Chương 30
Edit + Beta: An Dung Ni
Đau!
Cố Thất Hải cảm thấy toàn thân lúc này chỉ có duy nhất loại cảm giác này.
Hoàn cảnh xung quanh cô chỉ toàn là bóng đêm, không có một ánh đèn, không có bất kì âm thanh nào, không khí cũng khá nóng, cô còn cảm giác được quần áo của mình nhơm nhớp, dính chặt vào người, cô cũng không biết rốt cuộc là do mồ hôi hay là máu nữa.
Cố Thất Hải thử bò về phía trước một chút, lập tức cơn đau lại ập đến khiến cô không còn chút sức lực nào.
Cô khàn khàn lên tiếng: “Tiêm Tiêm…”
Nghe thấy phía trước loáng thoáng có tiếng động, Cố Thất Hải lại hỏi một câu: “Tiêm Tiêm… Là em sao?”
Sau đó cô liền nghe thấy giọng nói nức nở của Tiêm Tiêmi: “Chị Thất Hải, là tại em làm liên lụy đến chị …”
Cố Thất Hải nghe xong liền cảm thấy rất khó chịu, nhưng vào lúc này, dù khó chịu thì cũng vô ích.
Sau khi tìm thấy Tiêm Tiêm đang ngất xỉu trong bụi cỏ ở phố Liên Ngọc, Cố Thất Hải ngay lập tức cầm điện thoại lên gọi cho cảnh sát, nhưng bất ngờ bị tập kích, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình và Tiêm Tiêm đang ở trong căn phòng tối này rồi.
Người hâm mộ.
Cố Thất Hải nghĩ đến cái tên này, vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa cảm thấy phẫn nộ.
Người này chính là hung thủ mà Mã Tu Hòa đang ráo riết lùng bắt, Cố Thất Hải đã nhìn qua tin tức về những vụ án mạng cực kì bi thảm lúc trước, những người bị người hâm mộ sát hại, khi còn sống đều bị hành hạ rất tàn khốc, cuối cùng vì không chịu đựng nổi mà ch.ết đi. Khi tỉnh lại, rồi bộ mặt thật sự của người hâm mộ, giây phút đó, Cố Thất Hải liền hiểu ra, rằng cô và Tiêm Tiêm có lẽ thật sự không thoát nổi khỏi số phận xui xẻo lần này rồi.
Không biết có thể xem là trong cái rủi còn có cái may hay không, dù Tiêm Tiêm bị đem đến nơi này cùng một lúc với Cố Thất Hải, nhưng mục tiêu của người hâm mộ lần này hình như lại là Cố Thất Hải, ở trong căn phòng bí mật này đã lâu, nhưng người hâm mộ vẫn như trước không hề ra tay với Tiêm Tiêm, hắn chỉ trói chặt Tiêm Tiêm ở một bên, sau đó liền tập trung vào việc hành hạ Cố Thất Hải.
Những gì đã phải trải qua ở nơi này, Cố Thất Hải không hề muốn nghĩ lại. Lúc này nỗi đau đớn trên người cô đại khái đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô, khi người hâm mộ ngược đãi cô, cô đã vài lần cảm nhận thấy bản thân mình đã cận kề bên cái ch.ết rồi, nhưng người hâm mộ lại không hề bỏ qua cho cô như vậy.
Mỗi khi ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, người hâm mộ sẽ lại dùng biện pháp tàn nhẫn, đau đớn hơn để bắt cô phải tỉnh táo lại.
Cuối cùng, nước mắt của cô không kiềm chế được mà chảy xuống. Trên mặt Cố Thất Hải, tất cả đều là miệng vết thương, mỗi một giọt nước mắt trộn lẫn với máu dường như đều chảy ngược vào tim cô vậy.
Cửa đột nhiên mở ra, đèn cũng được bật lên, trong phòng thoáng chố sáng bừng lên.
Cố Thất Hải rất lâu không nhìn thấy ánh sáng, đành phải nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân dần đến gần.
Cố Thất Hải biết, người đang tới là người hâm mộ.
Người hâm mộ thản nhiên mở miệng: “Đã ch.ết chưa?”
Cố Thất Hải không đáp lại, một giây sau, thân thể của cô liền bị dùng sức đá mạnh. cô âm thầm kêu đau một tiếng. Thấy dáng vẻ cô chật vật như vậy, người hâm mộ nở nụ cười đắc ý.
“Mày đừng giả ch.ết, nếu không, tao sẽ cho mày sống không bằng ch.ết.” Người hâm mộ đe dọa cô.
Cố Thất Hải cuộn mình trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Người hâm mộ thô bạo kéo ngược cô lên, khiến cho vô số miệng vết thương trên người cô lại rách ra, không đợi cô thở dốc, người hâm mộ lấy trong người ra một con dao. Mũi dao lạnh lẽo kề sát cổ của Cố Thất Hải.
