhi tử sắc mặt còn khó chịu hơn cả nữ nhi, còn có chuẩn nhi tức cũng đang cắn môi vẻ mặt khó xử…
Được rồi, chúng ta tiến hành phần kế tiếp thôi…
“Bệ hạ, canh giờ không còn sớm…” blablabla…Lý do một đống lớn nói tóm lại chính là chúng ta tiến hành phần tiếp theo cho rồi.
Mọi người nhìn xuống thức ăn mới dâng được một nửa trước mặt, lại nhìn lên sắc trời, đồng loạt im lặng vô cùng chỉnh tề. Sắc trời có quan trọng mấy cũng so ra kém sắc mặt hoàng hậu, hiện tại ai cũng biết hoàng hậu nương nương vừa nổi giận chính là xỉa ngón tay ngọc một cái “Ngươi, gả cho nam nhân cho ta!” Vết xe đổ của Ninh vương còn đó a…Nghe nói Ninh vương chỉ là vì trong lúc vô ý nói hoàng hậu tính tình không tốt, cho nên mới gặp tai họa bất ngờ, may mắn Lâm thị lang đối với hắn rất không tệ (dựa theo trình tự từ ngoài nhìn vào thì nói vậy cũng không tính là sai).
Phượng Tê vừa nghe thấy cha mình mở miệng lập tức tinh thần tỉnh táo, dù sao thì xem diễn cũng được mắt hơn nhiều: “Ta cũng hiểu được không sai biệt lắm, bản cung chính là rất chờ mong biểu diễn luận võ cùng cưỡi ngựa bắn cung.”
Nàng vừa tỏ rõ thái độ, tốc độ của mọi người lập tức tăng mạnh, ai chưa ăn được mấy ngụm còn ra vẻ tiêu sái dũng cảm uống vài hớp rượu đệm đệm bụng, đứng dậy tỏ vẻ lập tức đi chuẩn bị.
[Cái đám ăn mềm sợ cứng này…] Cảnh Diễn a, nếu có giỏi như vậy, ngươi để làm chi lại là người đứng lên đầu tiên?
“Này.” Mèo Ba Tư không biết vì sao lại đi ở cuối cùng đột nhiên gọi Lý Mộ: “Ngươi thật sự để cho ta trở về?”
“Ngươi không phải rất muốn trở về sao?” Không nhìn hắn, tiếp tục đi.
“Nếu ta nói ta không muốn thì sao?” Níu chặt y phục của hắn.
Lý Mộ quay đầu lại chăm chú nhìn ánh mắt màu xanh biếc quyết tuyệt đầy chờ mong kia: “Ngươi hẳn là nên trở về.” Nói xong xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến con mèo Ba Tư đáng thương phía sau đang kinh ngạc đứng sững ở nơi đó.
…
“Cái gì?”
Nghe xong Tiểu Hạo báo cáo Phượng Tê kêu lên: “Lý Mộ đồ hỗn đản này!”
“Phượng Tê.” Phải có lễ phép.
“Cha, hắn thật sự là hỗn đản!”
“Thì cũng là ca ca ngươi.”
“Nhưng mà…”
“Mộ Nhi lo lắng cũng không phải không có đạo lý, Phồn Đạt là tù binh, nếu cứ không trả người thì đã là vấn đề ngoại giao của hai nước, đối ngoại chính là chúng ta mưu giữ tù binh, cường đoạt vương tử. Khiết Đan không sai người tới thì thôi, nhưng bọn hắn đã chính thức trao đổi văn thư dâng lên cống phẩm đòi đổi về vương tử của mình, chúng ta mà không đáp ứng…”
“Nếu là vấn đề ngoại giao, hắn sao lại không giải thích cho rõ ràng?”
“Phượng Tê a, không phải ta nói ngươi, lần này vốn chính là vấn đề rất lớn, vô luận là Mộ Nhi gả đến Khiết Đan…tuy rằng không quá có khả năng, hay là Lý gia chúng ta cưới vương tử Khiết Đan…” Đều là phiền toái a.
