Chương 6: Quả nhiên là em
Một tuần sau vụ cháy.
Hôm nay Cố Thất Hải được nghỉ làm nên Nhậm Tuyết Lan liền rủ cô ra ngoài tâm sự. Cô vừa bước ra cửa liền thấy trước cửa phòng 1103 một tuần qua vẫn luôn vắng lặng, hôm nay đột nhiên có thêm một bóng người.
“Tiêm Tiêm?”
Tiêm Tiêm vẫy tay với Cố Thất Hải: “Chị Thất Hải.”
Cô để ý thấy tay cô bé cầm chùm chìa khóa: “Nhà em định chuyển vào sao?”
Mặc dù sau khi điều tr.a xong nguyên nhân vụ cháy, các nhân viên điều tr.a đều rời đi từ sớm rồi. Nhưng Cố Thất Hải nghe nói mấy ngày Tiêm Tiêm và người nhà vẫn phải ở nhờ nhà người quen. Căn phòng của họ giờ đã bị cháy rụi, ngay cả hành làng và vách tường cũng vẫn còn những vệt đen do khói để lại.
Tiêm Tiêm lắc đầu, vẻ mặt nhợt nhạt: “Em trở về xem trong nhà còn gì có thể lấy đi không. Căn phòng này…. Em đang định bán đi..”
“Vậy về sau mọi người ở đâu?”
“Em thuê một phòng nhỏ gần trường, mặc dù điều kiện không tốt lắm nhưng cũng đủ để hai chị em sống.”
Cố Thất Hải ngẩn ra: “Vậy cha em đâu?”
Tiêm Tiêm cười chua xót: “Sau khi điều tr.a ra nguyên nhân vụ cháy ông đã bị cưỡng chế đưa đến trại cai nghiện rồi.”
Nguyên nhân thực sự của vụ cháy nhà 1103 đêm ấy, đến hôm qua Cố Thất Hải mới đọc được trên báo. Sau khi cảnh sát vào cuộc điều tra, cuối cùng trong phòng bị cháy tìm được chút thuốc phiện còn sót lại. Tiếp đó, họ lại tiến hành xét nghiệm cha Tiêm Tiêm, phát hiện ông có kết quả dương tính với thuốc phiện. Khi ấy ông mới thừa nhận bản thân đã nghiện thuốc được nửa năm.
Đêm xảy ra vụ cháy, cha Tiêm Tiêm tổ chức sinh nhật cho con trai xong thì lên cơn nghiện. Thừa dịp đêm khuya ông lén dùng chút thuốc phiện, sau đó còn tiện tay châm thêm một điếu thuốc lá. Khi đã trong cơn phê thuốc, không cẩn thận để điếu thuốc trên tay chạm vào rèm cửa. Đến tận khi ông bị ngọn lửa nóng bỏng làm tỉnh lại thì bốn xung quanh đã toàn là khói đặc. Một vụ hỏa hoạn cứ như vậy mà làm đảo lộn hết cuộc sống của gia đình ông.
Mọi chuyện giống hệt suy đoán của Mã Tu Hòa.
Cho đến tận bây giờ Cố Thất Hải vẫn không tài nào có thể quên được tình cảnh đêm đó. Buổi tối, mỗi khi đi ngủ cô vẫn không tự chủ được mà thấy sợ hãi, sợ sẽ có một vụ cháy khác sẽ xảy ra ở gần cô. Cứ như vậy là cô lại mất ngủ.
Nhưng nếu nói cảm giác của cô đối với người gây ra hỏa hoạn là cha Tiêm Tiêm là gì thì có lẽ sự thông cảm vẫn nhiều hơn là căm thù.
