Chương 55: Làm phản thất bại

“Ta cảm thấy rất không bình thường.” Lúc sắp đến Ma giáo, phó giáo chủ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, một phen túm lấy vạt áo của nam nhân ung dung nhàn nhã bên cạnh: “Lần làm phản này căn bản là ngươi bày ra!!!”
“Tiếu Quân, ngươi quá làm ta thương tâm rồi.”


“…” Tiếp tục hung tợn nhìn chằm chằm, hắn mới không tin miệng chó của tên này có thể phun ra ngà voi.
“Là tiền phó giáo chủ, là huynh đệ của ta, ngươi thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện.” Bi ai a…


“…” Hắn biết ngay mà, đồ hỗn đản này không thể có lời hay: “Chẳng lẽ nào ngươi làm như vậy là đúng rồi?”
Đông Ma Quân thoáng nhún vai, bình thản như không giục ngựa chậm rãi đi trước: “Ngày luôn nhàm chán, không phải sao?”
“Bởi vì nhàm chán ngươi liền bày trò phản loạn?”


“Lúc trước chúng ta xây dựng Ma giáo bằng cái gì?” Không chờ đáp án, Đông Ma Quân tự mình trả lời: “Sùng bái cá nhân, nhiệt huyết, còn có sức mạnh của thù hận.”
“Hiện tại những thứ này đã không còn nữa?”


“Nhiệt huyết sẽ rút lui, thanh xuân cũng sẽ ra đi, lúc thiếu niên trở thành thanh niên, rồi thanh niên trở thành trung niên, những tùy ý làm bậy đã từng đều sẽ chậm rãi nhạt dần. Có nhà, có người thân, quang côn vốn dĩ sẵn sàng liều mạng cũng trở thành người có ràng buộc tuyệt đối không thể chịu ch.ết. Lớn lên rồi, sẽ bắt đầu tính toán cho mình, tham lam cũng từ đó mà ra.”


“Ma Quân…Ngươi nói rốt cuộc là…”
“Thù hận với Hoa Sơn Tung Sơn trên cơ bản xem như đã báo.”


available on google playdownload on app store


“A…Đúng vậy.” Bề ngoài thì hai môn phái này vẫn tồn tại, ngẫu nhiên còn duy trì cái gọi là tôn nghiêm của đại môn phái, nhưng cũng chỉ với người thường hay những mao đầu tiểu tử mới ra vào giang hồ mà thôi. Chỉ cần ngươi vào một môn phái bình thường nào đó mấy tháng, các sư huynh sư tỷ nhiều chuyện sẽ nói cho ngươi biết, tên của hai môn phái này ngươi có thể quên luôn được rồi, bọn họ đã gần bảy năm không có người mới bái vào môn hạ, sớm hay muộn sẽ chỉ còn là một danh từ trong lịch sử.


“Sau đó là sùng bái cá nhân, hừ, quá mù quáng.” Cũng quá không vững bền.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!”
“Trung tâm của bốn đàn chủ, hai hộ pháp tự nhiên không cần hoài nghi, nhưng là…”
“Ngươi là nói…Triệu thúc cùng Lý thúc?”


“Bối phận bọn họ lớn nhất, tư cách bọn họ già nhất, địa vị lại chỉ dưới chúng ta, lúc ấy là vì báo thù mà giơ cao cờ đi theo, hiện tại…Bọn họ già rồi, tâm tư lung lay, bắt đầu bất mãn ta đây được làm giáo chủ nhàn nhã.” Gật đầu nhìn về phía Tiếu Quân, hắn có thể nhanh như vậy đã liệt kê ra danh sách hiềm nghi cũng đã nói lên hai người kia có bao nhiêu thất bại.


“Bọn hắn…” Không tính già đi, mới hơn bốn mươi tuổi.
“Ma giáo vốn không thích hợp với bọn hắn.” Nhớ đến đoạn giọng điệu ‘làm xằng làm bậy’ của Phượng Tê, khóe miệng không khỏi gợi lên một nét cười xinh đẹp.


“Cho nên, ngươi liền giả bộ cái gì cũng không biết, còn cho bọn hắn nhân lực, vật lực, cũng đúng lúc thúc giục bọn hắn làm phản?” Lúc này Tiếu Quân đầu óc linh hoạt rồi, đồng thời cũng nổi giận: “Đồ hỗn đản này, ngươi chẳng lẽ không nghĩ, nếu ngươi không giật dây, không từng bước một dung túng như vậy, bọn hắn có thể cả đời sẽ không phản bội sao?”