“Chuyện nào có đáng gì? Chúng ta bên này nói đó là phong tục của Khiết Đan, Phồn Đạt là chiến lợi phẩm của chúng ta, bên Khiết Đan thì bảo bọn họ gạch luôn tên Phồn Đạt đi, hoặc là đối ngoại tuyên bố kỳ thực Phồn Đạt là công chúa, để ra chiến trường mới nói là vương tử.”
“Điều sau là không có khả năng, cái kiểu y phục bại lộ như của Khiết Đan…” Bọn họ là phong cách khoe ngực.
“Khó trách đại ca đối với phục trang của Phồn Đạt lại có ý kiến như vậy, Khiết Đan cũng quá thoáng rồi.” Lúc Phồn Đạt đến là đang vào mùa đông, Phượng Tê còn chưa được nhìn thấy phục sức hào phóng của Khiết Đan, bình thường hắn đều dùng áo da bọc lấy khắp người.
“Ngươi…Các ngươi…” Một thanh âm nghẹn ngào run rẩy từ sau lưng vang lên. Hai phụ nữ (cha và con gái) chỉnh tề quay phắt đầu lại ~ nga, hoàng đế.
Cảnh Diễn bị ánh mắt ‘sao ngươi còn ở đây’ của hai người bọn họ chọc tức điên: “Trẫm tuyệt đối không cho phép!”
Một lần là đã đủ cho bọn họ làm ầm ĩ rồi, lần trước chuyện quốc vương Khánh quốc hắn vẫn còn cảm thấy dọa người kìa, bọn họ thế nhưng lại đang bày ra…
“Đó là nhi tử của ta.”
“Đó là ca ca của ta.”
Hai người lần thứ hai chỉnh tề đồng loạt dùng ánh mắt ‘liên quan quái gì đến ngươi’ khinh bỉ hắn.
“Sự tình có liên quan đến uy nghiêm của Cẩm quốc!”
“…” Lúc ngươi gả hoàng đệ thì quốc gia của chúng ta ở phương diện thành thân đã không còn uy nghiêm nữa rồi…
“Hắn cũng là thần tử của ta!”
“Bệ hạ cũng muốn tham dự?” Phượng Tê hảo tâm hỏi.
“Trẫm là muốn phản đối!” Cảnh Diễn bị tức, khó có được hắn cũng xách ra tư thế hoàng đế, lão thái giám đứng bên cạnh cảm thấy may mắn luận võ đã bắt đầu, không có bao nhiêu người chú ý đến hoàng đế cùng hoàng hậu đang cãi nhau.
“Ngươi muốn cưới nam phi?”
“Đừng cứ lấy câu này ra uy hϊế͙p͙ ta!”
“Đủ dùng là được.”
“Ta chính là cảnh cáo ngươi, cái chiêu ‘thần tích’ đó mà liên tiếp dùng thì dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra vấn đề.”
“Bệ hạ không cần lo lắng, nhi tử của thần cũng không phải hạng người hời hợt.” Nếu thật sự thành, đối thủ của ngươi còn phải cộng thêm Lý Mộ.
“Ta nghĩ Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn hẳn cũng sẽ đứng về phía chúng ta.” Phượng Tê vô cùng cao hứng tuyên bố.
“Hai vị công chúa cũng thực sự cảm kích hoàng hậu nương nương đã thành toàn các nàng.”
“Thái hậu luôn thực thích Phượng Tê.”
“Lão thần ở trong triều nhân duyên vẫn luôn tốt lắm.”
“Ta là vua của một nước!”
[Chúng ta đây chờ xem.] Lời phản nghịch không thể nói, phụ nữ Lý gia chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ mà thôi.
“Cha, chúng ta khi nào thì động thủ?”
“Lúc đua ngựa.”