Tiêm Tiêm nói: “Sau khi mẹ em qua đời thì cha mới bắt đầu hít thuốc phiện. Ông vẫn luôn tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ, luôn không ngừng làm việc, thậm chí còn kiếm rất nhiều tiền để chăm lo cho chị em em, để chúng em có thể sống một cuộc sống thật đầy đủ, sung túc. Mọi người đều nghĩ đó là do mẹ em qua đời nên ông luôn bị ám ảnh… Nhưng nếu không có vụ cháy vừa rồi, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết được thì ra trong lòng ông vẫn luôn khó chịu như vậy…. Nếu em để ý quan tâm đến ông nhiều hơn thì có lẽ ông sẽ không dính vào thuốc phiện. ”
Đối với hoàn cảnh của Tiêm Tiêm, Cố Thất Hải có chút động lòng, đột nhiên Tiêm Tiêm lại cúi thấp đầu với cô:
“Chị Thất Hải, tạo ra phiền toái nguy hiểm như vậy đối với chị em thật sự cảm thấy rất có lỗi.”
“Đừng nói như vậy” Cố Thất Hải không biết phải an ủi cô bé như thế nào, đành phải đánh trống lảng, “Vậy em có dự định gì về sau này không?”
“Sang năm là em tốt nghiệp trung học rồi, nhưng em trai em thì còn đang học tiểu học. Em định trước mắt cứ học xong trung học rồi đi kiếm tiền cho em trai đi học tiếp. Em sẽ chăm lo cho em ấy trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.” Dù đang trong hoàn cảnh khó khăn nhưng Tiêm Tiêm vẫn mỉm cười: “Trước khi cha cai nghiện xong, em nhất định sẽ chăm lo gia đình nhỏ này thật tốt để chờ ông ấy mạnh khỏe trở lại.”
Trước khi chia tay, Cố Thất Hải nắm chặt lấy tay Tiêm Tiêm, dặn dò: “Về sau nếu gặp khó khăn gì cứ đến tìm chị. Chị nhất định sẽ cố hết sức để giúp em.”
Cố Thất Hải trước giờ vẫn rất ít khi hứa hẹn điều gì, Nhưng trong một khoảnh khắc kia cô lại nhìn thấy trên người Tiêm Tiêm bóng dáng của chính mình 2 năm trước.
Muốn sống không khó, khó là sống như thế nào thôi.
Cố Thất Hải cứ mải nghĩ về chuyện gia đình Tiêm Tiêm, tâm trạng thoáng chốc liền trở nên mông lung. Cô đến chỗ hẹn với Nhậm Tuyết Lan, đến khi Nhậm Tuyết Lan tới nơi cô không hề phát hiện ra
Nhậm Tuyết Lan quơ quơ tay trước mặt Cố Thất Hải: “Này này! ”
Cố Thất Hải phục hồi lại tinh thần, Nhậm Tuyết Lan ngồi xuống ghế đối diện cô, cười hỏi: “Đang nghĩ về gì mà chăm chú thế? Đàn ông?”
Cố Thất Hải chỉ cười cười không trả lời, không lẽ lại đáp cô đang nghĩ về một cô bé?
Dù 2 năm không liên lạc với nhau, nhưng sau khi ngẫu nhiên gặp nhau ở cửa hàng quần áo, tình cảm của Cố Thất Hải và Nhậm Tuyết Lan dường như trở lại thời trung học.
“Khó có một hôm được nghỉ, có kế hoạch gì chưa?” Nhậm Tuyết Lan vừa uống nước trái cây vừa hỏi.
“Chưa có.” Cố Thất Hải nghĩ thêm một chút rồi lại bổ sung thêm. “Mà có lẽ sẽ vẽ tranh.”
“Cậu mới nhận thêm việc? ”
“Phần vẽ tranh minh họa lúc trước làm xong mình không nhận thêm việc. Nhưng bình thường được nghỉ ở nhà mình cũng toàn vẽ tranh.”
Nhậm Tuyết Lan gật gật đầu, trầm mặc một lúc, cô gọi: “Thất Hải.”
“Gì?”
“Dù sao cậu cũng không có việc bận. Đi cùng mình đến một chỗ đi.”
