Chương 8
"Boss à, anh đi dạy cho tôi thì công việc anh tính sao đây?" Phỉ Y Hân sau hai ngày để Hoắc Đông Thần huấn luyện, quả thật cảm thấy ngày càng gò bó rồi.
Thái độ hắn ta sao sao ấy, cô không rõ là gì, hắn có chút nghiêm túc, có chút cợt nhã.... Mỗi lần hắn nhìn cô, cô luôn có cảm giác bị nhìn xuyên thấu, mọi suy nghĩ và hành động đều bị hắn đoán trước cả rồi!
Cô không thích điều này, cô không biết gì về hắn hết, trong khi hắn lại có mọi tư liệu về cô, lại thêm cái sự thông minh cùng nhìn thấu tâm lí người khác này, cô có cảm giác mình rất yếu kém! Cô không thích điều đó!
Không ai thích bị trên cơ cả, nhưng ở đời không ai dám nhận mình là kẻ giỏi nhất hết, luôn có người sẽ hơn mình về một cái gì đó. Trước đây cô cũng từng gặp, nhưng Phỉ Y Hân cũng nắm cán được vài thứ, đằng này.... Hắn quá hoàn mỹ đi!
"Em đang muốn đổi người dạy? Muốn tôi tránh xa em một chút?" Hoắc Đông Thần tay vẫn chỉ vào phần văn bản trên bàn đang bàn bạc với Phỉ Y Hân, nhưng khuôn mặt lại ghé sát mặt cô nói nhỏ, dáng vẻ rất nguy hiểm, giống như nếu cô nói có, hắn nhất định sẽ cho cô điều bất ngờ vậy...
Đấy! Đấy chính là cái cô ghét nhất ở hắn ta, luôn có thể bắt người khác tuân lệnh mình. Anh nói đúng rồi đấy! Tôi là muốn tránh xa anh một chút! Nhưng mà... Dại gì thú thật chứ?
"Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ đang thắc mắc một chút!" Phỉ Y Hân vẫn giữ nguyên tư thế khom người xuống bàn, cái cổ hơi ngước lên để nhìn hắn mà nói.
Hoắc Đông Thần vẫn ghé sát mặt cô, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng bất chợt nhìn xuống người cô....
Phỉ Y Hân luôn mặc áo sơ mi đơn giản thanh lịch, kết hợp với váy ôm xẻ tà, trời mới biết hắn thích dáng vẻ này của cô cỡ nào! Lại thêm cái dáng người cân đối rất hợp với ý hắn, dường như giờ phút nào cũng phải thấy cô ở gần mình mới thỏa mãn!
Phỉ Y Hân thấy lạ, cũng theo hướng mắt của Hoắc Đông Thần nhìn xuống, và...
"Á... Anh... Anh...."
Cô vội vàng cài lại một nút áo bị hở, không phải quá hở đến phản cảm, lộ hết da thịt, chỉ là hơi thấy được khe ngực đầy đặn, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cô ngượng đến đỏ mặt!
Hoắc Đông Thần lần đầu tiên lại bị một người phụ nữ hấp dẫn mình, liền cứng họng không chịu mở miệng giải thích, chỉ nhếch môi cười tà, trong con mắt của Phỉ Y Hân, dáng vẻ này thật đểu cáng hết sức, liền trừng mắt nhìn hắn!
Hắn ta cũng không tức giận, trong đầu đang nghĩ về làn da trắng nõn, da thịt có phần đầy đặn của cô, hắn chưa chạm đến nó, nhưng nhìn qua cũng biết là rất mềm mại, nghĩ đến đây cổ họng có chút khô khốc rồi...
"Dẹp ngay cái suy nghĩ trong đầu anh đi!" Phỉ Y Hân khuôn mặt vẫn đỏ hồng, tự nhiên bị người ta ăn đậu hủ à!
"Đừng quên tôi là cấp trên của em!"
"Là cấp trên thì sao chứ?"
"Nghĩa là em luôn phải nghe lệnh tôi!" Hoắc Đông Thần chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý cười.
Phỉ Y Hân vẫn không màng đến, không thèm nhìn đến mặt hắn, lát sau còn nghe tiếng cười khẽ:
"Nếu em muốn có một vị trí khác hoàn toàn, với tôi thì càng tốt!"
"Nằm mơ!" Nói rồi cô xoay người đi đến bàn làm việc của mình, không để ý đến hắn nữa.
Ý tứ trong lời nói của hắn quá rõ ràng, một vị trí khác hoàn toàn nghĩa là không liên quan đến công việc, phát sinh thêm chuyện khi nãy thì vị trí đó có thể là gì chứ? Nhưng mà "càng tốt"... Hắn đâu thiếu đàn bà?
Nhắc đến đàn bà mới nhớ:
"Hoắc tổng! Lúc sáng có một tiểu thư gọi đến, nói là muốn gặp anh! Mà đột nhiên nghe giọng tôi cô ta lại bực dọc rồi cúp máy luôn!"
"Sau này có những cuộc gọi như thế thì cứ nói tôi không tiếp!"
"Vâng!" Phỉ Y Hân vâng lời, tiếp tục xem tài liệu, lại bị giọng của hắn cắt đứt suy nghĩ:
"Em không muốn biết tại sao cô ta bực tức à?" Hoắc Đông Thần dựa lưng vào ghế, dáng điệu thong thả như chờ cô trả lời.
Phỉ Y Hân nhìn hắn có chút khen ngợi, hắn thật đẹp trai, không phải vẻ đẹp như những người đàn ông tài tử khác, mà là vẻ đẹp của sự trưởng thành và cao ngạo, cô tương đối thích cái vẻ đẹp này của hắn.
Hình như hắn rất trông chờ cô hỏi thì phải... Cho anh toại nguyện:
"Tại sao?"
"Là vì trước giờ tôi không để phụ nữ làm thư kí trực tiếp của tôi!" Hắn rất nhanh đã trả lời, trả lời nhanh gọn, nhưng ý tứ thật khiến người ta phải suy nghĩ mà!
"Vậy sao anh chọn tôi?"
"Vì em đặc biệt!" Hoắc Đông Thần vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt đen láy của Phỉ Y Hân, rất dễ biết trong mắt cô có một tia bối rối, hắn bất giác nở một nụ cười trên môi, là một nụ cười thật sự thích thú.