Chương 92: Phiên ngoại 2: Trịnh Thiên Dương và Phỉ Đan Thuần (3)

Sau bao cú sốc tinh thần không mong muốn, Trịnh Thiên Dương quyết định đưa người về bên mình, sau đó từ từ ta tính sau.
Thế là Trịnh Thiên Dương ngay lập tức yêu cầu Hoắc Đông Thần duyệt Phỉ Đan Thuần trở thành thư ký của hắn. Ấy thế mà tên khốn đó không cho!


Hắn thật muốn gào ghét! Tên khốn đó muốn một cái là Phỉ Y Hân liền thành thư ký riếng của hắn, hay rồi, ngày nào chả ôm người đẹp, bây giờ còn có con nữa!
Không cho cũng thôi đi, vài hôm sau hắn lại nghe tin Phỉ Đan Thuần được nghỉ phép một tháng với lý do: Làm bạn tâm sự khi bà Hoắc mang thai!


Khốn nạn, đúng là khốn nạn thật mà!
Sau khi Phỉ Đan Thuần được nghỉ phép, Trịnh Thiên Dương mong nhớ vô cùng. Thế là mặt dày mặt dạn qua thẳng nhà Phỉ Đan Thuần luôn!
"Sao... Sao anh lại ở đây?" Phỉ Đan Thuần bất ngờ nhìn người vừa bấm chuông cửa nhà mình.


Mấy hôm nay cô cũng mừng là mình không đi làm, chứ nếu không cô sẽ lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi gặp Trịnh Thiên Dương.
Từ sau hôm biết được tình cảm của hắn, Phỉ Đan Thuần chốc chốc lại suy nghĩ về những lần gặp hắn, hắn có một nét gì đó rất hài hước, nhưng cũng rất... ấm áp.


Hiện tại thấy hắn cười ngốc ở đó, nhìn rất đẹp trai!
"Không mời anh vào nhà sao?"
"À, mời anh vào nhà!"
Không phải cô nhìn lầm chứ? Lúc nãy vẻ mặt hắn như... như cún con vậy! Rất đáng yêu!
Nếu lúc nãy cô không cho hắn vào hắn có khóc không nhỉ?


"Chào bác trai, bác gái. Cháu là Trịnh Thiên Dương, là... Là... Là..." Thật muốn nói là bạn trai quá đi mất!
Ba của Phỉ Đan Thuần đập bàn:
"Là bạn trai chứ gì? Hay thật! Dám dụ dỗ con gái tôi sao?"
"Ơ???" Mọi người đồng thanh.


available on google playdownload on app store


Phỉ Đan Thuần rối tung cả lên, còn Trịnh Thiên Dương thì mỉm cười vui vẻ. Không sao, để ba vợ nói thay cũng được!
"Ba, không phải đâu, anh ấy là sếp ở công ty con mà!"
"Mày sợ ba mày tức giận nên mới nói thế chứ gì? Được rồi, đã đến thì ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng!"


Phỉ Đan Thuần cứ ngỡ hắn sẽ chối bỏ, nào ngờ:
"Vâng!"
Phỉ Đan Thuần: "..."
-------------------------
Phỉ Đan Thuần cũng không nhớ ba cô đã hỏi hắn những gì và hắn trả lời ra sao, chỉ nhớ được một câu cuối cùng của hắn:
"Hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, sẽ không khiến Tiểu Thuần đau lòng."


Lúc đó hắn còn nắm chặt tay cô, bàn tay cô vẫn còn hơi ấm của hắn...
"Sao... Sao anh lại nói như vậy?"
Trong lúc ra tiễn hắn, Phỉ Đan Thuần mới e dè hỏi.
Trịnh Thiên Dương vuốt mặt, ngửa đầu lên trời thầm than, sau đó mới cúi xuống cốc đầu cô:


"Em đúng là đồ đại ngốc! Tại sao tôi lại thích một đồ ngốc như em chứ?"
Phỉ Đan Thuần đỏ mặt, cụp đầu xuống... Cuối cùng cũng nói ra rồi...
"Anh vốn đã mấp mé nói với em nhiều lần rồi mà sao em vẫn không hiểu?"
"Anh... Anh biết em ngốc rồi thì phải nói thẳng với em chứ!" Phỉ Đan Thuần bĩu môi nói.


Trịnh Thiên Dương hết cách với dáng vẻ này, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, rồi nói bằng giọng trầm ấm:
"Thế bây giờ hiểu chưa?"
"Hiểu... Hiểu rồi."
"Thế chúng ta xác định quan hệ được chưa?"
Phỉ Đan Thuần mặt càng đỏ hơn, gật gật đầu...
---------------------------


"Lát nữa phải bắt được hoa cưới đấy!" Trịnh Thiên Dương kéo cô qua một góc, nhỏ giọng nói.
Phỉ Đan Thuần ngờ nghệch:
"Chi vậy?"
Trịnh Thiên Dương lại cốc đầu cô:
"Ngốc ơi, bắt hoa cưới để đến phiên em và anh tổ chức một tiệc cưới như thế này nữa chứ!"
"Không đứng đắn!"


"Làm gì mà không đứng đắn chứ! Đây là nhu cầu! Nhu cầu đấy! Này... Em đứng lại, anh chưa nói xong mà!"
Phỉ Đan Thuần mà đợi hắn nói xong chắc mặt cô sẽ đỏ như tôm luộc luôn. Thôi thì chuẩn bị bắt hoa cưới vậy. Theo ý muốn của hắn...






Truyện liên quan