Cố Thất Hải mới đầu vẫn nghĩ Nhậm Tuyết Lan muốn đi dạo phố, nhưng vì đi một mình quá nhàm chán nên mới kéo một trạch nữ như cô đi cùng.
Cố Thất Hải cùng cô đi tới đi lui, đến tận khi cả hai dừng lại trước cổng trường Trung học của hai người, Cố Thất Hải mới giật mình dừng chân lại.
“Nào, chúng ta đi vào thôi.” Không đợi cô lên tiếng hỏi, Nhậm Tuyết Lan đã kéo cô, thản nhiên vào trong.
Đang trong kì nghỉ hè, trừ những học sinh mới phải huấn luyện quân sự thì người ra vào trường rất ít. Nhậm Tuyết Lan nói với bảo vệ rằng cô và Cố Thất Hải là người thân của một nữ học sinh bị ngất xỉu, bảo vệ liền cho hai người vào trường.
“Sao đột nhiên lại dẫn mình về trường?” Ra khỏi phòng bảo vệ, Cố Thất Hải liền hỏi.
“Chẳng lẽ cậu không thấy nhớ những ngày ấy sao?” Nhậm Tuyết Lan chỉ về phía những học sinh đang khổ sở tập quân sự ở sân thể dục “Năm đó khi mới tập quân sự, chúng ta ngày nào cũng chỉ mong trời mưa.”
Cố Thất Hải nhìn theo, trên sân thể dục là những gương mặt ngây ngô vì trời nắng nóng mà đỏ bừng hết lên, mồ hôi chảy ra làm ướt nhẹp mái tóc họ. Nhưng ánh mắt mỗi người đều có vẻ quật cường không chịu khuất phục. Đó là tinh thần phấn chấn, sự bồng bột của tuổi trẻ mà cô đã đánh mất.
Nhớ?
Nghe Nhậm Tuyết Lan nhắc lại, có lẽ còn có một chút.
Cố Thất Hải nhìn Nhậm Tuyết Lan đứng bên cạnh, âm thầm cười khổ.
Nhưng mà cũng chỉ là một chút thôi.
Ban đầu Cố Thất Hải còn miễn cưỡng đi xem lại trường cũ, nhưng dưới sự tích cực của Nhậm Tuyết Lan, hai người đi qua tất cả cá ngóc ngách của trường cũ. Những kỉ niệm ba năm đi học dần dần ùa về từng chút một, càng lúc càng trở nên chân thật, thoáng chống như mọi thứ lại trở về như trước.
Cố Thất Hải mệt mỏi, ngồi phịch xuống dưới bóng cây nghỉ tạm. Nhậm Tuyết Lan tuy vẫn chưa đi đủ nhưng thấy bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của Cố Thất Hải, cô cũng đành phải dừng chân nghỉ cùng.
“Quán đồ uống trước kia mình hay vào lúc tan học giờ vẫn còn bán!” Nhậm Tuyết Lan nói: “Cậu uống caffe nhé? Ngồi đây đợi mình một lúc, mình đi mua.”
Cố Thất Hải xua tay:”Gần đây mình hay mất ngủ, không uống caffe, cậu mua hộ mình cốc nước chanh thôi.”
Nhậm Tuyết Lan dùng tay ra dấu “OK” rồi chậm rãi dời khỏi tầm mắt của Cố Thất Hải.
Cố Thất Hải dựa người vào cây cổ thụ, thi thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua, lá trên đỉnh đầu, nhưng người cô vẫn chảy mồ hôi đầm đìa như trước, nhưng tâm trạng cô lại dần dần bình tĩnh lại. Hai năm trước, khi cô còn học ở nơi này, thời gian đến trường chính là thời gian duy nhất cô có thể bình tâm, có thể hồn nhiên giống mọi người.
Cô không thích cô độc. Nhưng cô độc mới chính là cách bảo vệ mình tốt nhất.