“Ta đi xem con ngựa đáng thương kia.” Chính là cái con bị động tay động chân ấy.
“Ừ.” Đứng dậy cùng đi.
Tiểu Hạo bởi vì còn là tiểu hài tử cho nên bị để lại nhìn hoàng đế đang không nói gì ngửa đầu hỏi trời xanh bên kia, đồng tình hắn.
“Bệ hạ.”
“Hừ.” Người bên cạnh hoàng hậu.
“Tiếp qua nửa năm chính là kỳ tuyển tú, bệ hạ vẫn là đừng lật mặt với hoàng hậu nương nương thì tốt hơn.” Tiểu Hạo cảm thấy mình vẫn rất có nền móng trung thần.
“…” Hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trời: “Các ngươi nói ta hiện tại truyền chỉ giao ngôi vị hoàng đế cho Cảnh Thiệu (Tương vương) thì thế nào?”
“Hoàng thượng ~ trăm triệu lần không thể a ~” Chúng nô tài thuộc về hắn bên cạnh đều quỳ xuống.
“Hoàng thượng ~” Tiểu Hạo là người ngoài duy nhất có ở đây do bị hoàng hậu vứt bỏ cũng quỳ xuống: “Tương vương cũng đã nằm trong sổ đen của nương nương rồi.”
…
“Người đâu nhanh đến a ~ Lý tướng quân cùng Phồn vương tử ngã rồi!” Rất muốn chỉ ra chỗ sai, Phồn Đạt không họ Phồn, nhưng là Phượng Tê không có tâm tư đó, vốn đã tính toán tốt, đại ca nàng cùng Phồn Đạt sẽ dừng ở giữa sườn núi, nhưng mà tấm ván gỗ chịu trách nhiệm níu người ở chỗ đó thế nhưng lại gãy ngang, chờ lúc nàng cùng Lý Diệp đuổi tới thì chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hai người rơi xuống phía chân núi.
“Sao…sao có thể như vậy?” Phượng Tê phát điên rồi: “Tấm ván ai kiếm! Hàng giả kém chất lượng cũng dám lấy ra sao?”
“Không sao.” Vẫn là mỹ nam lão cha bình tĩnh.
“Sao có thể không sao!”
“Sở dĩ lựa chọn Tiêu Sơn một là vì nơi này sơn đạo rộng lớn bằng phẳng, thứ hai chính là vì núi này cũng không cao, với võ công của Mộ Nhi đừng nói giữa sườn núi có tấm ván gỗ, dù không có cứ trực tiếp nhảy xuống luôn cũng không ch.ết được. Phái người tìm đi, chỉ là băng thiên tuyết địa như thế này, hai đứa nó e là sẽ phải chịu một chút tội.”
Phượng Tê vừa nghe như thế cũng bình tĩnh lại, ngay từ đầu lúc an bài sự cố nàng đã thấy kỳ quái để làm chi tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung lại phải kéo nhau lên núi? Lên rồi mới phát hiện, ngọn núi này gần như đã bị lịch đại nhân viên hoàng thất tu thành không khác nhân tạo là mấy.
Sân rộng trên đỉnh núi thuận tiện để ngắm phong cảnh, yến hội, đối thơ cùng tỷ thí võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung thì lại bảo bọn họ trực tiếp cưỡi ngựa từ đỉnh núi xuống chân núi bắn tên, sau đó mang theo thành quả trở về, hoàng đế cùng các quan văn chỉ cần thảnh thơi chờ ở đỉnh núi là có thể, nếu muốn xem, đi ra sát sân cũng có thể nhìn thấy ai đang dẫn đầu.
Nếu không phải Phượng Tê bọn họ động tay chân, nói thế nào cũng sẽ không gặp chuyện không may, cho dù là xảy ra chuyện, thì như Lý Diệp vừa nói, lật hết toàn bộ núi lên tìm cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhiều nhất một ngày một đêm mà thôi.