“Không phản bội nhưng cũng sẽ không để Ma giáo sống tử tế. Đám người đó giống như sâu mọt, có tâm tư này rồi thì sẽ bắt đầu chậm rãi ăn mòn Ma giáo. Chờ bọn hắn ch.ết? Khi đó Ma giáo đã thành cái dạng gì? Không bằng thừa dịp hiện tại, châm lửa thiêu hết cả đi. Còn có thể tìm ít chuyện để làm, cho thuộc hạ giáo chúng hoạt động hoạt động, quá nhàn nhã, thân thể cũng như tư duy đều sẽ dần xơ cứng.”


“Cũng chỉ có ngươi quá rảnh mới có thể bày ra trò môn phái phản loạn này.”
“Nếu không phải bọn hắn não rút thừa dịp hiện tại làm phản quấy rầy tân hôn của ngươi, phỏng chừng ngươi sẽ còn hưng phấn hơn cả ta.”
“Ngươi vốn kế hoạch vào lúc nào?”


“Vốn định lần này ‘trọng thương’ trở về, đám hỗn cầu đó.”
“Xem ra so với chờ đợi một cơ hội hư vô mờ mịt, bọn hắn càng thích chân chân thật thật chơi trò dẫn người rớt xuống hố.” Đông Ma Quân lắc đầu, những kẻ ngu ngốc, hố chính là hắn đào, còn có thể tạo thành uy hϊế͙p͙ sao?


“Ta vẫn cảm thấy ngươi lỗ mãng, nếu để các phái khác biết chúng ta nội đấu…”
“Vậy mà cũng gọi là nội đấu? Được rồi, Tiếu Quân, mượn một câu nói của Phượng Tê, người a, không tìm cho mình chút việc vui…”


“Tịch mịch như tuyết?” Tiếu Quân run rẩy: “Xem ra ngươi rất có hảo cảm với nữ nhân kia?”
“Hảo cảm…” Nhìn Tiếu Quân: “Có chút đi, dù sao nàng bộ dạng không xấu, lại thực có cá tính.”
“Sở thích của nàng ngươi chưa quên đi?”


“Đương nhiên sẽ không quên, ngươi chính là ví dụ có sẵn.”
“Ta thực sự cảm kích vì được hỗ trợ, nhưng là huynh đệ, nàng chính là một hố lửa.”
“Ta lại không nhảy vào, chỉ là… lối suy nghĩ của nàng thực sự độc đáo.”


“Ta quen biết ngươi đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy ngươi khen một nữ nhân độc đáo.”


“Ta từng khen bao nhiêu nam nhân độc đáo, ngươi sao một chút ý kiến cũng không có?” Đông Ma Quân vẫn còn để ý việc mình không sai biệt lắm đến tận cửa phái Tiêu Dao mới biết được đối tượng khổ luyển của Tiếu Quân giới tính lại là nam.
“Lời này nếu để hoàng hậu nghe được…”


“Sẽ bắt hết những nam nhân mà ta từng khích lệ, lột sạch toàn bộ ném lên giường của ta, khiêu chiến một chút cực hạn của np.”
“…” Cứng ngắc quay đầu nhìn Đông Ma Quân: “Ngươi tiến bộ thật là ghê gớm.”


“Không khách khí, phần đông cung đồ 3p kia là ta đứng nhìn nàng vẽ, có bức còn là ta làm hộ.”


“Ta hận a ~” Tiếu Quân đấm ngực dậm chân: “Đều là cừu hận gây ra họa, ta năm đó không nên đề nghị ngươi tự mình báo thù, ta hẳn là nên đề nghị ngươi đến một danh môn chính phái bái sư học nghệ, ít nhất có thể thành được một người phẩm đức tạm thông qua, quan niệm vẫn bình thường.”


“Không liên quan đến ngươi.” Đông Ma Quân vỗ vỗ vai hảo hữu: “Tục ngữ nói xem ba tuổi biết tương lai, Thu di từ lúc ta năm tuổi đã nói: hết thảy đều là lỗi của cha ta.” Kỳ thật hắn chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí mất sạch nhân tính có được không?