“Lúc trước tao cũng làm như vậy, cắt từng chút, từng chút thịt trên đám cạn bã đó ra. Nhìn bọn họ vừa đổ máu, vừa cầu xin tao tha thứ, nhưng sự cầu xin hèn mọn của bọn họ ngược lại lại đổi lấy được cái ch.ết càng thảm hại hơn. Cố Thất Hải, vì mày có thể cứng đầu chịu đựng được lâu như vậy, tao sẽ cho mày một cái ân huệ.”
Người hâm mộ chậm rãi di chuyển dao, nhưng vẫn như cũ không rời khỏi da của Cố Thất Hải, đôi chỗ còn không kiểm soát lực mà khiến cho miệng vết thương đã đóng vảy của cô lại mở ra. “Nghe nói mày rất thích vẽ? Vừa khéo chỗ này của tao có giấy bút.”
Người hâm mộ cầm giấy và bút chì vẽ không khách khí ném thẳng vào mặt Cố Thất Hải. “Tao cho mày vẽ một bức tranh cuối cùng của cuộc đời mày, tao sẽ thay mày đưa nó cho Mã Tu Hòa mà mày yêu quý nhất. Ha ha, không biết Mã thám tử thông minh tuyệt đỉnh sau khi nhìn thấy bức “di thư’ của mày thì sẽ có phản ứng như thế nào? Tao rất mong chờ đấy.”
Cố Thất Hải hơi ngẩng đầu, mặc dù tầm mắt mơ hồ, nhưng cô vẫn khinh thường nhìn loại người lấy tính mạng và tình cảm của người khác làm trò đùa cho bản thân như tên ‘người hâm mộ’ này.
Người hâm mộ cười đủ xong, lại nhìn về phía Cố Thất Hải, tỏ vẻ kinh ngạc. “ch.ết rồi, tao lại quên mất không chuẩn bị màu vẽ cho mày rồi, nhưng mà mày lợi hại như vậy, dù dùng loại chất lỏng khác để thay thế màu vẽ chắc cũng có thể hoàn thành bức tranh này chứ?”
Ánh mắt người hâm mộ liền trở nên sắc bén, con dao trên tay hạ xuống, cổ tay Cố Thất Hải ngay lập tức hiện lên một vết thương mới, máu không ngừng chảy ra.
“A!” Tiêm Tiêm ở phía xa nhìn thấy cảnh này, sợ hãi kêu lên.
Cố Thất Hải chỉ liều mạng cắn môi, người hâm mộ dường như không hài lòng với phản ứng này của cô, lại dùng lực để lại một dao nữa trên tay cô.
“Tốt lắm, ‘thuốc màu’ tao đã chuẩn bị xong cho mày rồi đấy, tiếp theo, mày hãy từ từ mà hoàn thành bức ‘di thư’ của mình đi. Nhưng cũng đừng chậm quá, nếu không, tao sợ máu của mày chảy hết, mà bức tranh của mày vẫn chưa hoàn thành được đâu.” Người hâm mộ cười điên cuồng, “Còn nữa, tao cũng tốt bụng nhắc mày một câu, đừng phí công động tay động chân gì lên bức tranh, tao sẽ đích thân kiểm tra, nếu mày còn muốn để cho Mã Tu Hòa nhìn thấy được bức tranh của mày, cứ tự giác mà làm cho tốt.”
Người hâm mộ ném câu này lại xong, liền quay người ra khỏi phòng, bước đi cực kì cao ngạo.
Cánh cửa phòng bí mật đóng chặt lại xong, Tiêm Tiêm ở phía xa mới khóc nấc lên “Chị Thất Hải…”
Cố Thất Hải há miệng thở hổn hển, xem trạng thái lúc này của bản thân, hô hấp đã bắt đầu trở nên khó khăn, cô cũng không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, có lẽ là một giờ sau, hoặc là ngày mai cô sẽ ch.ết. Nhưng cô lại còn quá nhiều điều nuối tiếc, cha mẹ đã ôm hận mà ch.ết của cô, những bức tranh còn dang dở, còn có, phần tình cảm còn chưa kịp nói ra kia nữa.
Mã Tu Hòa.
Chỉ cần nghĩ đến tên của anh, lồng ngực lạnh lẽo dường như ấm áp lên một chút.
Cô từng đồng ý với anh rằng sẽ tặng anh một bức tranh, lời hứa hẹn này, không ngờ sẽ phải lấy cách này để thực hiện.
Cố Thất Hải lau máu và nước mắt trên mặt lên tường, sau đó chậm rãi vươn tay, một lúc sau mới chạm được đến chiếc bút chì mà người hâm mộ ném lại, cô lê người đến bên trang giấy trắng phía trước, hít một hơi, nắm chiếc bút vẽ dính máu trong tay, sau đó run rẩy hạ nét vẽ đầu tiên xuống.
____
Khi bức tranh của Cố Thất Hải đến tay của Mã Tu Hòa, máu đã hoàn toàn khô lại trên giấy, trang giấy vẽ màu trắng dường như bị nhuốm hoàn toàn thành màu đen.
Bức tranh này của Cố Thất Hải khi được chuyển phát nhanh đến phòng cảnh sát hình sự, vì phần thông tin người gửi hoàn toàn bị để trống, đội cảnh sát không thể lần ra được manh mối nào. Khi bao giấy vừa mở ra, trong văn phòng, dù là cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm cũng chưa từng thấy qua một ‘bức tranh’ ghê người như thế này.