Bất quá Phượng Tê vừa ồn ào như vậy, mấy người vốn đang muốn trách cứ hạ nhân liền đều câm miệng, thì ra là hoàng hậu muốn xem chuyện vui, vậy thì cứ như thế đi, dù sao tiết tuyết rơi hàng năm đều có, năm nay xem trò mới mẻ tốt lắm.
…
Một sơn động nào đó ở lưng chừng Tiêu Sơn.
“Vì cái gì đang yên đang lành ngựa lại nổi điên?” Phồn Đạt nghi hoặc nhìn nửa tấm ván gỗ trong tay.
“Vì cái gì giữa sườn núi lại có tấm ván gỗ?” Tiếp tục nghi hoặc nhìn chỗ gãy kia: “Ta có nặng như vậy? Ván gỗ cũng có thể gãy?”
Ngựa của hắn xảy ra vấn đề, Lý Mộ phi thân cứu, nửa chừng có tấm ván gỗ, Lý Mộ đứng ở mặt trên không có việc gì, sau khi tiếp được hắn, tấm ván gãy ngang, Phồn Đạt bắt đầu lo lắng mình gần đây có phải đã quá an nhàn hay không, ăn nhiều.
Kỳ thực nếu võ công của hắn cao hơn một chút sẽ có thể nhìn ra tấm ván gãy tự nhiên cùng với bị nội lực đánh gãy có cái gì khác nhau.
“Này, làm sao ngươi biết nơi này có sơn động?” Lúc gặp rủi ro có chỗ tránh nạn vẫn là một chuyện thực làm cho người ta vừa lòng, nhất là người sợ lạnh như Phồn Đạt, hắn mới không muốn ở bên ngoài hóng gió đâu.
“Trước đây từng đến chơi đùa.” Lý Mộ hoài niệm vỗ vỗ tường sơn động, nơi này kỳ thật là do người đào, còn nhớ lúc mình vừa mới học võ đã bị sư phụ xách đến nơi này đào động, nói là rèn luyện lực cánh tay, sơn động lúc đấy có thể đứng hẳn lên ở bên trong hiện tại lại chỉ có thể ngồi, thời gian qua thực nhanh.
“Nga…” Phồn Đạt nhìn hắn vẫn là cái bộ dạng kia, lại nghĩ đến lúc trước hắn nói muốn mình trở về, khí lại nổi lên, quẳng luôn cảm động hắn vừa mới cứu mình ra sau đầu, đáp lại một từ đơn âm tiết rồi quay đầu đi không nhìn người nào đó nữa.
Lý Mộ nhìn bộ dạng của hắn, bất đắc dĩ thầm thở dài trong lòng, vì sao ý tứ của mình hắn lại không thể hiểu được? Rõ ràng lúc ở quân doanh mình nói cái gì thuộc hạ cũng đều hiểu a (đó là mười mấy năm mới luyện ra được).
Cầm lấy nửa tấm ván gỗ vô luận nhìn từ phương diện nào cũng đều thực sự khả nghi mà Phồn Đạt vừa cầm ở trong tay lên quan sát, khẽ vung lên rất có kỹ xảo. Tấm ván gỗ lập tức được khảm vào cửa động, chặn đại bộ phận gió lạnh còn có ánh sáng có thể chen vào ở bên ngoài.
“Di?” Hắc ám thình lình đến, Phồn Đạt sửng sốt, còn không chờ hắn có phản ứng gì, bên hông thoáng căng thẳng, thuận thế ngã vào một vòng ôm ấm áp dày rộng.
Sợi tóc quét qua quét lại trên mặt như trêu ghẹo, cảm thụ được nhiệt khí Lý Mộ thở ra phất qua trên hai má mình, Phồn Đạt cảm thấy có đôi khi hóng chút gió lạnh cũng không tệ lắm.
Lý Mộ hơi nghiêng đầu, khẽ cắn vành tai hắn: “Lạnh không?”