“Giáo chủ ~ Ngươi rốt cục đã trở lại ~” Một lão nhân thảm hề hề chạy đến như điên, Đông Ma Quân cùng Tiếu Quân thấy mà khóe miệng ra sức co giật ~
“Lý thúc, ngươi…”


“Giáo chủ, ngươi không biết, Triệu Tiên lão hỗn đản đó làm phản a ~ Hắn thông đồng với đông đảo nhân sĩ chính phái vây công Ma giáo chúng ta. Lão phu liều ch.ết chống đỡ, chỉ tiếc bọn chúng người đông thế mạnh, giáo chủ, phó giáo chủ cùng các hộ pháp lại đều không có mặt…Ai, tổn thất thảm trọng a ~”


[Thông đồng?] Nhìn đoạn biểu diễn phấn khích trước mặt, hai người chú ý đầu tiên đều là từ này, sau đó ăn ý lắc đầu, cảm thán khóe miệng mình ‘trúng độc’ có chút sâu.
“Giáo chủ?” Lão nhân buồn bực, hai người này sao lại lắc đầu?


“A, không có gì, Lý thúc, ngươi nói tiếp đi.”
“…” Hắn đều đã nói xong rồi a: “Giáo chủ, Triệu Tiên làm phản…” Ngươi lại một chút phản ứng cũng không có.
“Không có việc gì, bọn chúng không phải là không tiến vào được sao.” Kháo, thật sự khinh hắn là kẻ ngốc a?


Tình huống hiện tại là như vậy, Ma giáo cao tầng có bốn đàn chủ, đều ở bên ngoài đóng trong các phân đàn, quanh năm không về, hai đại hộ pháp xử lý sự vụ trong tổng bộ. Nếu nói Đông Diễm Quân là cổ đông, Đông Ma Quân là chủ tịch hội đồng quản trị, thì Tiếu Quân chính là CEO.


Lần này Đông Ma Quân vốn định cho hai người thời gian bồi dưỡng tâm phúc chuẩn bị phản loạn, trước khi đến phái Tiêu Dao đã cho hai đại hộ pháp nghỉ phép. Không nghĩ đến bọn chúng nhanh như vậy đã động thủ, cũng quá cơ khát rồi…


Còn có, hắn cùng Tiếu Quân không phải từ ngoài cửa bước vào Ma giáo, môn phái nào không chút bí đạo mật thất? Lối hai người bọn họ đi chính là bí đạo chỉ có giáo chủ cùng hộ pháp biết được.


Vừa chui ra đã nhìn thấy lão nhân mặt cuốn băng, máu me nhỏ giọt mà trung khí vẫn mười phần khóc tang, bên cạnh cũng không thiếu một đám người thực sự ‘thê thảm’.
[Này, hóa trang cũng quá không có hàm lượng kỹ thuật đi.]


[Đại khái là bọn họ đau lòng thủ hạ, có ám chỉ một bộ phận không cần chống cự, cho nên cảnh bi thảm của số giả phản nghịch cũng ít đi…] ‘Bọn họ’ ở đây là nói hai hộ pháp.
[Ta còn nghĩ ngươi trong lòng tràn đầy ý định chuẩn bị lợi dụng cơ hội này bắt được một ít kẻ bất trung?]


[Sĩ binh không muốn làm tướng không phải là binh tốt, Ma giáo không cự tuyệt dã tâm, nhưng không cho phép những kẻ không có thực lực mượn dùng thực lực tương xứng với dã tâm của hắn. Hơn nữa nếu như có thể một phát bắt được một bó to bất trung, đó mới là bi ai.]


Trên đây là hai người thông minh tuyệt đỉnh, không mất bao lâu đã học được ám hiệu của ảnh vệ hoàng gia.


“Thật đúng là quá phận! Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!” Đông Ma Quân phẫn hận, đầy mặt sương lạnh, sát khí bức người, nhìn mà chúng thuộc hạ không bệnh giả bị thương đồng loạt…hắc tuyến.
[Giáo chủ, quá mức rồi, ngươi bình thường sẽ không nhiệt huyết như vậy.]


“Giáo chủ, bình tĩnh a! Ngươi hiện tại là hy vọng của chúng ta. Lão phu thề sống ch.ết đi theo giáo chủ!”


[Lão nhân này nhìn ra bất thường, liền vội vàng lấy cớ?] Số giáo chúng xem cuộc vui ở đây đều cảm thấy giáo chủ đúng là anh minh, người như vậy ở lại trong giáo, còn ỷ vào bối phận ngồi lên địa vị cao thật sự là bi ai của bọn họ.


Đều nói gừng càng già càng cay, hai lão này sao lại càng già càng nhạt? Mấy người tuổi lớn ngang ngửa đã lặng lẽ lùi về sau lưng các tiểu bối, mất mặt a ~
“Đông Ma Quân, ngươi nghe rõ cho ta! Lập tức tự phế võ công, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống!”


“A…” Quay đầu nhìn Lý thúc “Hắn làm sao mà biết ta đã trở về?”
“Điều…điều này…” Đầu đầy mồ hôi.
“Ma giáo dễ thủ khó công, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đầu hàng? Lại còn…tự phế võ công?”


“Giáo chủ, hắn đây là đang lấy tính mạng của giáo chúng ra uy hϊế͙p͙…”


“Ta là giáo chủ, không phải bảo mẫu, những thời điểm thế này, hẳn phải là lúc giáo chúng liên hợp chống đỡ kẻ thù bên ngoài đi? Nếu mỗi lần môn phái có việc liền cái gì cũng không chống cự, sau đó bảo giáo chủ đi đầu hàng…”


“Chúng ta đã chống cự, tổn thất thảm trọng a ~” Chỉ chỉ những bệnh nhân bị thương bên cạnh.
“A…” Gà vịt trong trù phòng đích xác tổn thất thảm trọng: “Vậy ý của ngươi là…đi ra đầu hàng?”


“Giáo chủ?” Người này rốt cuộc phát hiện chuyện không bình thường, hai vị đối diện cười với hắn quá mức vui vẻ: “Ngươi…Ha ha ha ha ~” Hắn cũng cười: “Chuyện đến nước này, ta cũng không gạt giáo chủ nữa, nhanh như vậy đã nhìn ra, không hổ là nhi tử của hắn.”


[Dạ dày ta đau quá…] Đông Ma Quân nhìn Tiếu Quân, đồ ngu xuẩn này đang vũ nhục chỉ số thông minh của nhân loại.
[Nhịn đi, cha ngươi lúc này ở dưới địa phủ còn không biết đang đau chỗ nào đâu.]


[Nếu nàng ở đây, khẳng định sẽ hoài nghi Lý thúc năm đó có phải là từng thầm mến cha ta hay không.]
[Ngươi không thể bớt nhắc đến nữ nhân kia a?]


[Ta chỉ cảm thấy loại thời điểm này hắn hẳn là nên ồn ào ta như thế nào như thế nào hà đức hà năng mà có thể đảm nhiệm chức giáo chủ, chứ sao lại đột nhiên nhắc đến cha ta? Chuyện này rất…]
[…] Tiếu Quân cũng bắt đầu tự soạn một vở.


“Hừ, Đông Tử Mị, ngươi một mao đầu tiểu tử, tự xưng Ma Quân, dẫn dắt mọi người đến tình trạng gì? Một môn phái tử tế lại tự xưng Ma giáo, làm cho mọi người ở bên ngoài đều không ngẩng đầu lên được, ngươi căn bản thực có lỗi với cha ngươi!” Thật đúng là nói kìa.


[Cha ta lúc đó đặt là Tu La môn.] Còn không bằng cái tên Ma giáo của hắn đâu: [Còn có, ngươi dám gọi ta thêm một tiếng Tử Mị nữa thử xem!]


Lão nhân kia bị sát khí của Đông Ma Quân dọa sợ đến lui lại mấy bước, sau đó nhìn trái nhìn phải, vội vội vàng vàng, lập tức xông đến chỗ cái chén đang nằm trên bàn cách đó phải ngoài ba thước…
“Đông Ma Quân, hôm nay tử kỳ của ngươi đến rồi!” Ném vỡ chén.


“Quăng chén ra hiệu…”
“Hắn xem kịch quá nhiều rồi.”


