Chương 59
"Hi, Phó Dĩnh!"
Phỉ Y Hân vừa vào quán cà phê đã thấy Phó Dĩnh đến trước.
Phỉ Y Hân đi du lịch về có mua rất nhiều quà cho mọi người, có của cả Phó Dĩnh và em họ cô Phỉ Đan Thuần nữa, cho nên mới hẹn gặp một bữa. Dẫu sao Phó Dĩnh còn nợ bọn họ một chầu ăn kia mà~
Lúc đi mua quà Hoắc Đông Thần cũng đi theo, thú thật cô còn lo sợ rằng nếu hắn cứ bám theo mình mãi thì không khéo nhiều người nghi ngờ mất, nhưng mà nói ra lý do hợp lý nào cũng bị hắn bác bỏ hết.
Cô có mua tặng hắn một chiếc cà vạt vì thấy kiểu dáng không tệ, chất lượng vải cũng tốt, hắn đã đi theo xách đồ cho cô thì cô cũng nên tặng hắn thứ gì đó.
Thế là nhân dịp này hắn tặng lại cho cô nguyên một bộ trang sức sao biển xanh cực kỳ chói mắt!
Cô đã bảo không cần, nhất quyết không lấy, hắn lại bảo nên có qua có lại là lẽ đương nhiên. Phỉ Y Hân cảm thấy chênh lệch giá trị thực sự quá lớn nên nếu hắn cương quyết tặng quà thì cô sẽ lấy lại chiếc cà vạt kia, cả hai coi như không tặng nhau gì. Nhưng tên này lại không chịu trả!
Giằng co một lúc lâu đến nỗi nhân viên bán hàng phát cáu lên cô mới đành ậm ừ nhận lấy. Trong lòng thề nguyện sẽ làm việc trung thành và cực lực cho Hoắc Viễn hơn nữa!
"Em đang nghĩ gì mà vui vẻ thế?" Phó Dĩnh đưa menu cho cô, lại thấy cô mỉm cười, đôi mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phỉ Y Hân giật mình, cô vui vẻ sao?
"Nhìn em thật sự rất vui sao?" Cô có làm gì mà vui vẻ chứ?
"Đúng vậy, cười như đang yêu!"
Phỉ Y Hân nghe vậy thì phì cười, đánh lên người hắn một cái:
"Chọc em không à, yêu cái gì chứ?"
Phó Dĩnh kêu đau một tiếng, nghĩ đến điều gì đó liền không còn vui vẻ nữa, ngập ngừng một hồi mới nói với Phỉ Y Hân:
"Em có biết Hoắc Tiểu Đồng là ai không?"
"Hình như là em của Hoắc tổng thì phải, hôm trước lúc trở về sau chuyến du lịch thì cô ta có đến tìm anh ta."
Lúc đó nhìn vẻ mặt khinh khỉnh coi thường người khác của Hoắc Tiểu Đồng cô thật sự lại nổi máu muốn dạy cho cô ta một bài học, nhưng cô gái này cũng biết điều lắm, có lẽ là đã được Lan Nhược Tâm cảnh báo trước rồi.
Mặc dù cô ta không giấu nổi sự ganh ghét Phỉ Y Hân nhưng chỉ là khó chịu để đó, lúc nói chuyện với Hoắc Đông Thần cũng không đề cập đến cô.
Nhưng mà Hoắc tổng này đúng là khiến cô càng ngày càng thích, em gái đã đến tận cửa với mong muốn là được ở chung nhà với anh hai, ừ thì hai anh em mà, ở chung mới hợp đạo chứ, vậy mà hắn lại thẳng thừng từ chối, thiếu điều muốn mời bảo vệ lên luôn.
Hoắc Tiểu Đồng lúc đó cũng có đề cập đến việc tiền tiêu vặt, Hoắc Đông Thần lại nghe tai này, nhảy sang tai khác, rốt cuộc khiến cô ta bực dọc mà ra về luôn. Nghĩ lại vẻ mặt của cô ta lúc đó Phỉ Y Hân vẫn không nhịn được cười.
"Anh nghĩ em nên tránh xa cô ta ra một chút!" Phó Dĩnh nhíu mày nói.
Phỉ Y Hân thấy Phó Dĩnh làm vẻ mặt căng thẳng cũng lấy làm khó hiểu:
"Anh sao vậy? Cô ta làm gì anh à?"
"Chuyện này kể ra cũng dài dòng lắm, nhưng... Cô ta nói em là tình nhân của Hoắc Đông Thần!"
Hai mắt Phỉ Y Hân tối lại, gương mặt âm trầm đến đáng sợ. Vẻ mặt này Phó Dĩnh biết, Phỉ Y Hân là đang rất tức giận, rất muốn đi chỉnh ch.ết người ta!
"Hừ! Một con đàn bà miệng còn hôi sữa lại dám đi đấu với Phỉ Y Hân này sao?"
"Em định làm gì?"
"Tẩn cô ta một trận chứ còn sao nữa!"
"Anh thấy em vẫn là nên tránh xa cô ta một chút!"
"Em không sao đâu, có phải cô ta còn nói em là tiểu tam không?"
"Làm sao em biết!"
"Cũng may anh không bị cô ta gạt mà còn hỏi lại em đấy, em thấy anh mới là người nên tránh xa cô ta ra!"
Nghe Phỉ Y Hân nói vậy, Phó Dĩnh bỗng chốc bật cười. Phỉ Y Hân cũng cười theo, chỉ là một Hoắc Tiểu Đồng nhỏ nhoi thật sự không thể phá vỡ tình bạn giữa hai người được.
"Em nghĩ lần này em muốn chơi trực diện, chơi khăm hoài cũng chán. Lâu rồi chưa dùng lại ngón nghề cũ, lần này sẽ cho hai con ả đó biết tay!"
Phó Dĩnh nghe mà rùng cả mình, nhớ lại lần đó Phỉ Y Hân ra tay với một học muội... Thôi đi, không nghĩ nữa!
"Sao Tiểu Thuần vẫn chưa tới nữa? Nó có bao giờ tới trễ đâu?" Em họ cô luôn là một người đúng giờ, hiện tại trễ gần nửa tiếng rồi đấy!
"Để anh gọi điện cho em ấy."
"Thôi khỏi, để em gọi cho!"
Không hiểu tại sao Phỉ Y Hân lại có dự cảm không tốt về việc này, cô không rõ là chuyện gì, nhưng tâm trạng bồn chồn lo lắng quá.
"Tiểu Thuần, em có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa có tín hiệu, Phỉ Y Hân liền gấp gáp hỏi.
Phỉ Đan Thuần nói chuyện có chút ngập ngừng, giọng nói lại như bị nghẹn:
"Chị... Chị Y Hân, em hôm nay không đến được, hai người đi chơi vui vẻ."
"Có chuyện gì vậy? Em gặp chuyện gì? Vừa khóc sao?"
"Em..."
"Bây giờ em đang ở đâu? Còn ở công ty sao?"
"Không có gì đâu, chị đừng đến đây!" Nói rồi Phỉ Đan Thuần liền cúp máy, cô không muốn chị Y Hân dính líu đến việc này!