Vì phần chính của bức tranh đều là dùng máu để tô lên, nên chi tiết và bề ngoài của bức tranh cực kì đơn giản, thậm chí còn có chút cẩu thả, ai cũng có thể nhìn ra người vẽ đang trong tình trạng cực kì yếu ớt. Chủ đề bức tranh có thể nhìn ra là ở chạng vạng hoặc trong bối cảnh màu đen, có hai người nắm chặt tay nhau, cùng bước về phía trước.
Nhưng chỉ có Mã Tu Hòa mới biết được, bức tranh này của Cố Thất Hải chính là vẽ lại cảnh anh và cô dựa vào nhau để vượt qua vụ cháy.
Phía góc phải bức tranh, còn có một lời nhắn nhỏ: “Tu Hòa, em chúc anh may mắn, mãi mãi như ý.”
Thì ra, cùng anh trải qua một màn như vậy, dù là sống ch.ết có nhau, hay là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày, tất cả những điều ấy cô đều không quên, đều trân trọng trong lòng.
Sau khi nhận được bức tranh, Phó Cảnh Diệu liền đưa nó cho bộ phận xét nghiệm, rất nhanh đã có kết quả.
Sắc mặt Phó Cảnh Diệu nghiêm trọng báo cho Mã Tu Hòa biết: “Theo kết quả kiểm nghiệm, máu trên đây hoàn toàn khớp với mẫu DNA của Cố Thất Hải, nếu như người bình thường bị chảy nhiều máu như vậy, sau một thời gian, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được, hơn nữa hiện tại chúng ta đã xác định chắc chắn cô ấy đã rơi vào tay người hâm mộ, theo tác phong của người hâm mộ, chỉ sợ….”
Mã Tu Hòa từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bức tranh máu kia.
Quen biết Mã Tu Hòa lâu như vậy, Phó Cảnh Diệu chưa từng nhìn thấy bộ dạng như thế này của Mã Tu Hòa bao giờ, sau khi Cố Thất Hải mất tích, anh không ngừng tìm kiếm manh mối, dường như không biết mệt là gì. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, khuôn mặt của anh càng lúc càng tiều tụy. Mà khi bức tranh của Cố Thất Hải đến tay anh, anh giống như bị rút hết sức lực, hai mắt trống rỗng, dù ai nói gì anh cũng không phản ứng.
Phó Cảnh Diệu rất lo, Mã Tu Hòa cứ bình tĩnh quá thể như thế này, anh ta dường như kiêu ngạo cả đời, một khi đã sụp đổ, chỉ sợ sẽ tự hủy mình một cách rất đáng sợ, “Tu Hòa, cậu phải tỉnh táo lại, Cố Thất Hải còn đang chờ cậu đến cứu cô ấy.”
Mã Tu Hòa nghe vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đưa ánh mắt lên, đầu tiên là nhìn Phó Cảnh Diệu, sau đó đưa mắt nhìn các cảnh sát xung quanh mình một vòng, có người quen biết, cũng có người xa lạ, để có thể nhanh chóng cứu Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm, đồng thời bắt được người hâm mộ, cảnh sát đã phá lệ cho anh tham gia vào cuộc điều tr.a của đội hình sự.
Mã Tu Hòa đột nhiên đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra trên mặt anh còn vương lại bọt nước, anh cầm một chiếc khăn mặt khô, lau qua xong. nói với những người đứng trong phòng. “Tôi muốn lật ngược lại hết các suy luận từ trước đến nay của chúng ta.”
Các cảnh sát nhất thời có chút ngạc nhiên.
Có người hỏi: “Vì sao phải làm như vậy?”
“Lần theo các loại manh mối từ trước đến nay, tôi đã tự nhốt mình vào một vòng luẩn quẩn, muốn bước ra khỏi chiếc vòng ấy, cách đơn giản mà nhanh nhất đó chính là trở lại vị trí xuất phát.” Mã Tu Hòa cầm lấy miếng lau bảng, không chút do dự lau sạch những suy luận mà anh đã viết ra. “Từ giờ phút này trở đi, đối thủ của chúng ta trừ người hâm mộ ra, còn có thời gian nữa.”
Phó Cảnh Diệu im lặng nhìn Mã Tu Hòa, không khỏi thở phào một hơi.
Anh không cần phải lo lắng, hoài nghi chuyện gì nữa. Mã Tu Hòa mà anh quen biết đã trở lại, để phối hợp với hành động của Mã Tu Hòa, anh lập tức đứng lên chỉ đạo các cảnh sát viên tiến hành điều tr.a lại.
Trên bảng trắng, chỉ còn duy nhất ba chứ lớn “người hâm mộ”. Mã Tu Hòa lạnh lùng nhìn chúng, dùng đầu bút, đánh một dấu X cực lớn lên chúng.
“Người hâm mộ. Tao sẽ cho mày biết, thế nào gọi là ch.ết thảm.”