“Ngươi đồ ngu xuẩn! Cái chén này có thể tạo ra bao nhiêu âm thanh a? Còn mất công chạy sang lấy, ngươi rống một tiếng không phải toàn bộ đi ra được rồi sao? Hiện tại đánh lén cũng không dùng chiêu này! Ngươi, ngươi, ngươi, nương ngươi nhất định là khó sinh mà ch.ết, sinh ngươi ra chính là thẹn với liệt tổ liệt tông!” Một giáo chúng đang giả ch.ết bên cạnh rốt cuộc nhịn không nổi nữa.


“Ngươi…Người đâu a!” Xem, cái giọng này đương nhiên vang hơn tiếng chén vỡ, nhưng sau lưng hắn thủy chung vẫn chỉ có hai ba con mèo lớn mèo nhỏ đã nhảy ra từ lúc vừa ném chén.


“Ngươi…các ngươi…các ngươi đồ phản đồ!” Chỉ vào những người đã tự mình đứng lên tháo băng vải gỡ kẹp gỗ.


“Phản đồ? Ngươi mới là đi? Hơn nữa chưa thấy qua phản đồ nào keo kiệt như ngươi, một chút tiền như vậy đã muốn thu mua chúng ta.” Ít đến nỗi làm cho bọn họ muốn dùng lương tâm khiển trách bản thân một chút cũng làm không được.


“Nếu không phải Triệu Tiên cầm phần lớn tiền đi thu mua người các môn phái khác, ta cần gì…”
“Đừng nhiều lời nữa, ngươi lộ cả rồi, ngoài cửa đã đến đủ?” Đông Ma Quân phất tay: “Đánh đi, không cần khách khí.”


“Các ngươi dám…A nha ~ Giáo chủ tha mạng a, nể mặt lão giáo chủ…Ôi!”

Ngoài cửa…
“Kỳ quái, sao một chút động tĩnh cũng không có?”
“Đến rồi đến rồi!


“Hừ hừ, Đông Ma Quân, ngươi đồ tà môn ma đạo, hôm nay lão phu dưới sự chứng kiến của các vị trong chính đạo, sẽ thảo phạt ngươi!”
“…”
Mọi người ở bên trong vừa ra tới đều cảm thấy mùa thu đến sớm, sau lưng lá vàng rụng đến là nhiều a ~


“Di? Thật đúng là có không ít nhân sĩ chính phái.”
“Nếu cái tên bị đuổi khỏi Võ Đang kia không xếp ở hàng thứ nhất thì đúng vậy.”
“Nếu cái tên đang phất cờ hò reo võ công tốt hơn người trông cửa chỗ chúng ta được một chút thì đúng vậy.”


“Di…Đây không phải là lão Vương đầu trọc thợ rèn ở đầu thôn sao? Khoác tăng phục Thiếu Lâm vào trông rất khá a, xem cái cà sa này, phải là bối phận hàng chữ Không đi? Cao tăng a ~”


“Là lỗi của ta, phản đồ cũng không phải người người đều làm được.” Đông Ma Quân nhận tội: “Vốn còn nghĩ sẽ có chút thú vị.”
“Hắn đã cố hết sức rồi, mấy tên đứng bên cạnh xem như đều là đệ tử nhị lưu của các môn phái.”


“Đầu năm nay người có nhiệt huyết quá ít a.” Tiếu Quân sau khi biết Triệu Tiên đi kéo ngoại viện, còn tưởng rằng sẽ được hội ngộ những thanh niên nhiệt huyết háo hức trừ ma vệ đạo.


“Có.” Một giáo chúng vẫn luôn im lặng mở miệng: “Nhưng là hộ pháp động tay chân, hiện tại mấy…thanh niên nhiệt huyết kia hẳn là đang ở trong Giới Luật đường của môn phái mình nghiền ngẫm lỗi lầm. Tả hộ pháp nói, không cho phép nháo lớn chuyện, nếu có thương vong, chính là kết thù không cần thiết. Hữu hộ pháp nói, thiếp cảm ơn của các môn phái sẽ đến sau.” Các đại môn phái cũng mượn cơ hội này thanh lý môn hộ.


“Thiết ~” Đông Ma Quân vạn phần thất vọng: “Tuy rằng trong môn phái không lật ra được gì cũng xem như chuyện tốt, nhưng là…”
“Giáo chủ!” Một giáo chúng trèo lên cao từ xa xem cuộc vui hô to: “Bên kia đang đến một đội nhân mã, rất nhanh, là quân đội!”






Truyện liên quan