“Cố Thất Hải.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cố Thất Hải chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Giày da bóng loáng, quần âu, áo sơ mi kẻ sọc. Vẫn là cách ăn mặc sạch sẽ nhẹ nhàng của hai năm trước, khuôn mặt khi ấy đã từng khiến cho không ít nữ sinh say đắm giờ đang nhìn cô mỉm cười.
“Quả nhiên là em.”
Dịch Triệu Huy nhìn Cố Thất Hải, giọng nói dịu dàng lại chắc nịch.
Cố Thất Hải chậm rãi đứng lên: “Thầy Dịch.”
“Sau khi em tốt nghiệp xong, chúng ta chưa từng gặp lại nhỉ.” Dịch Triệu Huy cảm thán nói. “Hôm nay sao em lại tự nhiên trở về trường?”
Cố Thất Hải đột nhiên nhớ đến Nhậm Tuyết Lan đang chạy đi mua đồ uống, ấp úng không trả lời nổi nguyên nhân.
May mà Dịch Triệu Huy cũng không gặng hỏi, anh bước gần đến Cố Thất Hải: “Hai năm qua em có khỏe không?”
“…. Cũng ổn.”
Biểu tình lạnh lùng xa cách của Cố Thất Hải rất rõ ràng, nhưng Dịch Triệu Huy không hề giận cô, chỉ lẳng lặng đánh giá cô một lúc, đột nhiên vươn tay ra chạm vào mặt cô. Không cần suy nghĩ cô liền nghiêng người né tránh sự đụng chạm ấy.
“Chỉ là bị anh động vào một chút cũng không được sao?” Khác hẳn nụ cười ôn hòa vừa rồi, trên mặt Dịch Triệu Huy lộ ra tia lạnh lẽo “Năm đó em…”
“Năm đó…”
Cố Thất Hải không bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ nhắc lại việc năm đó.
Cố Thất Hải lùi lại vài bước. Hành động ấy của cô cắt ngang lời nói của Dịch Triệu Huy, đồng thời cũng phá tan hình ảnh thầy trò vui mừng gặp lại nhau ấm áp giả tạo. Vẻ mặt tuấn tú trước mặt, trong mắt cất giấu rất nhiều ý niệm đáng sợ, cô không muốn nhớ lại những chuyện đáng sợ năm đó, liền xoay người chạy đi.
Sau đó Cố Thất Hải không biết qua trình mình chạy trốn diễn ra như thế nào. Đến khi toàn thân đầy mồ hôi, chân bủn rủn cô mới về tới khi nhà trọ. Cô thở gấp, đúng lúc thấy thang máy trước mặt đang mở rộng liền cắm mặt chạy nhanh vào. Không may lại đụng phải bả vai người đi từ trong ra. Bước chân cô lảo đảo, suýt thì bị ngã sấp vào thang máy.
“Xin lỗi, cảm ơn.” Cố Thất Hải nói với người tốt bụng đã đỡ mình.
Nhưng người kia không đáp lại, chỉ im lặng đánh giá cô.
Cố Thất Hải lúc này mới ngẩng đầu, ngẩn người. Hàng xóm của cô, Mã Tu Hòa đứng cách cô có mấy bước nhưng tay lại đang nắm chặt lấy tay cô, giống hệt cảnh trong màn khói vụ cháy lúc trước.
Lần này rõ ràng cô đã đeo kính, vì sao vẫn không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh?
Cô nghĩ vậy, Mã Tu Hòa cũng chần chừ mở miệng: “Cô…”
Đúng lúc đó cánh cửa thang máy phát ra tiếng vang chói tai, Mã Tu Hòa nghe thấy liền buông lỏng tay ra, Cố Thất Hải tự nhiên cũng lùi về phía sau. Hai cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, anh không kịp biểu đạt sự quan tâm thì giây tiếp theo đã bị hoàn toàn ngăn cách khỏi tầm mắt của cô
Trong thang máy tĩnh lặng, chỉ còn lại Cố Thất Hải. Cô ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài.